Tô Nhan trời sinh là người câm, nhưng thính lực lại bình thường, cho nên Tần Huyền Khê tiếp tục nói với cô nhóc.
"Thỏ hay kiếm, tự bản thân chọn đi!"
Tô Nhan dường như nghe hiểu những lời Tần Huyền Khê nói, chậm rãi đi đến hướng thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm nhỏ, lại cắm rất cạn, Tô Nhan tùy ý đã có thể rút nó khỏi mặt cỏ.
Cô nhóc thế mà lựa chọn kiếm, Tần Huyền Khê vẫn cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Nhưng chỉ thấy Tô Nhan cầm tiểu kiếm cắt chút cỏ, sau đó liền tiện tay ném thanh kiếm kia mất dạng, quay người ôm chú thỏ nhỏ vào lòng, bàn tay nhỏ mập mạp tay cầm chút cỏ vừa mới cắt được đặt gần miệng thỏ con, muốn đút nó ăn.
Thấy cảnh này, trong lòng Tần Huyền Khê liền có chủ ý.
Một tiểu nữ hài bản tính hiền lành như thế, Tần Huyền Khê lại há nhẫn tâm để cô nhóc từ nhỏ đã gánh vác huyết hải thâm cừu to lớn thế chứ.
Chính Tần Huyền Khê cũng là vì tìm kiếm hung thủ đã giết sư phụ, cả đời chỉ vì báo thù mà sống, nàng tự nhiên biết sự thống khổ trong đó.
Cho nên, Tần Huyền Khê quyết định cho tiểu nữ hài này quên đi cừu hận của đời trước, để cô nhóc trưởng thành trong gia đình bình thường, không buồn không lo.
Trẻ nhỏ vốn là không nên gánh vác những thứ này.
Hơn nữa đây cũng là lựa chọn của bản thân cô nhóc, bởi vì cuối cùng cô nhóc vẫn là vứt bỏ thanh kiếm đó.
Sau đó, Tần Huyền Khê liền mang tiểu nữ hài Tô Nhan rời khỏi Huyền Giới lĩnh vực.
Ra Huyền Giới lĩnh vực, Tần Huyền Khê cùng tiểu nữ hài lại trở về hậu viện quán trà trong thôn Thu Ngữ.
Trong lúc nhất thời, Tần Huyền Khê cũng không biết nên sắp xếp nữ hài chưa đến ba tuổi này thế nào nữa.
Đi vào hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, mẫu thân lại không ở bên người, Tô Nhan dường như có chút sợ hãi trốn vào một góc nhỏ trong sân.
Đôi mắt to tròn trong sáng của cô nhóc thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Huyền Khê, dường như đang hỏi Tần Huyền Khê, mẫu thân cô nhóc đâu rồi, có phải mẫu thân không cần cô nhóc nữa không.
May mắn tiểu nữ hài là người câm, dù trong lòng có nhiều vấn đề cũng không hỏi ra được, nếu không Tần Huyền Khê sẽ rất nhức đầu, nàng căn bản không biết nên trả lời những vấn đề này như thế nào.
Lúc này, Tống Diệp đi tới hậu viện, nhìn thấy Tần Huyền Khê lại đột nhiên xuất hiện ở trong sân thì có chút ngoài ý muốn, cười nói: "Ta còn cho là tiểu nương tử lại chạy mất rồi chứ!"
Tần Huyền Khê khẽ cười: "Lần này trở về chính là muốn cùng thành hôn với tiểu phu quân, bây giờ còn chưa thành thân, sao ta có thể chạy loạn khắp nơi được chứ!"
Lập tức, Tống Diệp liền chú ý tới tiểu nữ hài đang ngồi xổm ở một góc sân, kinh ngạc nói: "Đây là con cái nhà ai vậy?"
Tần Huyền Khê nhún nhún vai, vờ không biết: 'Ta cũng không biết, tiểu nữ hài hình như đã ngồi ở đó rất lâu rồi, lúc ta vừa vào đã thấy nhóc con này ở đó!"
Tống Diệp sờ sờ cằm của mình, có vẻ trầm tư.
Gặp quỷ rồi sao, vô duyên vô cớ, sao tự dưng trong sân lại có một tiểu nữ hài không rõ lai lịch thế này, đừng nói tiểu nữ hài này cũng là con rối mà Bách Cốt Ma Tôn lưu lại nhé?
Nhưng nhìn cũng không giống một con rối mà!
Nhưng bây giờ bên ngoài binh hoang mã loạn, đám người chạy loạn bên ngoài nếu không phải loại biến thái như Bách Cốt Ma Tôn thì cũng là dạng đệ tử tiên môn có chút đạo hạnh như đám Chu Nông Sơn, một tiểu nữ hài bình thường sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Trừ phi nhóc con này không bình thường!
Tống Diệp cho rằng, Tần Huyền Khê tất nhiên biết lai lịch nữ hài này, nữ nhân thích nói láo này vốn không có một câu nào là thật trước mặt hắn!
Sau đó hắn thăm dò hỏi Tần Huyền Khê: "Vậy chúng ta nên sắp xếp cho nữ hài này thế nào đây?"
Tần Huyền Khê nói như đang đùa: "Bên ngoài binh hoang mã loạn, ngươi cũng không thể đuổi nhóc con này đi, cứ để nhóc này tạm thời đi theo ngươi đi, dù sao nhỏ thế này cũng không ăn mạt ngươi được!"
