• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ tự biết tình huống hiện tại rất không ổn, cho nên mặc kệ ba đệ tử của Lãm Nguyệt tông mắng chửi thế nào, ném ly hay ném ghế, hắn đã không còn tâm tư gì mà phản ứng,

Dù sao bất luận ba tiểu nhân vật tu vi bất quá là Đoán Cốt cảnh này có làm gì, đều không tạo được chút ảnh hưởng nào đến kết cục trận chiến này.

"Phut!” Bách Cốt Ma Tôn phun một ngụm máu xuống đất, trong lòng oán thầm nói:

"Nếu không phải lão tử bị lão yêu quái “Thái Hoang Tiên Tôn” kia làm bị thương vẫn chưa khỏi hẳn thì hai tên tiểu tiên miệng còn hôi sửa Phiếu Miểu tông này há có thể đánh lại lão tử chứ!"

Nhưng hắn đột nhiên lại ngửa đầu cười ha hả, "Ha ha ha ha ha!"

Lập tức, thần sắc hắn nghiêm lại: "Xem ra bản tôn phải bắt đầu nghiêm túc rồi!"

Chúc Trường Thanh cùng Cố Y Tình cũng đã sẵn sàng đón quân địch.

"Sư đệ,” Cố Y Tình nói với Chúc Trường Thanh, "Từ khi Nam Cung Lãnh Vũ có được tôn hào “Bách Cốt Ma Tôn” ở U Di sơn đến nay đã hơn trăm năm, luận đạo hạnh cùng kinh nghiệm tác chiến, hắn đều hơn xa chúng ta, chúng ta không nên chủ quan!"

"Ừm!” Chúc Trường Thanh gật đầu đáp.

Hắn cũng biết, Bách Cốt Ma Tôn này không phải dễ đối phó, bằng không hắn đã sớm đền tội, cũng sẽ không thể làm ác khắp nơi đến giờ.,

Đúng lúc này, pháp lực Nam Cung Lãnh Vũ nhanh chóng chảy quanh người hắn, da thịt trần trụi trên thân thế mà biến thành màu đỏ.

Chúc Trường Thanh cùng Cố Y Tình cũng tranh thủ thời gian vận chuyển pháp lực toàn thân, làm ra trạng thái phòng ngự.

Bọn họ biết, Nam Cung Lãnh Vũ bày ra trận thế này, rõ ràng là muốn liều mạng phóng ra đại chiêu một lần.

Nhưng đột nhiên, nơi Nam Cung Lãnh Vũ đứng bỗng sụp đổ, lộ ra một con tam nhãn thiềm thừ, miệng to như chậu máu, mà Nam Cung Lãnh Vũ cứ thế bị cái miệng lớn kia nuốt vào bụng con cóc kia,

Lúc này, Chúc Trường Thanh cùng Cố Y Tình mới đột nhiên phát giác, Nam Cung Lãnh Vũ khi nãy chỉ là đang hư trương thanh thế, kỳ thật hắn sớm đã chuẩn bị xong chuyện chạy trốn rồi.

"Không ổn, tên này muốn chạy trốn!” Cố Y Tình kinh hô một tiếng, cùng Chúc Trường Thanh hạ thấp thân hình phóng đến.

Nhưng dường như đã chậm một bước, con thiềm thừ kia đã nuốt Nam Cung Lãnh Vũ vào bụng, lại tiếp tục chui xuống nền đất, trong chớp mắt đã không còn dấu vết để tìm kiếm.

"Trốn ở đâu!"

Cố Y Tình rất không cam tâm để Bách Cốt Ma Tôn cứ thế mà chạy trốn,

Hiện giờ nếu để hắn đi sẽ như thả hổ về rừng, chờ khi vết thương hắn lành lại, tương lai lại không biết có bao nhiêu tính mạng vô tội bị hắn làm hại, bị hắn rút xương luyện khôi!

Pháp quyết Hệ Thủy đạo thứ ba mươi bảy Băng Phong Vạn Lý!

Cố Y Tình dự định dùng hết pháp lực toàn thân, đóng băng toàn bộ đất vùng này, nhờ đó phong bế đường đi của con thiềm thừ kia.

Nhưng "Băng Phong Vạn Lý” chính là pháp quyết cắt đường cao cấp hệ Thủy, muốn thi triển hoàn chỉnh pháp quyết này, Cố Y Tình cần thời gian nhất định để ngâm niệm,

Chỉ là, dường như Nam Cung Lãnh Vũ sớm đã nghĩ đến điểm này, căn bản sẽ không cho nàng thời gian ngâm niệm pháp quyết.

Chỉ thấy, dưới nền đất đột nhiên nhảy lên mười bảy khôi lỗi khô lâu, trên người mặc trọng giáp, hai tay cầm Mạch Đao,

Mười bảy con rối xương khô, hiển nhiên là át chủ bài mà Bách Cốt Ma Tôn đã sắp xếp từ sớm, là cố ý dùng để đánh gãy thời gian Cố Y Tình thi pháp, tạo thời gian chạy trốn cho hắn.

"Sư tỷ, tỷ tiếp tục ngâm niệm Pháp quyết Băng Phong Vạn Lý, mười bảy con rối xương khô này cứ giao cho ta đối phó!'

Chúc Trường Thanh nói xong, trong tay liền xuất hiện một thanh hỏa diễm trường kích,

Hai tay hắn cầm viêm kích, phóng thẳng vào giữa mười bảy con rối xương diệt sát, nháy mắt đã đánh bại sáu con rối xương khô,

Cố Y Tình cũng bắt đầu ngâm niệm pháp quyết Băng Phong Vạn Lý, nhưng bỗng có bốn con rối xương khô lặng lẽ đi tới phía bên phải nàng, muốn đánh gãy nàng,

May mắn Chúc Trường Thanh tay mắt lanh lẹ, trực tiếp ném viêm kích đâm xuyên qua bốn con rối xương khô kia như xâu thịt nướng.

Sau đó, trong tay Chúc Trường Thanh lại ngưng luyện ra một thanh mới viêm kích khác, tiếp tục chém giết với những con rối xương khô khác.

Ngay lúc pháp quyết "Băng Phong Vạn Lý” của Cố Y Tình sắp ngưng luyện hoàn thành, một con hắc xà không biết đã ẩn nấp trong đất bùn bao lâu bỗng phóng lên cuốn lấy thân thể Cố Y Tình, đánh gãy nàng ngâm niệm pháp quyết.

Lúc này, Cố Y Tình mới biết át chủ bài sau cùng của Bách Cốt Ma Tôn thì ra không phải mười bảy con rối xương khô kia, mà chính là con đại hắc xà này.

Cố Y Tình lên cơn giận dữ, hai tròng mắt lập tức biến thành màu tuyết trắng, Hàn Băng chân khí nhanh chóng chảy quanh người nàng, con đại hắc xà đang quấn nàng trong nháy mắt đã bị đóng băng toàn bộ, sau đó lại ầm vang vỡ vụn thành từng mảnh băng nhỏ.

Con hắc xà mà Bách Cốt Ma Tôn sắp xếp không gây thương tổn nàng, nhưng lại thành công đánh gãy nàng ngâm niệm pháp quyết, mục đích đã đạt được.

Giờ nếu muốn tiến hành lần ngâm niệm thứ hai cũng không kịp thời gian, Bách Cốt Ma Tôn đã sớm trốn trong bụng con thiềm thừ mà chạy mất tích rồi.

Bách Cốt Ma Tôn này quả thực giảo hoạt gian trá, cũng khó trách hắn làm ác nhiều năm nhưng vẫn tiêu dao đến tận bây giờ.

"Hazzz!” Cố Y Tình bất đắc dĩ thở dài một hơi thật sâu.

Sau khi Chúc Trường Thanh giải quyết xong toàn bộ con rối xương khô, thần sắc trên mặt cũng hết sức khó coi, "Giờ hắn chạy mất rồi, nếu lần sau muốn giết hắn sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"

Đúng lúc này, ba tên tiểu thông minh Lãm Nguyệt tông trông thấy Bách Cốt Ma Tôn chạy mất, tất cả khôi lỗi cũng bị tiêu diệt, đã không còn nguy hiểm liền nhấc chạy tới trước mặt hai vị Tiên Tôn kia.

"May nhờ có hai vị Tiên Tôn ở đây, nếu không ta cùng sư huynh sư tỷ đều phải vô tội chết thảm trong tay Bách Cốt Ma Tôn kia rồi!” Đoàn Lăng chắp tay nói cám ơn với hai vị Tiên Tôn.

Cố Y Tình thấy đối phương là tiên tu giả thế hệ trẻ tuổi, thần sắc trên mặt cũng biến thành ôn hòa thân thiết, "Các ngươi đều là đệ tử Lãm Nguyệt tông?"

Đoàn Lăng gật đầu đáp: "Đúng vậy, vãn bối đều là lớp đệ tử đời thứ chín của Lãm Nguyệt tông, lần này tới đây là vì đến Huyền Thanh cung tham gia ngũ tông môn diễn võ."

Cố Y Tình nhẹ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hướng quán trà.

Trong quán trà có ba người, trong đó có một cặp nam nữ trẻ tuổi, nam có chút tuấn tiếu, nữ càng là quốc sắc thiên hương, tổng thể có vẻ hơi không hợp với quán trà tồi tàn này.

Nhưng trên thân hai người bọn họ đều không có chút dấu vết tu vi nào, nên cũng chỉ là người bình thường thôi.

Có điều, vị nữ tử váy tím nằm sấp trên bàn ngủ lại có tu vi không tầm thường.

Cố Y Tình liền chỉ vào hướng nữ tử váy tím kia rồi hỏi đám người Đoàn Lăng: "Vị kia là sư phụ của các ngươi nhỉ!"

"Đúng vậy!” Trần Hoài Âm gật đầu, "Sư phụ lão nhân gia uống một bình Xuân Lê Tửu, giờ vẫn còn say chưa tỉnh đâu!"

Cố Y Tình khẽ cười nói, "Loại tiên tửu như Xuân Lê Tửu này hậu kình rất lớn, nếu bản tôn uống cạn một bình cũng phải ngủ hơn mấy canh giờ đấy."

"Bản tôn có một viên Tỉnh Tửu Đan, ngươi cầm đi, thỉnh thoảng đặt dưới mũi sư phụ ngươi để cho nàng ngửi một chút, có thể làm cho nàng tỉnh lại nhanh hơn!"

Cố Y Tình nói xong lấy ra một viên tiểu đan màu tím, đặt vào lòng bàn tay Trần Hoài Âm.

"Cám ơn Tiên Tôn tỷ tỷ!” Trần Hoài Âm nhận viên Tỉnh Tửu Đan, lại cúi đầu thật sâu cảm tạ Cố Y Tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK