Chương 3: Rời thành
Dịch: Athox
--------------
Trong Nhập Mộng lâu, người áo đen đốt liền ba tấm bùa mà không có hồi âm, đã gấp tới mức mồ hôi đầy đầu.
Còn Hải Thanh Thiên vẫn canh ở cửa trận pháp phát lại hiện trận pháp đã tan rã, vội vàng lao vào: “Nhị ca!”
“Huynh đệ, chúng ta đi thôi.” Hải Thanh Mạc vỗ vai nam nhân đội nón che: “Cùng ta về phủ nhận bạc.”
Nam nhân đội nón che thuận thế xoay người lại, xách cổ áo Hải Thanh Mạc lên: “Được, đi thôi.” Nói đoạn trực tiếp lao ra phía ngoài cửa, Hải Thanh Thiên giơ tay định cản nhưng bị nam nhân kia xuất kiếm chém văng ra.
“Huynh đài, ngươi cũng tới bắt ta à?” Hải Thanh Mạc bị nam nhân đội nón che kia kéo đi băng băng trong Lan Lăng thành nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ thản nhiên.
Nam nhân đội nón che bất đắc dĩ thở dài: “Rốt cuộc là ngươi không sợ hay đầu óc không tốt?”
“Ta không đánh được huynh đài, chạy cũng không chạy được khỏi huynh đài, chẳng bằng hỏi thêm vài câu, có chết cũng chết cho rõ ràng?” Hải Thanh Mạc nói.
Nam nhân đội nón che lắc đầu nói: “Ta tới đây không phải để gã ngươi, ta tới để cứu ngươi.”
“Tốt, thế thì rẽ trái ở đằng trước.” Hải Thanh Mạc lên tiếng chỉ đạo.
“Là sao?” Tuy nam nhân kia không hiểu ý Hải Thanh Mạc nhưng vẫn vô thúc rẽ trái.
“Rẽ trái là tới nhà ta.” Hải Thanh Mạc thản nhiên nói.
“Ta...” Nam nhân kia cũng bó tay, lập tức quay đầu lại.
“Huynh đài, chẳng phải ngươi nói là tới cứu ta à?” Hải Thanh Mạc hỏi ngược lại.
“Trong Lan Lăng thành không an toàn, ta dẫn ngươi tới chỗ khác.” Nam nhân đội nón che trả lời.
“Ta không tin.” Hải Thanh Mạc lắc đầu.
“Ngừng lại!” Một tiếng quát chói tai vang lên như sấm sét, nam nhân đội nón che cả kinh, lập tức dừng bước. Tiếp đó chỉ thấy một nắm tay từ trên trời giáng xuống, một quyền đánh ngay trước mặt bọn họ, khiến mặt đất bị đập thành một lỗ thủng.
Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh: “Tam đệ, đệ định nhân cơ hội này giết ta đấy à!”
Bụi mù tan đi, chỉ thấy một nam nhân thân hình cực kỳ cường tráng đang đứng đó. Giờ phút này Hải Thanh Thiên đã hơi khác lúc trước, chỉ thấy hắn cởi trần, cơ bắp toàn thân gồ lên, dáng vẻ khá giống Võ Thánh trong miếu. Hắn trầm giọng nói: “Huynh đệ, vì sao ngươi đã cứu nhị ca ta mà còn muốn mang nhị ca ta đi.”
“Tuổi còn nhỏ mà đã là người trên núi?” Nam nhân đội nón che quan sát Hải Thanh Thiên một hồi, không trả lời câu hỏi của hắn.
Hải Thanh Thiên khẽ cau mày: “Trên núi dưới núi cái gì, ta là người trong thành!”
“Cuối cùng ta đã hiểu vì sao hắn lại thành ra như vậy, đúng là người một nhà.” Nam nhân đội nón che ném Hải Thanh Mạc sang một bên, phi kiếm bên hông rời vỏ, bay lượn xung quanh hắn.
Ánh mắt Hải Thanh Thiên sáng bừng lên: “Xem ra vừa rồi ta không nhìn lầm, thanh kiếm này là Hà Ảnh kiếm.”
“Hà Ảnh kiếm?” Hải Thanh Mạc cau mày: “Lợi hại lắm à?”
“Một trong thập đại danh kiếm, xếp hạng chín trên Kiếm Phổ.” Hải Thanh Thiên chậm rãi nói.
“Thấy chưa thấy chưa.” Hải Thanh Mạc ngã ngồi một bên nói: “Ta đã bảo đây là kiếm tốt mà!”
“Chỉ là kiếm tốt thôi sao?” Nam nhân đội nón che cười lạnh một tiếng, tay gõ nhẹ lên thân kiếm một cái, một luồng hào quang bay ra, nhuộm đỏ toàn bộ quảng trường.
Sau khi hào quang lóe lên, Hải Thanh Thiên phát hiện thanh kiếm trong tay nam nhân đội nón che đã không thấy đâu, còn trong ánh hào quang kia có giấu một bóng đen, đang lượn vòng trên con đường. Hải Thanh Thiên đột nhiên hít một hơi, chắp tay trước ngực gầm lên một tiếng, cơ bắp khắp người lại gồ lên, thân hình tiếp tục hóa lớn. Tiếp đó hắn đấm một quyền xuống đất, bụi đất bắn tung lên, tạo thành một bức tường đất sau lưng hắn, trực tiếp ngăn cản Hà Ảnh kiếm tập kích phía sau. Hắn khẽ mỉm cười, lại đánh ra một quyền, đập nát bức tường đất kia, sau đó trực tiếp nắm lấy Hà Ảnh kiếm, nhếch miệng cười nói: “Chỉ thế thôi.”
“Ngươi có biết vì sao Hà Ảnh kiếm lại có chữ Ảnh không?” Nam nhân đội nón che mỉm cười.
Hải Thanh Thiên sửng sốt, tiếp đó lập tức lùi lại, nhưng đã chậm. Một thanh kiếm từ dưới đất bay ra, trực tiếp đánh tới trước ngực Hải Thanh Thiên, nhưng không cắt vào người hắn, chỉ tạo thành một tiếng vang trầm trầm. Tiếp đó nam nhân đội nón che xuất hiện sau lưng Hải Thanh Thiên, đoạt lấy Hà Ảnh kiếm trong tay hắn, giơ chân đá Hải Thanh Thiên ngã xuống dưới đất.
“Tam đệ!” Hải Thanh Mạc cao giọng quát.
Hải Thanh Thiên nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên người: “Không sao, không sao, không làm ta bị thương.”
“Ồ? Thân thể kim cương?” Nam nhân đội nón che chém liền mười ba kiếm về phía Hải Thanh Thiên, mỗi ánh hào quang bay ra là một luồng kiếm khí đánh vào người Hải Thanh Thiên. Hải Thanh Thiên không tránh né kịp, bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau; tới chiêu kiếm cuối cùng thì toàn thân hắn bị hất bay lên cao, tiếp đó ngã rầm xuống đất.
“Thế này thì sao?” Nam nhân đội nón che thu hồi Hà Ảnh kiếm, nói đầy ẩn ý.
Thân hình Hải Thanh Thiên khôi phục như lúc đầu, mặt mày đã bầm dập, hắn khó nhọc nói: “Nhị ca, cái gã đội nón che này quá lợi hại, đệ không đánh được hắn.”
Hải Thanh Mạc nhìn bộ dạng của Hải Thanh Thiên lúc này, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, gã ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đội nón che, phẫn nộ quát: “Sao ngươi lại đánh đệ đệ ta tới nông nỗi này, ngươi quá đáng rồi!”
Nam nhân đội nón che mỉm cười: “Ngươi muốn sao? Báo thù cho đệ đệ à?”
“Ta ta ta ta...” Hải Thanh Mạc ném một đóa hoa khiên ngưu ra, hét lớn một tiếng với đóa hoa: “Đại ca, phố Trường Minh, đệ đệ ta bị đánh!”
Khóe miệng nam nhân đội nón che giật giật: “Chỉ thế thôi à?”
“Rác rưởi!” Chỉ thấy thư sinh áo trắng mặc trường bào đã xuất hiện bên cạnh Hải Thanh Mạc, một tay véo tai Hải Thanh Mạc, hoàn toàn không còn phong độ nho nhã quân tử gì cả, mở miệng ra là mắng.
“Đau đau đau đau đau, đại ca! Đau đau đau!” Hải Thanh Mạc đau tới mức nhe răng trợn mắt, la hét liên tục.
“Bản thân không giải quyết được thì nhờ tam đệ, tam đệ không đánh được thì lại gọi đại ca.” Thư sinh áo trắng ném Hải Thanh Mạc sang một bên: “Sách có hoang đường đến mấy cũng chẳng viết nổi đạo lý như ngươi.”
“Nhưng chắc chắn trên sách có viết đạo lý huynh trưởng như cha, huynh phải bảo vệ chúng ta chứ.” Hải Thanh Mạc đứng dậy là lập tức cười bồi: “Đại ca, sách của huynh đâu? Sao còn cầm một thanh kiếm?”
“À. Của người khác, ngươi gọi vội quá, quên trả.” Thư sinh áo trắng tiện tay ném một cái, thanh trường kiếm bay trở về.
Dưới tấm biển Thiên Hạ Thái Bình, Mạc Thiên Hối hơi thở mong manh nhìn thanh trường kiếm của mình bay về, vội vàng giơ tay bắt lại nhưng nắm vào khoảng không. Trường kiếm kia viết lại bốn chữ “Thiên Hạ Thái Bình” lên tấm biển trống không, sau đó mới rơi xuống trước mặt hắn. Mạc Thiên Hối kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cuối cùng thở dài một tiếng, rút trường kiếm lên lảo đảo rời khỏi.
Trên đường Trường Minh, thư sinh cúi người với nam nhân đội nón che: “Lan Lăng Hải gia - Hải Thanh Ngôn, ra mắt công công.”
“Công công?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
“Ngươi chính là trưởng tử của Hải gia, Hải Thanh Ngôn.” Nam nhân đội nón che tháo nón che ra, cuối cùng cũng để lộ diện mạo thật.
“Cái này cái này cái này...” Hải Thanh Mạc trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy “nam nhân” trước mắt da dẻ trắng trẻo như ngọc, hai hàng mi thanh tú thon gọn kéo tới phần tóc mai, đi cùng cặp mắt phượng đầy quyến rũ, rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt sắc trong tranh, sao lại là một “công công” cho được?
“Đại ca mù à. Thế này mà bảo là thái giám.” Hải Thanh Mạc chỉ vào vị “công công” kia, nhìn Hải Thanh Mạc nói.
“Im miệng!” Hải Thanh Mạc gõ một phát lên đầu Hải Thanh Mạc.
Giờ phút này Hải Thanh Thiên mặt mũi bầm dập bò từ dưới đất dậy, ra mặt thay cho nhị ca của mình: “Đại ca, nữ nhân này ra tay trước!”
“Không được vô lễ!” Hải Thanh Ngôn trừng mắt với hắn một cái: “Làm lễ, ra mắt Hồng Niệm công công!”
Hải Thanh Mạc và Hải Thanh Thiên nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: “Lan Lăng Hải gia Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Thiên, ra mắt Hồng Niệm công công!”
Hồng Niệm thu Hà Ảnh kiếm, đáp lễ ba người bọn họ, cuối cùng nhìn Hải Thanh Ngôn lắc đầu: “Đại công tử, xin hỏi chủ nhân nhà ta đối đãi với Lan Lăng Hải gia các ngươi ra sao?”
Hải Thanh Ngôn suy nghĩ một chút: “Long ân như biển, muôn đời không hết.”
“Thế thì vì sao hắn lại thành ra như vậy!” Hồng Niệm chỉ về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc đầu tiên sửng sốt, tiếp đó tức giận nói: “Ta thì làm sao? Ngươi phải nói rõ ràng cho ta, ta làm sao nào? Chẳng lẽ không phải ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự à?”
“Rác rưởi, câm miệng cho ta!” Hải Thanh Mạc tức giận mắng.
Hải Thanh Thiên vội vàng che miệng Hải Thanh Mạc: “Nhị ca đừng nói nữa, nói tiếp đại ca lại đánh huynh đấy.”
Hồng Niệm lại thở dài một tiếng: “Lần này gia chủ bảo ta tới, dẫn hắn tới Chính Khí minh học nghệ. Nhưng giờ nhìn lại, ta cảm thấy Chính Khí minh cũng không cứu được hắn.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Gia chủ nhà ngươi là ai, hắn bảo ta tới Chính Khí minh là ta phải tới Chính Khí minh hay sao? Đại ca, ta không đi.”
“Thân phận của hắn đã bị phát hiện?” Hải Thanh Ngôn hỏi đầy ẩn ý.
“Đúng vậy, hôm nay mới là đợt sát thủ đầu tiên, sau này còn có nhiều người hơn nữa. Không thể ở lại Lan Lăng thành nữa rồi. Gia chủ mời Chính Khí minh hỗ trợ, sẽ bảo vệ chu toàn, ta tới đây lần này là để dắt hắn đi.”
“Khi nào?” Hải Thanh Ngôn nghiêng đầu.
“Giờ phút này.” Hồng Niệm đáp rất dứt khoát.
Hải Thanh Ngôn khẽ mỉm cười nói: “Ta cảm thấy ta bảo vệ được hắn.”
Hồng Niệm sửng sốt, Hải Thanh Ngôn nói câu này rất hòa nhã, nhưng thâm ý trong câu nói lại kiêu ngạo tới cực điểm, trong những người ở đây chỉ có Hồng Niệm hiểu câu “bảo vệ được” có ý nghĩa gì. Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Ngươi không bảo vệ được, cho dù là Lan Lăng thành cũng không bảo vệ được. Đây không phải lựa chọn tốt.”
Hải Thanh Mạc ở bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù, cuối cùng không nhịn được hỏi Hải Thanh Ngôn: “Đại ca, các ngươi chơi trò bí hiểm gì đấy? Có ngươi gã định tới bắt ta à? Bắt ta làm cái gì? Ta có thân phận gì chứ?”
Hải Thanh Ngôn suy nghĩ một lát, quay đầu lại nói với Hải Thanh Mạc: “Thanh Mạc, ngươi có đồng ý tin tưởng đại ca, nghe lời đại ca?”
“Đương nhiên!” Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đại ca chưa bao giờ nói sai.”
“Được. Thế thì đi cùng Hồng Niệm công công đi.” Hải Thanh Ngôn nắm lấy bả vai nhị đệ của mình, tiếp đó vung tay ném gã tới bên cạnh Hồng Niệm: “Dẫn hắn đi đi.”
“Vậy nơi này xin nhờ đại công tử!” Hồng Niệm tiếp lấy Hải Thanh Mạc, tiếp đó tung người lao đi.
“Đại ca!” Hải Thanh Thiên cau mày.
“Đệ có cảm nhận được không?” Hải Thanh Ngôn trầm giọng hỏi.
“Bốn luồng sát khí từ hướng đông nam tới.” Hải Thanh Thiên gật đầu nói.
“Chúng ta đi ngăn họ lại.” Hải Thanh Ngôn bước chân lên phía trước, thân hình đã biến mất tại chỗ.