Vốn là đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng khi Tần Huyền Khê suy nghĩ kỹ lại, để tiểu nữ hài này theo một nam nhân trung hậu thành thật như Tống Diệp có lẽ cũng không tệ.
Dù sao, Tống Diệp vì đợi tiểu nương tử như nàng trở về mà cam nguyện một mình lẻ loi trông giữ cái thôn trống rỗng này, hơn nữa còn là ngay thời điểm binh hoang mã loạn, nam nhân như vậy tự nhiên là trung hậu thành thật, vô cùng đáng tin.
Hơn nữa, đại quân Yên quốc đã đi đường vòng tránh khỏi thôn Thu Ngữ, nơi này cũng đã sẽ không trở thành mục tiêu công kích của quân đội Yên quốc, Tô Nhan sống cùng Tống Diệp ở đây cũng là an toàn.
Đương nhiên, đây chẳng qua là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng, Tống Diệp nói cho cùng vẫn còn quá trẻ, căn bản không có kinh nghiệm nuôi hài tử.
Sau này Tần Huyền Khê nàng sẽ không ở lại đây, đến lúc đó còn lại một mình Tống Diệp, hắn chăm sóc mình đã là quá sức, sao còn có thể chăm sóc một nữ hài câm nữa chứ.
Cho nên, Tần Huyền Khê vẫn muốn tìm một gia đình thiện lương, gia cảnh lại không tệ thu dưỡng Tô Nhan.
Lúc này, Tống Diệp nói với Tần Huyền Khê: "Nàng bảo tiểu nữ hài này sống cùng ta sao? Nhưng ta cũng không kinh nghiệm nuôi trẻ mà!"
Tống Diệp đương nhiên cự tuyệt yêu cầu này của Tần Huyền Khê, hắn sống một mình nên rất nhiều chuyện cứ tàm tam thì cũng qua, nhưng thêm theo đứa bé, sau này còn phải cân nhắc cung cấp sách vở cho cô nhóc, lại thêm chuyện phiền toái nữa.
Nhưng hắn thấy bé con kia trốn ở trong góc run lẩy bẩy, đôi mắt viết đầy khủng hoảng, tựa như một con chim nhỏ đang sợ hãi thì có chút không đành lòng.
May là trong ba lô game của hắn có một xâu mứt quả, là phần thưởng từ một nhiệm vụ tân thủ nào đó khi trước.
[Một xâu mứt quả bình bình thường thường]: Ăn vào có thể giúp người chơi khôi phục thể lực nhất định.
Sau đó, Tống Diệp liền lấy xâu mứt quả này ra đưa cho bé con kia.
Lúc tiểu nữ hài nhìn thấy xâu mứt quả này, sự hoảng sợ trong đôi mắt dường như biến mất, nhưng nàng vẫn không dám đưa tay đón lấy.
Tống Diệp nhét thẳng mứt quả vào tay cô nhóc, dịu dàng nói: "Ăn đi, ngon lắm đấy!"
Bàn tay nhỏ của cô nhóc nắm chặt xâu mứt quả kia, còn trộm nuốt nước bọt, nhưng vẫn không dám ăn, thẳng đến Tống Diệp xoay lưng sang chỗ khác, cô nhóc mới dám vụng trộm cầm lấy xâu mứt quả kia, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm thử một chút.
Sau khi nếm được vị ngọt của mứt quả, hai mắt cô nhóc dần hiện ra tia sáng, bắt đầu không còn rụt rè nữa.
Đương nhiên những tiểu nữ oa tầm tuổi cô nhóc đương nhiên là không ngăn được sự dụ hoặc của đường ngọt ngọt rồi.
Tần Huyền Khê bên cạnh khẽ mỉm cười, nghĩ thầm, tiểu tử Tống Diệp dường như cũng rất biết dỗ hài tử.
"Tiểu nương tử trông giúp ta nhóc con này chút nhé, ta phải tiếp tục ra ngoài quét dọn đã!” Tống Diệp nói xong, nhặt một cái xẻng sắt trong sân lên.
Tần Huyền Khê cười trả lời: "Ngươi thật sự xem ta là nương tử của ngươi à, nhanh vậy đã muốn sai ta trông hài tử cho ngươi!"
Tống Diệp cười nói: "Nàng là thê tử của ta là chuyện sớm muộn thôi!"
Nói xong, hắn cầm cái xẻng đi ra ngoài.
Gỗ vụn mảnh vỡ ngoài quán trà con rất nhiều, hắn phải quét sạch, dù sao sau này quán trà còn phải buôn bán, trước cửa đương nhiên phải sạch sẽ mới đúng.
Lúc này, ba người Chu Nông Sơn đã ngồi trong quán trà nghỉ ngơi, chờ sau khi sư phụ bọn họ tỉnh rượu sẽ lên Huyền Thanh cung.
Thôn Thu Ngữ với bọn họ mà nói, bất quá là nơi nghỉ chân nhất thời mà thôi, nhưng với Tống Diệp mà nói, lại là chỗ hắn an sinh cả đời.
Cho nên Tống Diệp phải nghiêm túc suy tính làm sao tu sửa lại thôn làng đã bị phá nát này.