Từ cấp 15 một hơi tăng lên cấp 30, theo đó Tống Diệp cũng đạt được không ít điểm thuộc tính.
Cấp 15 đến cấp 20, mỗi khi thăng cấp có thể đạt được 3 điểm thuộc tính, mà từ cấp 20 lên cấp 30, mỗi khi thăng một cấp là có thể đạt được 4 điểm thuộc tính.
Cho nên lần này, tổng cộng Tống Diệp đã thu được năm mươi lăm điểm thuộc tính.
Tương tự như vậy, Tống Diệp cũng dùng toàn bộ 55 điểm này để tăng [Khí Huyết], tiếp tục tăng cường sức chịu đựng của mình.
Dù sao, tăng giá trị khí huyết không chỉ có thể tăng kỹ năng sát thương của chiêu thức mà còn có thể tăng "Thản độ" của thân thể hắn, nó liên quan đến năng lực sinh tồn của hắn ở thế giới này nên đương nhiên là phải ưu tiên tăng điểm rồi
Giờ hắn không rời khỏi tân thủ thôn, không có cách mở khóa hệ thống [Tu Chân] tiếp theo, không thể ngưng luyện chân khí, cũng chỉ có thể dừng lại ở cái gọi là "luyện thể" này, chỉ có thể toi luyện thể lực của mình thôi!
Thuộc tính sau khi thêm điểm:
[Khí huyết]:138.
[Tinh phách]:10.
Sau đó, Tống Diệp liền xem con chim kia như một con gà bình thường mà hầm thành một nồi "canh gà", bưng đến trong sân.
Tần Khê Y ngồi trên ghế đá trong viện, gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nàng nhận lấy nồi canh gà Tống Diệp đưa tới, cười nó:: “Cám ơn tiểu phu quân!”
Tiếng "tiểu phu quân" này của nàng có thể nói là đã gọi quá mức trôi chảy không chút ngượng miệng.
Nếu như người bên ngoài đi qua nhìn thấy một màn này nhất định sẽ cho rằng nàng và Tống Diệp là một đôi vợ chồng mới cưới ân ái.
Nhưng thật ra, Tống Diệp mới chỉ nhặt cô về hôm qua thôi, thời gian hai người thật sự ở chung cộng lại còn chưa có một giờ.
Có thể nói nữ nhân như nàng, cho dù là ở thời đại mà Tống Diệp sinh sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng gặp qua.
Một lát sau, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của Triệu bộ khoái, có lẽ hắn đã gọi trợ thủ từ huyện Trừng đến giúp đỡ.
Tống Diệp vội vàng ra trước quán trà, chỉ thấy bên cạnh Triệu bộ khoái có thêm ba tên bộ khoái to lớn, có lẽ bốn người bọn họ đi đuổi một con Lang Vương hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Triệu Chí Cao hỏi Tống Diệp: "Con sói lớn kia có vào thôn không, có đả thương người không!”
Tống Diệp trả lời: “Chạy rồi!”
Triệu bộ khoái thở phào nhẹ nhỏm: “Chạy là được rồi!”
Có thể thấy, hắn ta có tình cảm rất sâu đậm với thôn Thu Ngữ này.
Nhưng bỗng nhiên, Triệu bộ khoái mở to mắt nhìn thẳng về phía sau Tống Diệp.
Tống Diệp cũng nhìn theo hướng ánh mắt hắn ta.
Chỉ thấy Tần Khê Y từ trong viện nhỏ đi ra, nàng đã thay đi bộ áo bố vải lanh mà Tôn đại thẩm đưa cho rồi mặc vào bộ váy dài màu đen tên là "Huyền Uyên Cửu U Y".
Bộ váy đen này của nàng có thể xuất hiện lại có là sau khi ăn xong nồi canh mà Tống Diệp hầm cho nàng, tu vi đã khôi phục không ít.
"Cái này... Đây là nữ tử nhà nào!” Triệu bộ khoái kinh ngạc nói.
Cho dù ở huyện Trừng, hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy, sự xuất hiện của Tần Khê Y tựa như thiên tiên hạ phàm, hơn nữa tuy chỉ đứng cách hắn vài bước chân thôi nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy loại uy bức không thể nào chạm đến!
“Nàng là từ Đạm thành chạy nạn đến, hôm qua mới đến thôn Thu Ngữ này!” Tống Diệp nói.
Triệu Bộ khoái gật gật đầu: “Đạm thành nằm ở biên giới, quả thật có nhiều chiến sự.”
Nói đến đây, trên mặt Triệu bộ khoái không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, nếu như Đạm thành thất thủ, binh mã Yên quốc tiến thẳng vào, vậy huyện Trừng cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đến lúc đó, toàn bộ dân chúng huyện Trừng thậm chí là thôn Thu Ngữ cũng có thể đều phải chạy nạn khắp nơi!
“Tiểu phu quân, chàng nấu canh rất ngon, cám ơn chàng!” Tần Khê Y cười ngọt ngào nói với Tống Diệp.
Triệu bộ khoái lại ngây ngẩn cả người, mỹ nữ xinh đẹp như thiên tiên gọi tiểu tử này là "tiểu phu quân"?
Tống Diệp từ trong mắt Triệu bộ khoái nhìn ra nghi hoặc thậm chí là kinh ngạc liền giải thích: “Nàng xem như là nương tử chưa qua cửa của ta, tối qua thôn trưởng mới giúp ta định ra hôn sự này!”
Nghe vậy, Trong lòng Triệu bộ khoái cực kỳ buồn bực. ‘Thôn trưởng này thật không phúc hậu, lão Triệu ta nỗ lực vì thôn Thu Ngữ nhiều như vậy, đến giờ vẫn còn độc thân, nay có nữ nhân xinh đẹp như vậy lại không cho lão Triệu ta trước mà tiểu tử thối này chiếm hời!’
“Tiểu phu quân, hôn sự của hai chúng ta có thể phải hoãn lại rồi!” Tần Khê Y đột nhiên nói với Tống Diệp: “Ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, cũng không biết khi nào mới có thể trở về được!”
Tống Diệp nghe đến đây thì đã biết nữ nhân này quả thật từ đầu đã chuẩn bị đào hôn rồi.
Nàng nói muốn đi xa, còn nói không biết ngày về, ý trên mặt chữ chính là sẽ không về nữa!
Vậy thì theo nàng thôi, Tống Diệp cũng dùng giọng điệu rất nũng nịu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ ở đây chờ nàng trở về!”
Dù sao hắn cũng bị nhốt trong thôn này không thể đi bất cứ nơi nào khác được.
Nếu Tần Khê Y thật sự sẽ trở về, cho dù là bao nhiêu năm sau, chỉ cần khi đó Tống Diệp còn chưa bị đá ra khỏi thế giới game, hắn vẫn sẽ ở thôn Thu Ngữ này.
Tuy nói hắn cũng không phải thật sự muốn chờ Tần Khê Y trở về, chỉ là không thể ra được tân thủ thôn này mà thôi.
Nhưng nghe Tống Diệp trả lời như vậy, Tần Khê Y hơi ngây người, trong lòng oán thầm:
‘Hắn còn định chờ ta quay về à? Câu ta vừa nói kia không phải đã quá rõ là lão nương muốn đào hôn sao, chẳng lẽ thiếu niên này nghe không hiểu?’
Vì thế nàng cố ý kề sát vào trước người Tống Diệp nói bên tai hắn: “Hài tử ngốc, đừng chờ ta, ta không thích hợp với ngươi, sau này ngươi gặp được cô nương mình thích thì hãy cưới nàng ấy, an tâm sống mà sống đi!”
Lời này của nàng tương đương với nói, nữ nhân như lão nương ta đây, ngươi không nắm được đâu, ngươi cứ cưới nữ tử tầm thường khác đi!
Dù sao, nàng cũng thật sự sợ Tống Diệp sẽ vì đợi nàng mà chậm trễ đại sự của bản thân, cho nên nói rõ ràng một chút.
"Đương nhiên, ta cũng coi như gọi ngươi vài tiếng tiểu phu quân, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt." Tần Khê Y nói tiếp: “Sắp đến lúc chia tay rồi, ngươi muốn thứ gì cứ việc nói với ta!”
Tần Khê Y nghĩ, phàm phu tục tử như Tống Diệp, nếu có muốn thứ gì đó thì cũng chỉ là vàng bạc tài bảo này nọ thôi, rất dễ dàng có thể thỏa mãn.
Tống Diệp nói: “Cô nương có còn loại yêu thú giống như con chim lông vàng vừa rồi không?”
Tần Khê Y khó hiểu nói: “Huyết nhục của những yêu thú này cũng không có ích gì với phàm nhân như ngươi đâu, ngươi muốn làm gì?”
Tống Diệp cười nói: “Ta chỉ là muốn nếm thử một chút thôi!”
Đúng như Tần Khê Y nói, những yêu thú cao cấp kia đối với người không hiểu phương pháp tu hành như Tống Diệp mà nói, giá trị dinh dưỡng của nó không kém gà vịt là bao nhiêu.
Nhưng Tống Diệp không muốn thịt mà chỉ là điểm kinh nghiệm thu được khi bổ ra đao cuối cùng.
Tần Khê Y vừa đi cũng không biết khi nào mới có thể trở về, nếu nàng đã chủ động đề nghị cho "phí chia tay", Tống Diệp tự nhiên cũng sẽ không khách khí với nàng:
“Nếu ngươi muốn thì ta quả thật cũng có đấy!” Tần Khê Y nói xong lấy ra một con gà một sừng cùng một con thỏ cánh bướm từ trong hư không ra.
Cuối cùng, nàng còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đôi cánh của thỏ cánh bướm này có độc, nhớ phải blộtóc bỏ trước!”
Tống Diệp gật gật đầu, nói: “Được!”
“Vậy ta đi trước nhé, tiểu phu quân!”
Tần Khê Y nói xong thì xoay người rời đi.
Kỳ thật nàng chỉ cần bấm một cái pháp quyết thì có thể rời khỏi nơi này trong nháy mắt, nhưng nàng lại không làm vậy mà là từng bước từng bước đi xa, từng chút từng chút rời khỏi tầm mắt Tống Diệp.