• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đốt hết những con rối mà Bách Cốt Ma Tôn lưu lại thành tro, Tống Diệp liền gom đám tro tàn này lại rồi chôn trên sườn núi nhỏ phía bắc thôn.

Dù sao những con rối này đều từ xương cốt người sống luyện hóa mà thành, lập một mộ phần cho bọn họ có lẽ cũng là chuyện nên làm.

Chỉ là mộ bia có chút đơn sơ, Tống Diệp chỉ tiện tay nhặt một tấm biển gỗ cắm trên mộ phần, trên đó viết lên ba chữ "Vô Danh thị”.

Dù sao, không ai biết nơi này đã chôn ai, cũng sẽ không ai đến tế bái, Tống Diệp làm những thứ này đơn thuần chỉ là tỏ chút tâm ý thôi.

Lúc này, Chu Nông Sơn cùng Trần Hoài Âm đều chạy về quán trà.

Chu Nông Sơn vẫn ngồi vào chiếc bàn ngồi trước đó, tiếp tục ăn thức ăn trên bàn.

Mà Trần Hoài Âm thì tuân theo căn dặn của Cố Y Tình, đặt viên Tỉnh Tửu Đan kia dưới mũi sư phụ nàng, để sư phụ nàng ngửi, hi vọng làm vậy có thể khiến sư phụ hối tỉnh trước chạng vạng, vậy thì có thể đến Huyền Thanh cung trước khi trời tối rồi.

Hiện giờ đến chạng vạng tối cũng không đến hai canh giờ.

Tống Diệp trở lại từ phía bắc thôn liền đi tới hậu viện đi tìm tiểu nương tử của hắn.

Bởi vì lúc trước hắn thấy Tần Huyền Khê đi về hướng hậu viện, nhưng rong sân trống rỗng, con dê giáp đen khỏe mạnh vẫn còn, lại không thấy bóng dáng Tần Huyền Khê.

Tống Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra tiểu nương tử của hắn lại chạy mất nữa rồi!

Chỉ là, lần trước lúc Tần Huyền Khê chuẩn bị đi còn có thể đánh tiếng với hắn, vì sao lần này một câu cũng không nói lại biến mất vô ảnh vô tung?

Có điều, cái này cũng không kỳ lạ, dù sao thiết lập hình tượng nữ ma đầu bình thường đều là hành sự quái đản, hỉ nộ vô thường, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi mà.

Nhưng lần này nàng đột nhiên trở về, lại đột nhiên rời đi, là vì sao chứ?

Chẳng lẽ là vì lại lừa hắn thêm lần nữa sao? Lần trước xuất hiện là lừa cưới, lần này trở về đừng nói là muốn lừa cảm tình của hắn nha?

Sao không thể dứt khoát lừa luôn thân thể của hắn luôn đi!

Nhưng kỳ thật, lúc này Tần Huyền Khê cũng không rời đi, chỉ là hắn không nhìn thấy thôi.

Bởi vì Tần Huyền Khê đã đi vào "Huyền Giới lĩnh vực” của nàng.

Một phút trước, Tư Vũ sơn, thánh địa Phạn Uyên tông.

Một người mặc mộc mạc vải bố áo trung niên nữ nhân dẫn một cái ba tuổi nữ hài đi tới Tư Vũ sơn sơn môn dưới,

Đối với rất nhiều người tới nói, Tư Vũ sơn là "Cấm địa" người lạ đừng vào, rất nhiều Tiên Tôn cùng Ma Tôn cũng không dám tự tiện xông vào nơi đây, dù sao bây giờ người bảo kê Tư Vũ sơn chính là nữ ma đầu Tần Huyền Khê thanh danh hiển hách, sát phạt quyết đoán.

Nhưng nữ nhân này dắt theo một nữ hài ba tuổi lại tự do di chuyển ở Tư Vũ sơn, không có đệ tử Phạn Uyên tông nào dám ngăn cản nàng.

Bởi vì thứ trên tay nàng chính là 'Huyền Uyên lệnh" mà tông chủ Tần Huyền Khê ban cho cho nàng,

Chính bởi vì nàng cầm lấy tấm lệnh bài này, hữu sứ Phạn Uyên tông liền tự mình đến tiếp đãi nàng, hơn nữa còn nhận ra tên của nữ nhân kia.

"Lương Phương, sao ngươi lại tới đây, vị này là nữ nhi của ngươi?"

Nữ tử tên Lương Phương sắc mặt người mười phần trắng bệch, nàng nhẹ gật đầu: "Nó là nữ nhi của ta, năm nay ba tuổi!"

"Lương Phương, nữ nhi của ngươi thật đáng yêu quá.” hữu sứ Phạn Uyên tông ngồi xổm xuống, sờ đầu tiểu nữ hài, "Tiểu muội muội, ngoan, gọi tỷ tỷ đi, nếu gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cho muội ăn kẹo nè!"

Lương Phương cười khổ nói: "Từ nhỏ nó đã không nói được. . .”

Hữu sứ Phạn Uyên tông thoáng sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.

Một tiểu nữ hài đáng yêu như vậy, thì ra bẩm sinh là một người câm, thực sự đáng tiếc.

"Lương Phương, sắc mặt ngươi hình như không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hữu sứ Phạn Uyên tông lại hỏi.

"Ta. . . Ta có việc muốn gặp Tần tông chủ!” Lương Phương nói.

"Tông chủ hiện không ở đây, nhưng ngươi có Huyền Uyên lệnh bài mà tông chủ đưa cho ngươi, ta có thể mang ngươi vào” Huyền Giới chi môn” gặp nàng!"

Hữu sứ Phạn Uyên tông đưa Lương Phương cùng nữ nhi của nàng vào Tông Chủ điện, sau đó lại mở ra Huyền Giới chi môn trong điện.

Huyền Giới chi môn là Tần Huyền Khê lưu lại, bước vào cái cửa này thì có thể đi vào Huyền Giới lĩnh vực của Tần Huyền Khê.

Chỉ có ma tu giả tu vi đạt tới Đế Tôn Nguyên Ma Cảnh, hoặc là tiên tu giả tu vi đạt tới Đế Hồn Cảnh, mới có thể mở "Huyền Giới lĩnh vực" thuộc về mình.

Cho nên, phóng nhãn toàn bộ Huyền Doanh đại lục, có thể sáng tạo ra Huyền Giới lĩnh vực đều chỉ lác đác vài người.

Sáng tạo giả ở trong Huyền Giới lĩnh vực của mình là tuyệt đối an toàn, lại là vô địch.

Đương nhiên, sẽ không có người ngu đến mức tùy tiện tiến vào Huyền Giới lĩnh vực của người khác tự tìm đường chết.

Mặt khác, sau khi nắm giữ Huyền Giới lĩnh vực thì có thể thiết lập Huyền Giới chi môn ở bất kỳ nơi nào trong Huyền Doanh đại lục bất này cho người ngoài tiến vào Huyền Giới lĩnh vực của mình.

Dù khoảng cách với người khai mở Huyền Giới lĩnh vực có là mười nghìn dặm, nhưng chỉ cần bước vào Huyền Giới chi môn mà đối phương bày ra thì có thể gặp được đối phương trong Huyền Giới lĩnh vực.

Đương nhiên, tiến vào Huyền Giới lĩnh vực sẽ đồng nghĩa với chuyện giao mạng của mình vào trong tay đối phương, nên nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Tần Huyền Khê thiết lập Huyền Giới chi môn trong Tông Chủ điện Phạn Uyên tông.

Cứ như vậy, nếu có người quan trọng đến Phạn Uyên tông cầu kiến nàng, mà đúng lúc nàng không ở trong tông mà xa ngoài vạn dặm, đệ tử trong tông có thể dẫn người kia đi vào Huyền Giới chi môn để bái kiến nàng.

Lương Phương nói với hữu sứ Phạn Uyên tông: "Ta có thể mang nữ nhi của ta cùng vào Huyền Giới chi môn bái phỏng Tần tông chủ không?"

Hữu sứ Phạn Uyên tông trầm mặc một hồi, sau đó đáp: "Có thể!'

"Cám ơn!"

Lương Phương gật đầu nói cám ơn, sau đó dẫn nữ nhi câm ba tuổi của mình bước vào Huyền Giới chi môn.

Sau Huyền giới chi môn là bóng đen vô tận, đưa tay không thấy được năm ngón, tiểu nữ hài sợ hãi ôm lấy hai chân mẫu thân mình.

"Nhan nhi, đừng sợ, đừng sợ!” Lương Phương sờ đầu nữ nhi an ủi.

Lúc này, Tần Huyền Khê vừa đi vào hậu viện quán trà, nàng phát giác có người tiến vào Huyền Giới lĩnh vực của mình, lập tức, nàng cũng bước vào muốn nhìn xem người đến chơi là ai.

Sau khi Tần Huyền Khê tiến vào Huyền Giới lĩnh vực, trong bóng đêm vô tận rốt cục xuất hiện một vệt ánh sáng.

Lương Phương nhìn sang hướng tia sáng kia, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một vương tọa lơ lửng giữa không trung, mà ngồi trên vương tọa chính là Tần Huyền Khê mặc Huyền Uyên Cửu U y, mang theo mặt nạ tử sát.

Lương Phương lập tức cúi đầu về hướng vương tọa.

"Tần tông chủ!"

Tần Huyền Khê hỏi: "Lương Phương, ngươi cố ý cầm Huyền Uyên lệnh bài mà lúc trước bản tôn cho Tô Niên tới gặp bản tôn, là bởi vì Tô Niên đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vừa nghe được Tần Huyền Khê nhắc đến tên "Tô Niên”, nước mắt Lương Phương bỗng rớt xuống, "Tô Niên. . . Hắn, chết rồi. . ."

Tần Huyền Khê nhíu mi, "Lúc trước Tô Niên kết phu thê với ngươi, khăng khăng cùng nhau ẩn cư lánh đời, không ngờ cuối cùng vẫn là chạy không khỏi kẻ thù truy sát."

"Tô Niên từng có ân với bản tôn, cho nên năm đó bản tôn đã ban cho hắn một tấm Huyền Uyên lệnh bài, ngươi thân là thê tử của Tô Niên, bây giờ mang theo Huyền Uyên lệnh bài tới gặp bản tôn, là muốn bản tôn báo thù cho Tô Niên sao!"

"Nói đi, kẻ giết chết Tô Niên là ai? Bản tôn chắc chắn khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu!"

Lương Phương nghiến răng nghiến lợi nói: "Hại chết Tô Niên chính là toàn bộ Mộ Dung thế gia, ta muốn cả nhà Mộ Dung thế gia đền mạng cho Tô Niên!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK