Nói chung, người chơi đạt tới cấp 10 sẽ rời khỏi tân thủ thôn, nhưng Tống Diệp đã cấp 15 mà vẫn bị nhốt ở đây.
Nhưng cũng không có cách nào, ai bảo cả Huyền Doanh đại lục cũng chỉ có một mình hắn chứ.
Một người chơi căn bản không thể đạt được nhiệm vụ điều kiện ra khỏi thôn, cho nên hắn chỉ có thể bị nhốt ở đây.
Hiện giờ, đẳng cấp quái sói hoang cấp 1 phía tây thôn chênh lệch quá lớn với hắn nên dù đánh chết cũng không cách nào cung cấp điểm kinh nghiệm cho hắn.
Có điều, giết chết Dã Lang Vương cấp 10 vẫn có thể có 500 điểm kinh nghiệm, chỉ là Dã Lang Vương thuộc cấp bậc BOSS nên rất ít khi xuất hiện.
Cho nên, nguồn kinh nghiệm hiện tại của Tống Diệp chỉ dựa vào mỗi ngày đi làm nhiệm vụ tân thủ thôn,
Giờ muốn thăng cấp cần 3000 điểm kinh nghiệm, mà hoàn thành một nhiệm vụ tân thủ thôn cũng chỉ có một hai trăm điểm kinh nghiệm, cho nên chuyện thăng cấp sau này là một quá trình rất chậm chạp.
Có điều, hiện giờ cũng không có người chơi nào khác cạnh tranh với hắn, hắn cũng không cần gấp gáp.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ở thầm mắng một câu, "Thiên Đạo chó má, có gan thì nhốt ta ở đây một năm luôn đi!”
Do lấy thân phận người chơi bị nhốt ở Huyền Doanh đại lục này nên thân thể Tống Diệp không có dấu hiệu lão hóa.
Cuộc sống hắn ở đây là vĩnh cửu!
Hắn bị nhốt ở đây hai ba năm quả thật không phải vấn đề lớn, nhưng nếu là mười năm, mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm thì sao?
Hắn vẫn chưa cưới vợ và có con! Đại sự cuộc đời của hắn lẽ nào cũng phải làm ở đây sao?!
Nhưng ở những nơi như vậy, hắn có thể kết hôn với ai? Kết hôn với một NPC sao?
Mà không nói đến hắn là người chơi có thể thật sự tạo oa với NPC nơi này hay không, mấu chốt là, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi thế giới này, nếu như hắn thật sự cưới vợ sinh con ở đây, đến lúc hắn rời đi chẳng phải là bị ép trở thành một tên cặn bã vứt bỏ vợ con sao!?
Tống Diệp lắc đầu, hình như hắn nghĩ quá xa rồi.
Hắn hẳn là không đến mức phải giải quyết đại sự cuộc đời mình trong một thế giới game đâu!
Không chừng vài ngày nữa là hắn có thể rời đi rồi!
Năng lực đạt được ở Huyền Doanh đại lục là có thể mang về Hải Lan tinh.
Nói cách khác, khi Tống Diệp rời khỏi nơi này trở lại Hải Lan tinh, hắn có thể sẽ là nhân loại mạnh nhất = Hải Lan tinh.
Vị nha sai uống trà tên là Triệu Chí Cao, là sai dịch của huyện Trừng, hắn vốn là người thôn Thu Ngữ nên thường chạy về phía này.
Dựa theo tiến độ bình thường của game mà nói, huyện Trừng vốn là căn cứ tiếp theo sau khi Tống Diệp rời khỏi tân thủ thôn.
Ở huyện Trừng hắn có thể nhận nhiệm vụ thưởng cao hơn, kích phát kỳ ngộ mới, cũng có thể học được kỹ năng mới, chỉ tiếc, điều kiện xuất thôn không đạt được, cho dù một ngày nào đó có một trận bão lớn thổi thôn Thu Ngữ thành một mảnh phế tích, hắn cũng không thể rời khỏi nơi này.
Triệu Chí Cao uống xong một chén trà thì dùng tay áo lau miệng một cái, nói, "Thêm chén nữa!”
Quy củ quán trà, ba đồng tiền một chén trà, có thể miến phí một chén, nếu tiếp tục chén thứ hai, mỗi chén phải thêm một đồng tiền.
Tống Diệp cầm ấm trà châm thêm Triệu Chí Cao một chén trà,
Triệu Chí Cao uống xong chén trà thứ hai, sau khi trả tiền trà liền rời đi!
Mặt trời đã sắp lặn, Tống Diệp dự định thu dọn quán, lúc đóng cửa hàng về nhà thì nghe được "Phanh!" một tiếng, không biết thứ gì từ trên trời rơi xuống trước cửa quán trà.
Tống Diệp định thần nhìn lại, thứ đó giống như một đám sương đen, khói đen cuồn cuộn,
Thật kỳ lạ, Tống Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, đồ vật này từ trên trời rơi xuống sao?
Rốt cục là thứ gì chứ,
Rất nhanh, khói đen tản đi, lộ ra chân dung —— lại là một nữ tử mặc bộ váy dài màu đen.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, làn da trắng bệch, nhưng dung mạo cực đẹp, trầm ngư lạc nhạn, còn đẹp hơn vị Tô tiên sư lúc trước gặp ở thôn Tây rất nhiều!
Tống Diệp không khỏi nhớ tới câu ca nọ, "Trên trời rơi xuống một Lâm muội muội!”
Tuy rằng, nàng không nhất định là họ Lâm.
Tống Diệp gọi nàng vài tiếng, nhưng nàng vẫn không tỉnh, dường như đã bị nội thương rất nặng:
Không còn cách nào khác, Tống Diệp chỉ đành phải nhặt nàng về nhà trước.
Hành vi "nhặt xác" này của Tống Diệp cũng không có ý nghĩ bất chính gì khác.
Dù sao nàng có đẹp đến đâu cũng chỉ là một NPC, "người chơi" và NPC như hắn hẳn là "kênh mương không khớp " đâu nhỉ.
Tất nhiên, hắn cũng chưa từng thử.
Nhà của Tống Diệp ở nơi này thật ra chính là tiểu viện phía sau quán trà.
Trong viện có một ngôi nhà gỗ, vô cùng đơn sơ.
Trong phòng chỉ có một cái giường gỗ, Tống Diệp liền đặt nữ tử váy đen kia lên trên giường:
Lúc này, nàng vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Sau một hồi quan sát, Tống Diệp phát hiện, chiếc váy đen trên người nàng dường như là một phần của thân thể, khớp chặt với da.
Hắn thử kéo cái váy kia, quả nhiên không kéo được,
Đương nhiên hắn chỉ đơn thuần là tò mò, cũng không có bất kỳ tâm tư xấu xa nào khác.
Tống Diệp nghĩ, nữ tử váy đen này có lẽ cũng là một tu chân giả, dù sao cũng là từ trên trời rơi xuống, không thể nào là người tầm thường.
Tìm một trung lang để xem thử xem.
Cũng không biết lang trung trong thôn này có thể trị thương của tu chân giả không,
Nhưng đúng lúc này, một đạo hắc quang hiện ra, váy đen trên người nữ tử kia thế mà bắt đầu tử từ biến mất, rút khỏi người nàng.
Cho đến khi nàng không còn mảnh vải che thân.
Cùng lúc đó, nàng cũng mở mắt ra rồi ngồi dậy khỏi giường.
Tống Diệp cuống quít giải thích, "Cô nương, quần áo trên người cô cũng không phải là ta cởi mà là tự biến mất đấy.”
Nữ tử cũng không có phản ứng với Tống Diệp mà chỉ lẩm bẩm, "Xem ra, vết thương của ta thật sự rất nặng, ngay cả Huyền Uyên Cửu U y cũng biến mất rồi!”
Hình như nàng cũng không quan tâm chuyện lồ lộ trước mặt Tống Diệp, cũng không che giấu, chỉ cần phần khí độ này, Tống Diệp cũng phải viết cho nàng một chữ phục!
Qua một hồi lâu, nữ tử kia mới ngẩng đầu nhìn Tống Diệp nói, "Cám ơn ngươi đã mang ta về nơi này, ta có thể nghỉ ngơi ở chỗ ngươi thêm mấy ngày nữa không!”
Tống Diệp gật đầu nói, "Có thể!”
Vốn hắn định hỏi, có muốn lấy một bộ quần áo cho cô mặc trước không, nhưng lời nói đến bên miệng lại nghẹn lại.
Dù sao, nàng cũng không ngại, hắn cần gì phải vẽ vời thêm chuyện chứ.
Tất cả mọi người đều là quân tử mà, cứ thẳng thắn đối đãi với nhau thì có sao!