• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trong bếp còn có mấy cái bánh vừng, ta lấy một cái cho nàng ăn nhé?" Tống Diệp hỏi Tần Huyền Khê.

Chỗ hắn quả thật không có gì khác đến chào mừng tiểu nương tử vừa mới về nhà như nàng, ngày thường hắn cũng là dùng bánh vừng phối trà sống qua ngày, nên cũng chỉ có mấy thứ này.

"Được rồi! Cảm ơn tiểu phu quân!” Tần Huyền Khê dịu dàng cười nói.

Sau đó, Tống Diệp liền vào phòng bếp lấy ra hai cái bánh vừng, một cái cho Tần Huyền Khê, một cái cho mình.

Tần Huyền Khê cầm lấy bánh vừng chậm rãi ăn.

Tống Diệp thấy có một hạt vừng dính vào khóe miệng nàng, tuy trước nay tống Diệp chưa từng có bạn gái, nhưng ở hiện đại đã được nhiều phim truyền hình tình yêu hun đúc, hắn biết lúc này nên đưa tay lấy hạt vừng bên khóe miệng giúp nàng.

Vì thế, Tống Diệp cũng muốn noi theo như vậy.

Dù sao, Tần Huyền Khê bây giờ nói thế nào cũng coi như là vị hôn thê của hắn, hắn làm vậy cũng là hợp tình hợp lý mà.

Nhưng khi hắn đưa tay đến trước mặt Tần Huyền Khê, còn chưa chính thức đụng phải khóe miệng nàng, lại phát hiện tay phải đang vươn ra tựa như hóa đá mà dừng tại chỗ, không thể nào di chuyển dù chỉ là nửa tấc.

Dường như có một loại uy áp vô hình đang kìm hãm hắn.

Hơn nữa trái tim hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như gặp phải áp lực nặng nề gì đó.

Hắn hiểu rõ đây là lời cảnh cáo của Tần Huyền Khê cho hắn.

Nàng không cho phép hắn có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với nàng!

Tuy nói thực lực hiện tại của Tống Diệp tương đương với một tu sĩ Thông Huyền cảnh, nhưng trong mắt Tần Huyền Khê, hắn lại không khác gì một con kiến.

Quả nhiên không thể dễ dàng bắt chước cốt truyện trong phim truyền hình rồi!

Vì thế, Tống Diệp liền bỏ ý niệm lau khóe miệng giúp nàng, cùng lúc đó, tay phải của hắn hơi cử động được, nhưng cũng chỉ có thể thu về, vẫn không cách nào tới gần khóe miệng Tần Huyền Khê.

Sau khi Tống Diệp thu tay về, cảm giác khó chịu trong lòng hắn mới biến mất.

Lúc này, Tần Huyền Khê đột nhiên giơ tay lên lấy đi hạt vừng bên khóe miệng mình, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn vô hại: "Tiểu phu quân, bánh vừng này ngon quá!”

Tống Diệp cũng chỉ có thể cười bồi, giả vờ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nữ nhân thích nói dối này, vừa rồi còn nói muốn cùng hắn thử động phòng hết tất cả các phòng trong thôn, còn nói muốn sinh cho hắn nhiều con nhiều cái.

Nhưng sự thật là, ngay cả khóe miệng của mình, nàng cũng không cho phép hắn chạm vào!

Quả nhiên, lời của nữ nhân này không thể tin một câu nào cả.

Để một phàm nhân muốn đụng chạm da thịt cho dù chỉ là khóe miệng, đối với nàng mà nói cũng có thể là một loại mạo phạm.

Nàng có thể cho phép người khác nhìn thấy cơ thể của mình, nhưng không cho phép bất cứ ai chạm vào cơ thể của mình.

Nó cũng có thể là một loại tự bảo vệ mạnh liệt của nàng

Dù sao, ở tu chân đại lục này, bất kỳ hành vi cố gắng buông lỏng cảnh giác nào của nàng đều có thể khiến bản thân gặp tai ương không thể vãn hồi.

Nàng có thể đi tới hôm nay, có thể trở thành nữ ma đầu làm cho tiên tu giới ai nghe cũng sợ mất mật, ngoại trừ dựa vào nỗ lực còn có phong cách xử sự cẩn thận của nàng.

Tần Huyền Khê cũng không ngờ tiểu tử Tống Diệp này lại lớn mật đến mức có định chạm vào khóe miệng nàng, đương nhiên là nàng không cho phép.

Phải biết rằng, ngay cả hai nữ đệ tử thân truyền mà nàng đắc ý nhất, ngày thường ngay cả góc áo của nàng cũng không dám đụng vào nữa.

Cho nên, nàng cảm thấy, vừa rồi ngoài miệng đồng ý hết các yêu cầu của Tống Diệp là đã để cho hắn chiếm hời rất lớn rồi, vậy mà tiểu tử này còn dám được đằng chân lên đằng đầu.

Thật ra nếu không phải hôm nay nàng tới thì tiểu tử thối Tống Diệp này sẽ phải chết ở đây rồi.

Bởi vì mười vạn thiết kỵ của Yên quốc lúc này đã ở ngoài mười dặm, cho dù giờ phút này hắn lập tức chạy trốn, cũng sẽ bị kỵ binh Yên quốc đuổi kịp nhanh thôi.

Đương nhiên, nàng đã ở đây thì có thể bảo vệ nơi này, bảo vệ cả Thôn Thu Ngữ bình yên vô sự vượt qua kiếp nạn này.

Kỳ thật, Tần Huyền Khê đã sớm phái hai vị đệ tử đắc ý của nàng là Lạc Vân Sương và Trương Thu Vũ chờ sẵn ở nơi cách thôn mười dặm để ngăn cản mười vạn thiết kỵ của Yên quốc!

......

Lúc này, ở cửa núi Huyền Thanh cung.

Trương Tử Huyên vừa trở lại ngoài cửa núi lại nghe thấy xa xa truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.

Nàng ta nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy ở chân trời phía bắc một làn sóng che khuất bầu trời, tựa như mây đen phủ kín, nhìn kỹ lại thì tất cả đều là kỵ binh tinh xảo của Yên quốc, nhân số lại cao tới mười vạn kỵ sĩ.

Một vị đồng môn sư tỷ bên cạnh Trương Tử Huyên nói: "Kỵ binh Yên quốc rốt cục cũng tới, đây chẳng qua là đội tiên phong của bọn họ nhưng lại đã có mười vạn rồi.”

“Hiện giờ Sương thành đã thất thủ, xem ra tiếp theo sẽ đến Ông thành!”

Trương Tử Huyên nhìn theo phương hướng mười vạn kỵ binh Yên quốc, lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Những kỵ binh này đang chạy về phía Thôn Thu Ngữ, nhưng chủ quán trà giờ vẫn còn ở thôn Thu Ngữ, ta phải nhanh chóng đến thông báo để hắn chạy trốn!”

Sư tỷ kia lại vội vàng ngăn cản: "Sư muội, ngươi đừng ngốc quá, hiện giờ trong phương viên trăm dặm, làm sao còn có bóng dáng dân chúng bình thường, thôn dân Thôn Thu Ngữ có lẽ đã sớm chạy sạch rồi!”

Trương Tử Huyên lắc đầu nói: "Ông chủ quán trà thật sự vẫn còn ở trong thôn kia chưa đi, khi nãy ta vừa mới từ Thôn Thu Ngữ về còn nhìn thấy hắn ở đó!”

Sư tỷ nói: "Nhưng sư tôn đã sớm dạy chúng ta không được can thiệp vào chiến sự thế gian, chủ quán trà ở Thôn Thu Ngữ kia có thể sống sót dưới thiết kỵ Yên quốc hay không là số mệnh của hắn, liên quan gì đến đệ tử Huyền Thanh cung chúng ta!”

“Sư tỷ, ta chỉ đi cứu mạng một mình hắn mà thôi, hắn chỉ là một chủ quán trà bình thường, sinh tử của hắn sẽ không có chút ảnh hưởng nào đến cục của trận chiến này, sư tôn hẳn cũng sẽ không vì thế mà trách cứ ta đâu!"

Trương Tử Huyên nói xong đã xoay người chạy như bay xuống núi.

Sư tỷ ở phía sau hô to: "Tử Huyên, đừng xúc động, mau quay lại ngay!”

Trương Tử Huyên cũng không quay đầu mà nói: "Sư tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ trở về nhanh thôi!”

“Vậy ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng chọc đến quân đội Yên quốc, bằng không sư tôn mà biết, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, ta cũng sẽ bị phạt theo!” Sư tỷ lại sốt ruột nhắc nhở.

"Biết rồi!"

Lúc Trương Tử Huyên trả lời xong thì đã bay đến một nơi rất xa rồi...

......

Người đang suất lĩnh mười vạn thiết kỵ Yên quốc chính là phò mã gia Yên quốc - chủ soái Liêu Thanh, hiện giờ đã tiến vào lãnh thổ Ly quốc.

Nhưng bỗng nhiên, Liêu Thanh ghìm cương ngựa, hô to với đại quân kỵ binh phía sau: "Dừng!”

Mấy vị phó tướng bên cạnh cũng lập tức hô theo: "Dừng lại, đều dừng lại!”

Thứ khiến cho Liêu Thanh đột nhiên bảo mười vạn thiết kỵ dừng bước, chỉ là bởi vì phía trước xuất hiện một chiếc xa giá.

Chiếc xa giá này chỉ có một trên thế gian – Dực Tê xa giá.

Liêu Thanh từng bái vào môn hạ Thái Hư cung, cũng được coi là người trong tiên môn, đương nhiên biết lai lịch của Dực Tê xa giá.

Mấy vị phó tướng bên cạnh nhìn thấy Dực Tê xa, trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi.

"Đây là xa giá của nữ ma đầu kia, chẳng lẽ nàng đang ở đây sao?!”

Trước Dực Tê xa giá còn có hai vị nữ tử, một người mặc áo xanh, một người mặc áo tím.

Các nàng chính là nữ đệ tử Lạc Vân Sương cùng Trương Thu Vũ dưới trướng Huyền Uyên ma tôn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK