Tần Huyền Khê liền nghĩ, chờ sau khi đi đến hoàng cung Ly quốc có thể thuận đường đi thôn Thu Ngữ một chuyến vậy.
Đương nhiên, trong lòng nàng nhận định đây chỉ là thuận đường thôi, cũng không phải cố ý đi thăm tiểu tử thối Tống Diệp kia.
Tốt xấu gì Tống Diệp cũng coi là ân nhân cứu mạng của nàng, tuy nói lúc ấy Tống Diệp không làm gì nàng, chỉ là "nhặt" về nhà mà thôi.
Nhưng cũng bởi vì Tống Diệp không làm gì nên nàng mới có thể sống sót.
Lúc ấy nàng suy yếu vô cùng, pháp lực tạm thời mất đi, ngay cả Huyền Uyên Cửu U y trên người cũng biến mất.
Một khắc đó, nàng giống như một nữ tử gầy yếu tay trói gà không chặt, nếu không phải được Tống Diệp nhặt về nhà kịp thời, mà là rơi vào trong tay kẻ khó lường khác, nàng thật sự có thể không giữ được tính mạng, cũng có thể đã không còn là thân hoàn bích rồi.
Cho nên Tống Diệp đích xác xem như ân nhân cứu mạng của nàng.
Trong mắt đám người chính đạo, tuy Tần Huyền Khê nàng là một nữ ma đầu giết người như ma, hèn hạ vô sỉ, không chuyện ác nào không làm, nhưng nàng vẫn biết tri ân báo đáp nàng.
Hiện giờ, vị ân nhân của nàng bởi vì ngốc nghếch mà vẫn còn đang canh giữ ở Thôn Thu Ngữ, thiết kỵ Yên quốc vừa đến, hắn nhất định sẽ không sống nổi, ngay lúc mạng hắn sắp không còn mà đến gặp một lần cũng là chuyện nên làm.
Rất nhanh, Dực Tê Tôn giá của Tần Huyền Khê đã đi tới ngoài cửa hoàng cung.
Đương kim hoàng đế Ly quốc Lý Càn Thế tự mình dẫn bách quan ra ngoài cửa cung nghênh đón vị nữ ma tôn Tần Huyền Khê này.
Tuy nói trong mắt những tiên tu giả tự xưng là chính phái, Tần Huyền Khê là nữ ma đầu mà ai cũng có thể tru di, là đại phản diện, nhưng đây là chuyện tu chân giới.
Lý Càn Thế thân là hoàng đế một nước, đại bộ phận quốc dân đều là phàm nhân bình thường, bất luận là tiên tu giới hay là nhân vật cấp bậc đại lão của ma tu giới, bọn họ đương nhiên cũng không thể dễ dàng đắc tội được.
Ngay cả Vương tiên sư hô hào không đội trời chung với người ma đạo, nhưng khi nhìn thấy tôn giá của Tần Huyền Khê không phải ngoan ngoãn quỳ nghênh đón đó sao.
Lý Càn Thế là một hoàng đế trẻ tuổi, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng bởi vì Yên quốc ồ ạt phạm biên giới cùng với quân báo chiến bại không ngừng truyền đến từ tiền tuyến tra tấn, trong thời gian ngắn hắn tựa như già đi mười tuổi, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, hiển nhiên đã rất lâu rồi không được ngủ an ổn.
Lý Càn Thế vô cùng cung kính hướng về phía Dực Tê Tôn giá nói: "Huyền Uyên ma tôn, trẫm đã bày yến hội trong cung, kính mời ngài vào cung ngồi!”
Tuy rằng Lý Càn Thế là hoàng đế một nước, nhưng trong mắt vị Huyền Uyên ma tôn này, hắn ta không khác gì đám kiến hôi khác, cho nên hắn ta đương nhiên không dám bày ra dáng vẻ hoàng đế trước mặt nàng rồi.
Lúc này, Tần Huyền Khê mới chậm rãi vén rèm xe lên, lộ ra gương mặt của nàng —— chuẩn xác mà nói, là mặt nạ Tử Sát dọa người của nàng.
Trước khi vị Huyền Uyên ma tôn này không nói gì, các bách quan Ly quốc cũng không dám có bất kỳ vọng động nào, cũng không dám phát ra dù là chút thanh âm nhỏ, không ít quan viên, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bầu không khí xung quanh là yên tĩnh đến ngạt thở.
“Ăn tiệc thì miễn đi, hôm nay bản tôn tới đây chỉ là vì trả lại nhân tình năm đó của Lý gia Ly quốc ngươi!” Tần Huyền Khê nói.
“Hiện giờ, Ly quốc của các ngươi gặp phải địch quốc xâm lấn, bản tôn vừa lúc trả lại nhân tình này.”
“Đương nhiên, ta sẽ không tự mình can thiệp vào chiến sự giữa phàm nhân các ngươi, nhưng ta đã đưa người có thể can thiệp vào việc này đến cho các ngươi đây!”
"Đưa vào!"
Vừa dứt lời liền có hai nữ đệ tử Phạn Uyên Tông dìu một nữ tử mặc trường bào màu xám đi tới.
Nữ tử áo xám ban đầu vẫn đứng bên cạnh Dực Tê, nàng ấy khoác áo rộng vành che nửa mặt, hai tay hai chân giống như đều bị đeo xiềng xích vô cùng nặng nề.
Cũng bởi vì xiềng xích nên mỗi bước đi của nàng ấy dường như đều vô cùng gian nan, cần phải người nâng đỡ.
Khi nữ tử áo xám đi đến trước mặt Lý Càn Thế, nàng ấy mới chậm rãi cởi mũ ra.
Lúc dung mạo dưới lớp áo khoác lộ ra, Lý Càn Thế bỗng kinh hô lên: "Hoàng tỷ?!”
Các quan viên đứng gần nhất có không ít người nhận ra gương mặt này, cũng phát ra tiếng hô kinh ngạc:
“Là trưởng công chúa!”
“Quả thật là trưởng công chúa!”
“Trời phù hộ Ly quốc, trưởng công chúa đã trở lại rồi!”
Nữ tử áo xám chính là thân tỷ của Lý Càn Thế, trưởng công chúa Lý Tú Linh của Đại Ly quốc.
Lý Tú Linh tư chất xuất chúng, lúc sáu tuổi, đã được đưa đến Thái Hư cung bái sư học nghệ, hơn nữa còn được chưởng môn Thái Hư cung là Nam Cung Quyền tự mình thu làm đệ tử thân truyền.
Năm đó, Lý Tú Linh mới mười ba tuổi đã nhập Thông Huyền cảnh, là đệ tử có tư chất cao nhất Thái Hư Cung từ khi khai tông lập phái tới nay.
Nam Cung Quyền đương nhiên cực kỳ vui vẻ vì đã nhận một bảo bối như thế làm đồ đệ.
Lúc ấy Nam Cung Quyền đã coi Lý Tú Linh là người kế nhiệm chưởng môn đời kế tiếp mà bồi dưỡng, cho nàng ấy tài nguyên tu chân tốt nhất, tự mình trao tâm pháp tu hành thượng thừa nhất trong tông môn.
Vì vậy, một năm sau, ở tuổi mười bốn, Lý Tú Linh đã được thăng Hư Linh cảnh.
Mười bốn tuổi đã vào Hư Linh, việc này đã gây ra chấn động không nhỏ trong giới tiên tu giả.
Mỗi người đều truyền tụng, Thái Hư cung xuất hiện một vị Hư Linh hành giả mười bốn tuổi.
Mà năm Lý Tú Linh mười bảy tuổi đã bước vào Phá Không cảnh, trở thành tu sĩ Phá Không cảnh trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ, ngay cả hai chữ "Thiên tài" ở trước mặt nàng ấy cũng có vẻ ảm đạm thất sắc.
Nhưng cũng trong năm đó đã bước ngoặt đáng buồn nhất trong cuộc đời nàng ấy.
Năm đó, nàng ấy được sự cho phép của Nam Cung Quyền xuống núi lịch lãm, trong lúc vô tình xông vào một động phủ thần bí, trong động phủ nàng gặp phải một con sói mắt bạc ba đầu tập kích, cuối cùng thành công chém rơi ba cái đầu con chó đó.
Lại không biết con có mắt bạc ba đầu này này là yêu sủng của Trưởng Tôn Nghịch tông chủ Thương Minh Tông.
Thế là Trưởng Tôn Nghịch dưới cơn tức giận đã nhốt Lý Tú Linh vào Cửu Minh đại ngục của Thương Minh Tông.
Sở dĩ không giết Lý Tú Linh ngay tại chỗ để trút giận là vì từ trước đó ông ta đã định ra quy củ không giết nữ nhân.
Sau một thời gian dài không nghe tin tức của Lý Tú Linh, Nam Cung Quyền tất nhiên là vô cùng sốt ruột, dù sao Lý Tú Linh là người kế nhiệm chưởng môn đời sau do ông ta tự mình bồi dưỡng, đã hao phí rất nhiều tâm huyết trên người nàng ấy.
Vì thế, Nam Cung Quyền phái rất nhiều người xuống núi tìm tung tích Lý Tú Linh, cuối cùng biết được Lý Tú Linh bị Trưởng Tôn Nghịch nhốt vào Cửu Minh đại ngục, lòng ông ta như tro tàn, như rơi xuống hầm băng.
Bởi vì ông ta biết, không ai có thể cứu sống Lý Tú Linh ra khỏi Cửu Minh đại ngục.
Phải biết rằng, Thương Minh tông hoàn toàn xứng đáng ma đạo đệ nhất đại tông, tu vi của Thương Minh tông chủ Trưởng Tôn Nghịch cũng đã bước lên đỉnh phong ma đạo, đương thời những người có thể đọ sức được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nam Cung Quyền chẳng những không dám đi bảo Trưởng Tôn Nghịch thả người mà ngay cả cửa lớn của Thương Minh Tông cũng không dám đến.
Cho nên, ông ta cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, coi như mất trắng một đồ đệ bảo bối như Lý Tú Linh.
Đương nhiên, lão hoàng đế Ly quốc lúc ấy rất nhanh cũng biết được nữ nhi của mình bị nhốt trong Cửu Minh đại ngục chịu khổ, chỉ là lão hoàng đế cũng giống Nam Cung Quyền, căn bản không có can đảm đứng trước mặt Trưởng Tôn Nghịch bảo thả người.