Vương Hạo Hiên của Thái Hư cung là khách quen của kinh đô Lạc Thành, thanh danh và địa vị của ông ta ở đây đều rất cao, được dân chúng kính yêu và tôn sùng.
Bản thân ông ta cũng rất hưởng thụ đãi ngộ thân phận như vậy.
Lúc này, ông ta thấy trên đường đông người liền đề một ngụm chân khí đến cổ họng, cao giọng nói:
“Bổn tiên sư được biết, đại quân Yên cuốc đã công phá Đạm thành, ép thẳng đến kinh thành.”
"Bổn tiên sư thân là người trong tiên môn, tất nhiên sẽ không nhúng tay vào chiến sự giữa phàm nhân các ngươi, nhưng mỗi khi chiến loạn thì đám ma đạo đê tiện sẽ nhân cơ hội đi ra làm ác.”
"Cho nên, bổn tiên sư tới đây chính là vì che chở cho toàn bộ dân chúng Lạc thành tránh khỏi độc thủ của ác đồ ma đạo!"
Lúc này, có mấy người ‘tạo bầu không khí’ lập tức hô lên:"Cảm tạ đại ân đại đức của Vương tiên sư, Lạc Thành có Vương tiên sư, thật sự là phúc của dân chúng!”
Tiếp đó liền có rất nhiều người hưởng ứng theo.
Nhưng bỗng nhiên không biết là người nào bắt đầu lớn tiếng la hét, trong tiếng la dường như còn chứa đựng nỗi sợ hãi rất sâu: “Đó là Dực Tê Tôn giá của Huyền Uyên ma tôn, Huyền Uyên ma tôn tới rồi?!”
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, chiếc xa giá do hai con tê giác cánh đen xuất hiện ở đầu đường,
Hai con hắc khải dực tê, một cái một hùng, thân hình khổng lồ như voi, trên người bao trùm hắc khải, giữa lưng có hai cánh.
Hắc Khải Dực Tê, thế gian chỉ có hai đầu, mọi người đều biết, đây là ngự dụng giá sủng của Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê.
Nhìn thấy Hắc Khải Dực Tê xuất hiện, chứng tỏ chính là bản tôn Huyền Uyên ma tôn tới.
Hầu như đồng thờ, tất cả mọi người trên đường đều quỳ xuống về phía Dực Tê Tôn giá, hơn nữa cả người đều phát run, cúi đầu:
Mặc dù trên xa giá có rèm che chắn, không nhìn ra bản tôn Tần Huyền Khê có ở bên trong hay không, nhưng cho dù không thấy người, chỉ thấy tôn giá cũng đã làm cho dân chúng bình thường ở Lạc Thành sợ tới mức bay ba hồn bảy phách.
Phải biết chỉ mới ba tháng trước, Tần Huyền Khê này vừa mới huyết tẩy Thánh Thiên tông, lấy thực lực của nàng, cho dù muốn tàn sát toàn bộ Lạc Thành cũng là chuyện dễ như giơ tay nhấc chân.
Ngay cả Vương Hạo Hiên vừa cáo giọng tuyên bố muốn che chở toàn bộ Lạc Thành, muốn tiêu diệt ma đạo nhưng khi nghe được tôn danh của Huyền Uyên ma tôn, cũng sợ tới mức lập tức quỳ xuống.
Những ác đồ ma đạo bình thường, ông ta còn có thể đối phó, nhưng người hiện giờ chính là nữ ma tôn tiếng tăm lừng lẫy, cái gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu ông ta không quỳ thì nhất định sẽ phải chết.
Lúc này, Tần Huyền Khê quả thật đang ngồi trong chiếc xa giá hơn nữa còn có hai nữ đệ tử thân truyền hầu hạ bên cạnh.
Ánh mắt Tần Huyền Khê nhìn về phía cửa sổ bên trái, bên ngoài cửa vừa lúc đối diện với sạp hàng của thuyết thư kia.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên: "Nơi này có người nói xấu bản tôn!”
Thật ra, Tần Huyền Khê này chính là Tần Khê Y bị trọng thương rơi xuống trước quán trà, bị Tống Diệp nhặt về.
Lúc ấy, Tần Huyền Khê gặp phải mai phục, bị tông chủ Thánh Thiên Tông liên hợp với năm đại trưởng lão trong tông cùng đánh lén, cuối cùng bất đắc dĩ phải sử dụng bí thuật "Kim Thiền thoát xác", dụ dỗ đối phương đuổi giết sai hướng mới có thể chạy thoát.
Mặc dù đã thoát thân nhưng vì bị thương quá nặng nên đã rơi xuống trước quán trà của Tống Diệp, nhất thời lâm vào hôn mê, bị Tống Diệp nhặt về nhà.
Cũng bởi vì thương thế quá nặng, pháp lực khó có thể duy trì Huyền Uyên Cửu U y, ngay cả mặt nạ Tử Sát nàng vẫn đeo cũng hóa thành hư ảo, khiến cho mình trần như nhộng trước mặt Tống Diệp, cũng khiến sau đó bị người trong thôn hiểu lầm nàng cùng Tống Diệp có quan hệ cẩu thả.
Đối với chuyện mình bị Tống Diệp nhìn thấy sạch sẽ, nàng quả thật cũng không quan tâm, dù sao loại ma tu giả cảnh giới như nàng, há có thể quan tâm chuyện da thịt chứ.
Lúc ấy nàng tạm thời mất pháp lực cần không bị quấy rầy tiến hành tự chữa thương, một thôn nhỏ tầm thường toàn phàm nhân thôn Thu Ngữ cũng là một lựa chọn không tồi.
Đám người Thánh Thiên Tông đương nhiên sẽ không nghĩ tới, Huyền Uyên ma tôn từ trước đến nay cao ngạo, bễ nghễ tất cả, lại sẽ trà trộn vào thôn nhỏ của phàm nhân, còn ở chung một phòng với phàm nhân.
Càng khó tưởng tượng chính là còn có thể đồng ý định hôn ước với phàm nhân.
Đương nhiên, giống như phỏng đoán của Tống Diệp, ngay từ đầu Tần Huyền Khê đã không có ý định thực hiện hôn ước này, lúc ấy nàng thoải mái đồng ý chẳng qua là muốn mau chóng đuổi đám người thôn trưởng đi, để nàng có thể không bị quấy rầy mà tiến hành chữa thương.
Vì thế, khi vết thương của nàng đã lành lại thì liền lập tức rời khỏi thôn Thu Ngữ, đối với chuyện đào hôn, nàng cũng không có cảm giác áy náy quá lớn với Tống Diệp.
Một tiểu tử phàm nhân như Tống Diệp, trong mắt nàng cũng quả thực giống như con kiến hôi.
Không ai sẽ cảm thấy tội lỗi về những gì đã làm với một con kiến cho dù là giẫm đạp nó đến chết.
Cho nên, sau khi rời khỏi Thôn Thu Ngữ, Tần Huyền Khê một lòng chỉ nghĩ làm thế nào tìm người của Thánh Thiên tông báo thù, cuối cùng cũng đẫ làm như vậy, đại cừu báo xong.
Về phần đoạn nhạc đệm xảy ra ở làng Thu Ngữ, nàng đã sớm quên mất, nàng căn bản không có khả năng trở về thực hiện hôn ước với một phàm nhân.
Chỉ là ngay lúc bước vào Lạc thành, tất cả thanh âm trong thành cho dù là cực kỳ nhỏ cũng có thể bị pháp lực của nàng bắt được.
Đương nhiên bao gồm cả những lời phẫn nộ mà Triệu Chí Cao đã nói với thuyết thư.
Tần Huyền Khê từng gặp Triệu Chí Cao ở thôn Thu Ngữ, cho nên nàng biết, nữ tử đào hôn "bội tình bạc nghĩa", "phong tình vạn chủng", "có nhiều ong bướm" mà hắn nói chính là nàng.
Cho nên Tần Huyền Khê mới hơi nhíu mày, hỏi: "Trong Lạc thành này có người đang nói xấu bản tôn!”
Một vị nữ đệ tử mặc lam đứng bên tay trái nàng lập tức nói: "Người nào dám nói xấu sư tôn, đệ tử sẽ đi làm thịt hắn ngay!”
Nữ đệ tử áo tím bên tay phải nàng thần sắc lạnh lùng nói: “Không chỉ là nên giết kẻ đã nói lời bất kính với sư tôn mà ngay cả đám quần chúng vây xem nghe được lời này cũng phải chết, để đệ tử đi giết sạch đám dân chúng trên con phố này ngay!”
Tần Huyền Khê nhất thời không nói gì, dường như đang lâm vào trầm tư.
Hai vị nữ tử áo lam áo tím lúc này đáp: "Đồ đệ đã hiểu!”
Sự trầm mặc của sư tôn có nghĩa là để cho các nàng cứ thoải mái mà làm, trước giờ luôn là như thế.
Ngay khi hai người bọn họ nổi lên sát tâm, Tần Huyền Khê lại vội vàng ngăn cản: "Chờ chút đã!"
May mắn nàng kịp thời hồi thần lại, nếu không con đường này đã thành một mảnh biển máu, tựa như luyện ngục nhân gian.
“Lời của đám kiến hôi, cần gì phải để ý tới!” Tần Huyền Khê nói tiếp.
Nữ tử áo lam cùng nữ tử áo tím thoáng nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp: "Vâng!”
Các nàng đương nhiên đều tò mò rốt cục là người nào dám nói xấu sư tôn các nàng, rốt cuộc đã nói cái gì, vì sao sư tôn muốn tha cho bọn họ, nhưng cũng không dám hỏi Tần Huyền Khê vấn đề này.
Dực Tê Tôn giá của Tần Huyền Khê đi về phía hoàng cung Ly quốc.
Dọc theo đường đi, Tần Huyền Khê cũng không khỏi suy nghĩ những lời Triệu Chí Cao nói là thật hay giả, tên tiểu tử ngốc Tống Diệp này thật sự vẫn đang ở Thôn Thu Ngữ chờ nàng trở về sao?
Nhưng ngày nàng rời đi có thể nói là đã ám chỉ rất rõ ràng rồi mà, nàng sẽ không trở về, chẳng lẽ ngay cả ám chỉ rõ ràng như vậy mà hắn cũng không nghe ra sao?
Hơn nữa, hiện nay đại quân Yên quốc đang ép thẳng đến Lạc thành, dựa theo lộ tuyến hành quân, xác suất đi qua thôn Thu Ngữ là rất lớn.
Hắn quả thât vì chờ nàng mà chết cũng không sợ, cho dù biết rõ đại quân Yên quốc sắp tới cũng muốn ở lại Thôn Thu Ngữ sao?
Nếu thế thật thì quả đúng là một tiểu tử ngốc mà!