• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thần Đê Thấp Ngữ, uy lực to lớn, vào lúc cuồng phong được gọi ra, không chỉ nhà cửa bị khuynh đảo mà ngay cả Thủy Long được Cố Y Tinh ngưng luyện ra cũng lập tức bị thổi tan.

Nhưng chỗ quán trà của Tống Diệp vẫn bình yên không đến lạ.

Điều này là vì Tần Huyền Khê đã âm thầm sử dụng pháp lực, bảo vệ xung quanh nơi đây.

Lúc này Trần Hoài m lại nói: "Phong Thần Đê Ngữ chính là pháp quyết hệ Phong cao giai, các ngươi nhìn bên ngoài đã có mấy ngôi nhà bị thổi bay, nhưng chúng ta ở bên trong quán trà lại không cảm giác được bất kỳ cơn gió này."

"Đây nhất định là hai vị Tiên Tôn Phiêu Miểu tông đang âm thầm dùng pháp lực bảo vệ chúng ta!"

Hiển nhiên là Trần Hoài m đã mang công lao này đưa cho hai người Chúc Trường Thành với Cố Y Tinh bọn bọ.

Nhưng mà lúc này hai vị Tiên Tôn Chúc Trường Thành cùng Cố Y Tinh cả thân mình còn lo không xong, nào có thời gian để ý những đệ tử Lãm Nguyệt tông bọn họ chứ.

Trong vòng xoáy pháp lực của Phong Thần Đê Ngữ, Chúc Trường Thanh cùng Cố Y Tinh gần như là sử dụng hết pháp lực trong người mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình.

Cố Y Tinh nhận ra con rối tiên sư đã sử dụng Phong Thần Đê Ngữ, hắn là một trong Thánh Thiên thất tiên, tên Chu Vệ.

Chu Vệ khi còn sống am hiểu pháp quyết hệ Phong nhất, trong đó thì Phong Thần Đê Ngữ còn là pháp quyết sở trường của hắn.

Nhưng Cố Y Tinh lại phát hiện, uy lực của chiêu Phong Thần Đê Ngữ do con rối Chu Vệ mà Nam Cung Lãnh Vũ điều khiển tạo ra lớn hơn rất nhiều so với khi Chu Vệ còn sống.

Dù sao Chu Vệ cũng chỉ là cấp bậc tiên sư, pháp lực kém xa cấp bậc Tiên Tôn.

Mà bản thân Nam Cung Lãnh Vũ là Ma Tôn, pháp lực cao thâm, con rối Chu Vệ dưới sự gia trì từ pháp lực của hắn mới có thể sử dụng được Phong Thần Đê Ngữ uy lực lớn mạnh như này.

Sau đúng một phút, hiệu quả từ Phong Thần Đê Ngữ mới biến mất, cuồng phong cũng theo đó ngừng lại, nhưng cả hiện trường đều đã trở nên hỗn loạn, nhìn qua một lượt, vô số nhà cửa khuynh đảo, vài cây đại thụ còn bị bật gốc bay đều chỗ rất xa.

Dưới sự tàn phá của Phong Thần Đê Ngữ, thôn Thu Ngữ đã mất đi hình dáng ban đầu, tấm mộc bài ghi tên dựng trước cửa thôn cũng không biết đã bị gió thổi đến nơi nào.

Thấy một màn như vậy, Tống Diệp lắc đầu bất đắc dĩ, hắn không ngờ cuối cùng không phải đại quân Yên Quốc, mà là trong lúc hai vị Tiên Tôn với một vị Ma Tôn chiến đấu đã phá nát thôn rồi.

Cái gọi là, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa, chính là đạo lý này.

Lúc này, Chúc Trường Thanh cùng Cố Y Tinh âm thầm trao đổi ánh mắt, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hai người bọn họ dự định sẽ liên thủ xuất kích, tốc chiến tốc thắng.

Cố Y Tinh trút xuống toàn bộ pháp lực, y phục trên người cũng phồng lên.

Pháp quyết hệ Thủy đạo thứ mười chín - Băng Quan!

Một cái quan tài băng khổng lồ bỗng dưng xuất hiện, niêm phong Nam Cung Lãnh Vũ cùng đám con rối thất tiên sư bên trong.

Nam Cung Lãnh Vũ muốn cưỡng chế khởi động bảy con rối, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị quan tài băng giam giữ chặt chẽ, không thể nhúc nhích được, Nam Cung Lãnh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng ghét, lão yêu bà Cố Tinh Y khó ưa nhà ngươi!"

Ngay sau đó, Chúc Trường Thanh cũng đánh ra pháp quyết.

Pháp quyết hệ Hỏa đạo thứ hai mươi mốt- Viêm Thương.

Chỉ thấy trên trời ầm ầm lao xuống bảy thanh trường thương rực lửa, xuyên vào trong quan tài băng, lần lượt xuyên qua đám con rối thất tiên sư.

Đây cũng là đòn phối hợp tạo thành từ sự ăn ý ngầm nhiều năm giữa Chúc Trường Thanh và Cố Y Tinh đầu tiên là Cố Y Tinh dùng quan tài băng niêm phong hành động của bảy con rối, sau đó sẽ cho Chúc Trường Thanh dùng Viêm Thương phá hủy toàn bộ.

Trong chớp mắt, tất cả con rối thất tiên sư đều mất đi năng lực chiến đấu.

"Đáng ghét!"

Nam Cung Lãnh Vũ không thể làm gì hơn là vứt đi đám con rối thất tiên sư này, sau đó lùi lại mấy bước.

"Phụt!" Đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu.

Vì phải đồng thời điều khiến đám con rối thất tiên sư này nên đã tiêu hao rất nhiều pháp lực, lại thấy tất cả bảy con rối đều bị hủy, mất mặt cùng tức giận công tâm mới tác động đến thương tích vốn có trong người.

"Hay quá, Bách Cốt Ma Tôn bị thương rồi!" Đoàn Lăng vẫn luôn trầm mặc thấy trên sân đã phân ra thắng bại liền kích động nói.

Dù sao, trong lòng hắn biết, tính mạng mấy người ở đây đều liên quan chặt chẽ đều kết quả trận đánh này.

Nếu sau cùng Bách Cốt Ma Tôn thắng, có lẽ mấy người bọn họ cũng sẽ bị ma đầu này rút xương luyện khôi.

Chỉ khi hai vị Tiên Tôn Phiêu Miểu tông thắng thì bọn họ mới có cơ hội sống sót.

Trần Hoài m cũng kích động nói: "Hai vị Tiên Tôn Tiên môn chúng ta liên thủ, tất nhiên Bách Cốt Ma Tôn không phải đối thủ rồi, Bách Cốt Ma Tôn làm nhiều việc ác, tội lỗi ngập trời, xem ra hôm nay báo ứng của hắn đến rồi!"

Chu Nông Sơn vốn vẫn chỉ lo ăn đã buông đũa xuống từ lâu, vô cùng sốt sắng mà chú ý tới tình hình trên sân.

Dù sao, đối với bọn họ mà nói, cuộc chiến cấp bậc tôn giả là thứ có thể cả đời cũng chỉ nhìn thấy một trận này thôi.

Hơn nữa, mỗi lần cấp bậc tôn giả chiến đấu đều sẽ được người ta viết vào trong sử sách.

Chu Nông Sơn nghĩ thầm, dù ba đệ tử Lãm Nguyệt tông bọn họ chỉ là người đúng xem, nhưng không chừng cũng sẽ được người ta tiện thể nhắc đến vài câu trong sách chăng.

Như vậy bọn họ cũng nhân tiện được coi như "lưu tên sử sách" rồi.

Nhưng đúng lúc này, lại xảy ra một chuyện Chu Nông Sơn không thể ngờ, chỉ thấy sư đệ Đoàn Lăng đột nhiên vớ lấy một cái ghế trên đất, ném về phía Bách Cốt Ma Tôn.

Chỉ là cái ghế này còn chưa ném trúng đầu Bách Cốt Ma Tôn, đã bị chân khí hộ thể đánh nát thành bột mịn.

Nhưng động tác này của Đoàn Lăng, đã làm cho tất cả mọi người ở hiện trường kinh hãi.

"Bách Cốt Ma Tôn!" Vừa vứt ghế xong, Đoàn Lăng còn hét lớn với Nam Cung Lãnh Vũ nói: "Đoàn Lăng ta là đệ tử đời thứ chín của Lãm Nguyệt tông, từ lâu đã lòng đầy căm phẫn đối với những tội ác mà ngươi đã làm, hôm nay dù có đánh cược tính mạng cũng phải giúp hai vị Tiên Tôn giải quyết ngươi!"

Chu Nông Sơn thấy vậy, trong lòng tự nhiên viết cho vị sư đệ này một chữ phục thật lớn, Đoàn Lăng hắn cũng chỉ là tiện tay ném đi một cái ghế, nếu nói thương tổn đến Bách Cốt Ma Tôn thì đơn giản chỉ một chữ không.

Nhưng chỉ một hành động như vậy có thể khiến Đoàn Lăng hắn từ người xem trận đấu thăng cấp thành người tham dự, chờ sau này lúc cuộc chiến được viết vào sử sách tu chân, không chừng sẽ có tên Đoàn Lăng hắn.

Dù sao, tình thế cuộc chiến này cũng đã rất rõ ràng rồi, Bách Cốt Ma Tôn đã định là thua, người thông minh đương nhiên phải nhanh chân nhặt chút hào quang, tìm kiếm cảm giác tồn tại vào lúc trước khi trận chiến kết thúc chứ, biết đâu sau đó sẽ được lưu danh sử sách thì sao.

Chu Nông Sơn cũng học theo cầm lấy một cái ghé ném đi, nhưng có lẽ do lực tay yếu, cái ghế chỉ ném tới bên chân Nam Cung Lãnh Vũ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng việc hắn khẩu nghiệp.

"Vậy thì thêm một Chu Nông Sơn ta nữa, hôm nay dù Chu Sơn Nông ta có khô máu tại nơi này cũng phải kéo theo Bách Cốt Ma Tôn nhà ngươi xuống địa ngục."

Trần Hoài m ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, chuyện này làm sao vậy? Trận chiến còn chưa có đánh xong, sao đột nhiên lại chạy đến phân đoạn ‘động khẩu’ rồi.

Nhưng rất nhanh, nàng ta đã hiểu ra, cũng liền nhanh tay cầm lấy một chén trà, nhắm thẳng về phía đầu Bách Cốt Ma Tôn mà phóng.

Tất nhiên, chén trà kia căn bản không thể phá được chân khí hộ thể của Bách Cốt Ma Tôn, vận mệnh cũng giống với cái ghế lúc trước, còn chưa đụng đến một cọng lông Bách Cốt Ma Tôn đã hóa thành bột mịn.

Nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện nàng ta ‘động khẩu’.

"Ta, Trần Hoài Âm, đệ tử đời thứ chín của Lãm Nguyệt tông, hôm nay liền muốn cùng hai vị Tiên Tôn Phiêu Miểu tông đưa ác tôn nhà ngươi xuống địa ngục!"

Hiển nhiên, người thắng lớn nhất trong trận chiến này đã xuất hiện, chính là ba đệ tử Lam Nguyệt tông đang cọ công lao cọ danh tiếng ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK