• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đi cũng phải nói lại, Tống Diệp đến thế giới này đã một năm nhưng cho tới giờ cũng chưa từng ăn thịt dê ở nơi này, ngay cả chén canh dê cũng chưa từng uống, đương nhiên hắn cũng rất nhớ mùi vị thịt dê.

Chỉ là diện mạo con dê đen Tần Khê Y cưỡi về vô cùng kỳ lạ, răng nanh sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải là một con dê đúng chuẩn, cũng không biết thịt nó như thế nào.

Đương nhiên, Tống Diệp cũng không biết con dê đen này thật ra là yêu thú tọa ky dê răng kiếm vảy đen đặc hữu của Thái Hư cung.

Tuy nó đã được thuần dưỡng nhưng vẫn có tính công kích cực mạnh với người xa lạ.

Cho nên trước đó Tần Huyền Khê đã thiết lập kết giới giam cầm yêu lực trên người nó, khiến con yêu thú này tạm thời giống như cừu, sẽ không thể tạo thành thương tổn nguy hiểm cho phàm nhân.

Có thể nói, Tần Huyền Khê đối đãi với tiểu tử Tống Diệp phàm nhân này đã xem như tương đối thân thiết rồi.

Tống Diệp cũng cầm lấy chén trà trước mặt uống một ngụm rồi buông xuống, nói:

“Ta cũng rất lâu rồi không ăn thịt dê, cám ơn tiểu nương tử đã mang cho ta một con dê béo lớn như vậy, trong thời kỳ chiến loạn này quả thực chính là đưa than trong tuyết!”

"Ngươi gọi ta là tiểu nương tử?" Tần Huyền Khê mở to hai mắt, lắc đầu: "Không được, ngươi không thể gọi ta như vậy, chúng ta chưa chính thức thành thân, sao có thể gọi ta là tiểu nương tử chứ!”

Nàng đường đường là Huyền Uyên ma tôn, thà là nghe người khác mắng nàng "nữ ma đầu", "cầm thú", "ác ma", "nữ nhân xấu xa", cũng thật sự chịu không nổi người khác gọi nàng là "tiểu nương tử".

Tống Diệp lại khẽ cười: "Nàng có thể gọi ta làm tiểu phu quân, vì sao lại không cho phép ta gọi nàng là tiểu nương tử!”

“Thì là không cho!” Tần Huyền Khê khẽ nhíu mày, "Ta có thể gọi ngươi là tiểu phu quân, nhungw ngươi không được gọi ta là tiểu nương tử nữa!”

Dường như nàng đang định ra quy củ ở chung giữa hai người.

“Được rồi, nghe lời nàng!” Tống Diệp đáp.

Tuy rằng, Tống Diệp ở hiện thực cũng chưa từng có bạn gái, nhưng hắn cũng biết một đạo lý là vĩnh viễn không đươc nói lý với bạn gái mình, chỉ cần không phải chuyện gì lớn hoặc chuyện liên quan đến nguyên tắc, thì cứ nghe theo là được.

Dù sao Tần Khê Y cũng coi như là vị hôn thê của hắn, trước tiên cứ coi nàng như bạn gái ở chung cũng được.

Nghe được câu trả lời này, Tần Huyền Khê liền lộ ra một nụ cười rất hài lòng, nghĩ thầm, tiểu tử Tống Diệp này cũng coi như biết nghe lời.

Chỉ cần là ở trong quy tắc nàng đặt ra, cùng hắn chơi đùa cũng không mất mát gì.

Dù sao trong trò chơi này, nàng mới chính là người nói dừng là dừng, nói đi là đi, phàm nhân như Tống Diệp sao có thể ngăn được nàng!

Thật ra nếu không phải lúc ở đầu đường Lạc thành vô tình nghe được tên Tống Diệp từ miệng Triệu Chí Cao, biết hắn một mình canh giữ trong thôn, nàng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện quay lại đây nữa.

Bọn họ gặp lại nhau ở nơi này tựa như là duyên phận đã định trong cõi u minh.

Đương nhiên, nữ ma đầu Tần Huyền Khê chưa bao giờ tin tưởng loại chuyện như duyên phận này!

"Lần này trở về, sẽ ở đây bao lâu?" Tống Diệp dường như không chút để ý hỏi.

Tần Huyền Khê cười nói, "Tiểu phu quân muốn ta ở đây bao lâu, ta sẽ ở lại bấy lâu!”

Tống Diệp có thể nghe ra, đây lại là một câu nói dối nữa.

Tuy rằng không biết nữ nhân tự xưng là "Tần Khê Y" trước mắt này, có phải chính là nữ ma đầu Tần Huyền Khê kia hay không?

Nhưng có một điều hắn hiểu rất rõ “là một nữ nhân rất thích nói dối.

Hoặc, nàng không nghĩ cần phải nghiêm túc thực hiện mỗi câu mỗi chữ từ lời hứa với hắn.

Tống Diệp đã sớm đoán được, Tần Khê Y này xác suất lớn chính là Tần Huyền Khê, cho nên, trong lòng nàng nhất định rất cao ngạo, nàng không cảm thấy giữa nàng và Tống Diệp là quan hệ bình đẳng.

Dù sao, nàng là một nữ ma đầu cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh, há lại cho một phàm nhân cơ hội ngồi ngang hàng với nàng.

Thật ra, trong thời kỳ chiến loạn như hiện giờ, phương viên trăm dặm không có người, vào lúc này mà Tần Khê Y có thể trở về nói chuyện phiếm với hắn, hắn đã cảm thấy rất vui rồi nên cũng sẽ không để ý nàng là chân tình hay là giả ý với hắn.

Dù sao cuộc sống cũng chỉ là một vở kịch.

Chỉ cần xem ai diễn xuất xuất sắc hơn mà thôi.

“Vậy nàng ở đây luôn với ta đi, đừng đi nữa!” Tống Diệp cười nói.

“Được, ta đồng ý với ngươi!” Tần Huyền Khê sảng khoái nói, nhưng trong con ngươi lại không có chút chân thành nào.

“Lúc trước thôn trưởng đã định hôn ước cho chúng ta, giờ nếu nàng đã trở về rồi thì chúng ta cứ dứt khoát chọn một ngày tốt lành, mau chóng kết hôn đi!" Tống Diệp lại nói.

“Được!” Tần Huyền Khê gật đầu.

"Giờ trong thôn cũng không có người, tiệc rượu thì miễn đi, ngày kết hôn, chúng ta tự mình bái thiên địa xong có thể động phòng luôn." Tống Diệp tiếp tục nói:

"Cho nên, công việc duy nhất chúng ta phải chuẩn bị chính là bố trí phòng cưới."

“Trong thôn hiện giờ có rất nhiều phòng trống không có người, tiểu nương tử, nàng muốn dùng gian nào làm phòng cưới của chúng ta cũng được hết!"

Tần Huyền Khê lại cười nhạt: “Chuyện hôn phòng cứ do tiểu phu quân quyết định đi!”

Tống Diệp liền nói: "Hử? Tống Diệp ta có chững khó lựa chọn, vậy không bằng cứ thử mỗi phòng một lần đi? Dù sao, luật pháp đại Ly quốc chúng ta lại không có quy định đêm động phòng hoa chúc chỉ có thể một lần mà nhỉ..."

Lúc này, Tần Huyền Khê lại không lập tức trả lời một chữ "Được!". Ngược lại vẻ mặt của nàng thoáng sửng sốt, nội tâm oán thầm:

‘Tiểu tử thối này thật nhiều trò, chuyện động phòng mà còn có thể đổi phòng?! Hắn thực sự dám nghĩ đến à!’

Tống Diệp thấy nàng lúc này không nói lời nào liền chủ động hỏi: "Tiểu nương tử, nàng cảm thấy chủ ý này của ta thế nào?”

"Ta... Ta không có ý kiến." Tần Huyền Khê vẫn gật đầu đáp, dù sao cũng chỉ là để cho tiểu tử Tống Diệp kia nói cho thỏa thích mà thôi, chơi như này thì nàng xác định là không chơi cùng rồi.

“Có điều, vừa rồi ngươi lại gọi ta là tiểu nương tử hai lần rồi, không phải ta đã nói không cho ngươi gọi như vậy rồi sao!” Tần Huyền Khê lại kháng nghị.

“Xin lỗi, nhất thời nhanh miệng thôi!” Tống Diệp ngượng ngáy cười, sau đó hắn bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống hôn nhân của hai người.

"Sau khi kết hôn, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta đương nhiên chính là khai chi tán diệp, sắp tới trong thôn này sẽ chỉ có một đôi vợ chồng như chúng ta thôi, nên trọng trách chấn hưng thôn Thu Ngữ sẽ rơi vào trên người hai chúng ta.”

"Hai vợ chồng chúng ta cứ một năm sinh một đứa, không đến mấy năm, trong thôn sẽ sinh cơ bừng bừng, nhân khẩu hưng thịnh rồi!"

Tần Huyền Khê nhíu nhíu mày, tiểu tử Tống Diệp này muốn bản tôn sinh cho hắn một tổ đội à? Thật đúng là ý tưởng kỳ lạ.

Muốn Huyền Uyên ma tôn lão nương sinh cho ngươi nhiều hài tử như vậy, đang nằm mơ à!

Có điều, tuy nàng thoáng chần chờ nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được nha, tiểu phu quân muốn sinh bao nhiêu ta sẽ sinh bấy nhiêu!”

Đương nhiên, Tống Diệp cũng sẽ không tin lời nữ nhân thích nói dối này, đừng nói sinh con cho hắn, phỏng chừng ngay cả một sợi lông nàng cũng sẽ không để hắn chạm vào.

Hắn đương nhiên biết nàng đang diễn xuất.

Trong cái thôn trống rỗng này, trong khoản thời gian cô tịch này, có người cùng hắn diễn trò, nói chuyện, hắn đã rất thỏa mãn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK