Tần Huyền Khê ngửi thấy mùi rượu bay tới từ trên người nữ tử váy tím kia, liền nói với Tống Diệp:
"Tiên tửu mà nữ nhân này uống tên là 'Xuân Lê', hiệu dụng rất mạnh, với tu vi nông cạn của nàng phỏng chừng phải ngủ một ngày một đêm mới có thể tỉnh!"
Tống Diệp tò mò hỏi: "Loại rượu Xuân Lê này lợi hại như vậy sao, nếu ta uống thì sẽ ngủ bao lâu?”
Tần Huyền Khê mỉm cười nói: "Rượu này với tiểu phu quân mà nói chính là độc dược, ngươi không uống được đâu!”
Lúc này, ba vị đồ đệ của nữ tử váy tím chạy đến trước mặt nàng ta, một nữ đệ tử trong đó vội vàng khom lưng đỡ nàng ta dậy, hô vài tiếng "Sư phụ", nhưng nàng ta lại không chút phản ứng.
“Làm sao bây giờ, sư phụ say đến mức này rồi, sao chúng ta lên Huyền Thanh cung được nữa!” Nữ đệ tử đau đầu.
Hai nam đệ tử còn lại, một mập một gầy, trong đó đệ tử mập nói: "Sư phụ say thành bộ dáng này, tất nhiên là không thể khiên lên Huyền Thanh cung rồi, nếu không sẽ mất thể diện của Lãm Nguyệt tông chúng ta, đến lúc sư phụ tỉnh rượu cũng sẽ trách phạt chúng ta!”
Nữ đệ tử kia nhíu mày: "Vậy trước mắt chúng ta nên làm thế nào cho phải?!”
Đệ tử mập mạp nói, "Hoài Âm sư muội, việc này dễ mà, chúng ta cứ nghỉ một đêm ở gần đây, chờ mai sư phụ tỉnh lại thì cùng nhau lên Huyền Thanh cung là được rồi."
"Dù sao, 'Ngũ Tông Diễn Võ' cũng là năm ngày sau mới cử hành, thời gian dư dả, chúng ta cũng không vội làm gì!"
Nói xong, hắn ta sờ sờ bụng: "Hơn nữa, sư huynh ta cũng đói rồi, phía trước không xa vừa vặn có một quán trà, chúng ta đến nghỉ ngơi một lúc, gọi chút đồ ăn một bữa thật ngon đi!”
Nữ đệ tử Trần Hoài Âm liếc mắt nhìn đệ tử mập một cái: "Nông Sơn sư huynh, trong đầu ngươi đều là chuyện ăn uống, ngươi xem bụng ngươi đã to đến mức nào rồi, còn ăn ăn!”
Chu Nông Sơn vừa vỗ bụng mình vừa cười nói: "Ha ha ha, ăn được là phúc mà!”
Trần Hoài Âm liền quay đầu về phía nam đệ tử cao gầy kia, thanh âm lại trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: "Đoàn Lăng sư đệ, ngươi thấy sao?”
Đoàn Lăng lại lạnh lùng nói: "Ta không có ý kiến gì, nghe Nông Sơn sư huynh là được!”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía quán trà, hai mắt híp lại:
"Chỉ là, phương viên trăm dặm này cũng không có người, vì sao nơi này còn có một quán trà đang kinh doanh chứ?"
Sau đó hắn ta lần lượt nhìn về phía Tống Diệp cùng Tần Huyền Khê, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tần Huyền Khê, trong lòng không khỏi thán phục.
Nữ tử váy trắng này thật đẹp!
Lần gần nhất hắn ta nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc dung nhan bực này, vẫn là ở bên ngoài Thái Hư cung, chiêm ngưỡng thánh nữ Thái Hư cung, hơn nữa khi đó hắn ta vẫn chỉ có thể ở cách xa mấy chục trượng mà nhìn thôi.
“Kỳ lạ, thật sự kỳ lạ!”
Chu Nông Sơn cũng nhìn về phía quán trà, ánh mắt hắn ta cũng dừng trên người Tần Huyền Khê.
"Hiện giờ Ly quốc đang chiến loạn, tại thời điểm này, ở nơi như này sao lại có nữ nhân xinh đẹp đến vậy!"
Trần Hoài Âm nói: "Xung quanh đây đừng nói bóng người mà ngay cả súc vật cũng không thấy một con, nữ nhân kia lại nghênh ngang ngồi trong quán trà, tuyệt đối không phải là cô nương dân chúng bình thường."
“Theo ta thấy, nàng nhất định là người trong ma đạo, các ngươi cũng đừng bị mỹ sắc của nàng mê hoặc!”
Chu Nông Sơn cười nói: "Hoài Âm sư muội, ngươi thấy đối phương xinh đẹp hơn ngươi liền vu khống người khác là ma nữ tà đạo, không chừng người ta là tiên tử tiên môn đây!”
Không đợi Trần Hoài Âm trả lời, Đoàn Lăng liền giành trước: "Nhưng kỳ lạ là ta không tìm được chút vết tích tu vi nào trên người nàng cả."
“Hoặc nàng thật sự là một phàm nhân bình thường, hoặc pháp lực của nàng cao thâm đến mức có thể hoàn toàn che dấu tu vi của mình!”
Chu Nông Sơn hơi gất đầu: "Đoàn Lăng sư đệ phân tích không sai, nhưng ta nghe sư tôn nói, người có thể ẩn giấu tu vi của mình đến mức không tìm được dấu vết, ở tiên ma lưỡng giới cũng không có mấy người.”
“Nhân vật cấp bậc đại đại đại như thế này, chúng ta làm sao có thể dễ dàng gặp được chứ, ta thấy, nàng cũng chỉ là nữ tử nông thôn bình thường, bất quá là bởi vì quyến luyến nơi này, không đành lòng rời xa nhà mới lưu lại mà thôi.”
“Tiểu tử trẻ tuổi bên cạnh kia, hẳn là đệ đệ của nàng!”
"Ui trời, cũng chỉ là nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp thôi, chúng ta cần gì phải nghi ngờ như thế, cứ như chưa từng thấy mỹ nữ vậy!"
Đoàn Lăng cũng gật đầu: "Bọn họ rốt cục là ai, đi qua hỏi thử là được rồi!”
“Đúng vậy, qua hỏi liền biết, không chừng trong quán trà kia còn có rất nhiều đồ ăn ngon đang chờ chúng ta đấy!”
Chu Nông Sơn nói xong đã đi trước một bước, Đoàn Lăng theo sát phía sau, Trần Hoài Âm còn phải cõng vị sư phụ say rượu kia của nàng ta nên từ từ theo sau.
Tống Diệp nhìn bốn vị khách đang đến, tính cả vị nhân sự say bất tỉnh kia nữa, quán trà nho nhỏ dường như lập tức náo nhiệt lên hẳn.
"Ông chủ, các người có gì để ăn không?" Chu Nông Sơn hỏi:
Tống Diệp đứng dậy đáp: "Chúng ta chỉ có nước trà, phòng bếp còn có hai cái bánh vừng!”
Đối với câu trả lời này, Chu Nông Sơn hiển nhiên không hài lòng lắm, vẻ mặt đầy thất vọng.
Lúc này, Đoàn Lăng đi tới: "Cho chúng ta ba chén trà nước trước đi!”
Nói xong, hắn ta chọn một cái bàn trống ngồi xuống, Trần Hoài Âm cũng đỡ sư phụ mình nằm úp sấp trên bàn, còn mình thì ngồi bên cạnh Đoàn Lăng.
Chu Nông Sơn nghe đến đó không có gì ngon, nhất thời tựa như mất hồn, hạc hức ngồi xuống.
Đôi mắt to của Trần Hoài Âm xoay tròn, không ngừng đánh giá trên người Tần Huyền Khê, cuối cùng nàng vẫn không áp chế được tính nhiều chuyện mà hỏi Tần Huyền Khê:
"Không biết vị cô nương này có quan hệ gì với chủ quán trà kia thế?"
Tần Huyền Khê thay đổi tư thế ngồi, khóe miệng hơi nhếch lên chơi đùa chén trà trong tay, dường như không nghe được câu hỏi của Trần Hoài Âm.
Bởi vì, nàng cảm thấy, Trần Hoài Âm này căn bản không có tư cách nói chuyện với nàng.
Không phải bất kỳ kẻ ất ơ nào cũng có thể bắt chuyện với Huyền Uyên ma tôn nàng đâu.
Trần Hoài Âm thấy Tần Huyền Khê cố ý không để ý tới nàng thì có chút không vui, nghĩ thầm:
‘Nữ nhân này thật là không lễ phép, ỷ vào mình xinh đẹp nên kiêu ngạo thế à!’
Lúc này, Tống Diệp vừa lúc cầm ba chén cùng ấm trà đi ra, trả lời thay Tần Huyền Khê:
"Nàng là nương tử chưa qua cửa của ta!”
Chu Nông Sơn và Đoàn Lăng nghe được câu trả lời này đều cảm thấy bất ngờ.
Tại sao một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy lại đính hôn với một tiểu tử chủ quán trà bình thường chứ?
Chẳng lẽ là bị chỉ hôn?
Ngoài kinh ngạc ra thì hai người bọn họ tự nhiên cũng có không ít hâm mộ.
Có điều Đoàn Lăng cũng không cho rằng một ông chủ quán trà nho nhỏ có thể bảo vệ được vị tiểu nương tử tuyệt sắc như vậy.
Trong thời kỳ chiến loạn, ở phiến đại lục cường giả này, nữ nhân tốt nhất đều phải là của cường giả.
Cho nên hắn ta suy đoán, kết cục của ông chủ quán trà cùng vị tiểu nương tử tuyệt sắc kia có lẽ sẽ không tốt lắm.
Thậm chí vị tiểu nương tử tuyệt sắc này còn có thể mang đến tai họa mất mạng cho ông chủ quán trà, đây chính là ‘mang ngọc mắc tội*’ mà thường nhân hay nói!
=====
*
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (Xuân thu tả truyện – hoàn công thập niên)
Thời xưa lưu truyền một câu chuyện có ý răn đe con người không nên có lòng tham vô độ, nên biết chừng mực. Chuyện kể rằng:
Ngu Thúc có viên ngọc quý. Ngu Công nghe tiếng muốn lấy, sai người đến cầu.
Ngu Thúc trước không chịu cho. Sau hối lại, nói rằng:
Tục ngữ có câu: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai vạ vào mình.
Rồi liền đem ngọc dâng cho Ngu Công.
Ngu Công đã lấy được ngọc, nghe Ngu Thúc còn thanh gươm báu, muốn lấy nốt, lại cho người đến cầu thanh gươm ấy.
Ngu Thúc giận quá, nói:
Ngu Công trưng cầu hết cái này, lại đến cái khác. Thật là người vô yêm! Đã là vô yêm, thì tất có ngày hại cả đến thân ta nữa.
Nói rồi, đem quân đi đánh Ngu Công.
Ngu Công thua, chạy ra đất Cung Trì.
Câu tục ngữ còn mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình. Có được trân bảo mà không biết giữ mình giữ miệng chỉ là cái cớ để người ta hại. Có chút của thì nên ít khoe, không nên vì hay hư vinh nhất thời để lộ ra mà hại mình, hại người.