Trên Thông Huyền cảnh là Hư Linh cảnh, mà giá trị sát thương tiêu chuẩn của tiên tu Hư Linh cảnh khi công kích cọc mộc nhân này cao tới hơn 200.000 điểm.
Có thể thấy được, tuy rằng Thông Huyền cảnh chỉ kém Hư Linh cảnh một đại cảnh, nhưng chênh lệch thực lực lại vô cùng rõ ràng.
Hư Linh cảnh cũng là một mốc rất khó của rất nhiều tiên tu giả, để đột phá tới cảnh này vạn người không có một, cho nên, thậm chí là ở toàn bộ Huyền Doanh đại lục thì số lượng tiên tu giả Hư Linh cảnh cũng không nhiều lắm.
Tống Diệp mất gần một năm mới có thể kiếm ra 75.000 điểm sát thương, giờ muốn tìm đủ 200.000 điểm nữa không biết phải đến năm nào tháng nào.
Có điều thực lực của hắn hiện giờ tương đương với tu sĩ Thông Huyền cảnh, dư sức tự vệ, chỉ cần không chủ động đi trêu chọc những tu chân đại năng giả này thì cũng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa hắn ở nơi này là bất tử, cho nên thời gian đối với hắn mà nói là thứ không đáng giá nhất, rốt cục vẫn sẽ có một ngày hắn có thể kiếm ra 200.000 điểm sát thương thôi, thậm chí còn cao hơn nữa!
......
Một tháng sau, kinh đô Lạc thành, Ly quốc.
Một đám người vây kín trước của hàng của một thuyết thư.
Thuyết thư này đang kể về câu chuyện của Tần Huyền Khê, tông chủ Phạn Uyên Tông.
Tần Huyền Khê là nữ ma tôn vô cùng nổi danh ở Huyền Doanh đại lục, cho nên thính giả rất nhiều.
"Mới ba tháng trước, tông chủ Phạn Uyên Tông Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê, thế mà chỉ dựa vào sức một người đã huyết tẩy toàn bộ Thánh Thiên tông, ngay cả tông chủ Minh Dương thánh đế của Thánh Thiên Tông cũng chết thảm trong tay nàng, bị nàng cứ thế lột da bóc xương." Người thuyết thư kể vô cùng sinh động.
"Việc này đã khiến cả tiên tu giới khiếp sợ, làm đông đảo tiên tu giả vừa nghe đã sợ mất mật, nghe mà biến sắc!"
“Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê này có thể nói là một nữ ma tôn thần bí nhất tu chân giới, nàng quanh năm luôn đeo một chiếc mặt nạ Tử Sát, mặc Huyền Uyên Cửu U Y.”
"Rất ít người từng nhìn thấy được khuôn mặt thật đằng sau mặt nạ của nàng."
“Nhưng nghe nói nàng là một nữ tử tuyệt sắc, độ mỹ mạo không thua gì thánh nữ Thái Hư cung kia đâu.”
"Đương nhiên, đây cũng chỉ là tin đồn thôi, nàng cũng có thể là một nữ tử xấu xí, không dám dùng bộ mặt thật để gặp người nên mới luôn đeo mặt nạ.”
"Nhưng thật may, ta đây có một bức chân dung của nàng đây."
Thuyết thư nói xong liền lấy ra một bức chân dung, nữ tử trong tranh mặc một bộ váy dài màu đen, trên mặt đeo mặt nạ Tử Sát.
"Không ai có thể vẽ ra chân dung của nàng, cũng không ai dám vẽ, cho nên chỉ có thể vẽ bộ dáng lúc nàng đeo mặt nạ, các ngươi cứ xem đi."
Bộ khoái Triệu Chí Cao từ huyện Trừng đến cũng đang đứng trước sạp hàng của thuyết thư, sau khi vào kinh thành, hắn đã thay bộ quần áo bộ khoái mặc quanh năm bằng áo lanh vải bố tầm thường.
Dù sao, bộ khoái của huyện nha cũng không có phẩm cấp, không có quan hàm, chỉ là một người làm việc cho huyện nha, nếu nói theo thời hiện đại chính là không có biên chế.
Cho nên, sau khi Triệu Chí Cao chạy trốn khỏi huyện Trừng đến kinh đô cũng tạm thời bị mất việc, không khác gì những lưu dân chạy nạn mà đến.
Nhưng hắn vẫn còn tốt hơn so với lưu dân bình thường ở chỗ còn có nơi an cư ở Lạc thành.
Lúc này, Triệu Chí Cao liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc mặc váy đen mà nữ tử trên bức chân mặc, hình như nương tử chưa qua cửa của huynh đệ Tống Diệp cũng có một bộ quần áo như vậy.
Vì thế hắn không nhịn được mà lớn tiếng la hét: "Vị hôn thê của huynh đệ ta cũng mặc bộ váy dài màu đen hệt như vậy!”
Tiếng la hét của hắn nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thính giả.
Ngay cả thuyết thư cũng dùng một ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn.
"Vị bằng hữu này, bộ váy trên bức tranh này có tên là 'Huyền Uyên Cửu U Y', thế gian chỉ có một bộ như vậy, chỉ có Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê có, cũng chỉ có nàng mới dám mặc thôi!”
Dù sao có nữ nhân nào dám mặc giống y phục với Huyền Uyên ma tôn kia chứ, đụng hàng với một vị nữ ma đầu giết người không chớp mắt như này chẳng phải là ngại sống quá lâu sao!
Người nói tiếp tục nói: "Chẳng lẽ, vị nương tử chưa qua cửa kia của huynh đệ ngươi lại là Tần Huyền Khê sao? Ha ha ha ha ha!”
Nói xong hắn không khỏi cười to.
Những người xung quanh nghe thấy cũng cười theo,
Nữ ma đầu như Tần Huyền Khê sao có thể tùy ý định hôn ước với người khác định hôn ước, mới nghe là thấy hoang đường rồi.
“Các ngươi cười cái gì, ta nói thật đấy!” Triệu Chí Cao bị cười đến có chút mơ hồ.
Hắn ta không hiểu những người này đang cười cái gì.
Người thuyết thư lại trêu chọc Triệu Chí Cao: "Vậy ngươi nói cho mọi người nghe thử, huynh đệ kia của ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Triệu Chí Cao liền thành thật nói: "Huynh đệ của ta chính là một ông chủ quán trà trong thôn ta, không có bản lĩnh gì lớn, nhưng rất si tình."
"Vị hôn thê của hắn đã đi nửa năm rồi nhưng hắn vẫn còn ngây ngốc ở trong thôn khổ sở chờ nàng trở về, sắp chờ thành hòn vọng thê rồi."
“Càng quá hơn chính là, dù biết rõ đại quân Yên quốc sắp giết tới, toàn bộ người trong thôn đều đã chạy sạch rồi nhưng hắn cũng không nỡ đi, thật sự muốn ở lại trong thôn chờ nàng trở về.”
"Vì chờ vị nương tử chưa qua cửa kia mà ngay cả mạng hắn cũng không cần! Si tình như vậy, Triệu Chí Cao ta cả đời này cũng chỉ biết một mình hắn!”
Triệu Chí Cao càng nói càng kích động, càng nói càng lớn.
Người ngoài cuộc thấy bộ dạng hắn như vậy liền cảm thấy câu chuyện này của hắn có thể thật sự không phải bịa đặt.
Xem ra hôn thê của vị huynh đệ nhà hắn không chừng thật sự có một chiếc váy giống nhau như vậy, nhưng cũng chỉ là váy giống nhau mà thôi, tuyệt đối không có khả năng ngay cả người cũng giống.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, vị hôn thê của huynh đệ ta quả thật rất xinh đẹp, là nữ nhân đẹp nhất đời này lão Triệu ta từng gặp, nói nàng quốc sắc thiên hương, trầm ngư lạc nhạn cũng không quá đáng chút nào."
"Nhưng mỹ nhân như vậy, đều là bạc tình bạc nghĩa."
"Huống hồ, loại nữ tử tuyệt sắc phong tình vạn chủng như nàng, lại đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp, bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu ong bướm, làm sao có thể để ý tới huynh đệ ngốc của ta, nàng càng không thể cam tâm tình nguyện gả vào thôn, làm một thôn phụ bình thường được.”
"Cho nên mới nói, nàng tìm được cơ hội thì chạy mấy, chạy rồi làm sao có thể trở về, cũng chỉ có huynh đệ ngốc nghếch của ta nghĩ nàng sẽ trở về, còn lo lắng nếu rời khỏi thôn rồi sau này nàng trở về sẽ không tìm thấy hắn nên mới tình nguyện liều mạng cũng phải canh giữ trong thôn!"
Ngay lúc đám quần chúng ăn dưa chung quanh đang nghe say sưa, không biết là ai la bỗng một tiếng: "Là Vương tiên sư của Thái Hư cung!”
“Chào Vương tiên sư!”
Lúc này, hầu như tất cả mọi người trên đường đều nhìn về phía đầu đường,
Dưới tầm mắt mọi người là một nam tử trung niên mặc một bộ trường bào trắng, bộ dáng có chút tiên phong đạo cốt, người này chính là Vương tiên sư Vương Hạo Hiên của Thái Hư cung.
Phía sau Vương Hạo Hiên còn có ba đệ tử Thái Hư cung đi theo, bọn họ nghênh ngang giữa đường, hưởng thụ sự hành lễ của đông đảo dân chúng hai bên đường.
Triệu Chí Cao cũng nghe nói địa vị của Thái Hư cung này ở tiên tu giới còn cao hơn Huyền Thanh cung.
Đương nhiên, tiên sư trong Thái Hư cung hẳn là lợi hại hơn so với tiên sư Huyền Thanh cung, cho nên hắn cũng nhanh chóng hành lễ cúi đầu thật sâu với Vương tiên sư như những người khác.