Anh chậm rãi đứng một góc lẳng lặng quan sát. Trong đầu không ngừng suy diễn ra hàng trăm tình huống rằng cô là đang cố tình cư xử như thế với một kế hoạch sẽ tìm cách trốn thoát khỏi anh.
- "Mộng Ninh, anh tin chắc rằng em một mực đòi đến đây chắc hẳn có nguyên do nào đó."
Cẩm Mộng Ninh sắp sửa giương cung bắn thì bên tai đã truyền đến giọng nói trầm khàn từ phía Ngụy Hắc Viễn. Liền lập tức, cô chậm rãi đặt chiếc cung xuống, sau đó tiến gần về phía người đàn ông đang tỏ ra ngờ hoặc mà thản nhiên đáp:
- "Tôi là muốn tìm thứ gì đó để giải khuây, cho nên mới nằng nặc theo anh đến đây, phần nào cũng muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ mà trước đây tôi chưa từng làm."
Ngụy Hắc Viễn không nói mà chỉ nhíu mày nhìn cô chằm chằm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông thì chắc hẳn anh không hề tin câu trả lời này từ cô. Ngừng một lúc, Cẩm Mộng Ninh khẽ thở dài bất lực, trầm giọng nói tiếp:
- "Được rồi. Thực ra tôi đòi theo anh đến đây là vì muốn học cách phòng vệ trước kẻ thù, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, biết tự bảo vệ cho bản thân."
Tưởng chừng câu trả lời này của cô sẽ khiến đối phương hài lòng, nào ngờ càng khiến nét mặt anh trở nên tồi tệ hơn mà lạnh giọng lên tiếng:
- "Kẻ thù của em chính là anh, phải không? Em học cách cầm súng, bắn cung là để sau này có thể đối đầu với anh sao?"
Nghe đến đây, khóe môi Cẩm Mộng Ninh khẽ nhếch nhẹ. Liền sau đó, cô chậm rãi tiến lại gần, đứng đối diện Ngụy Hắc Viễn, cao giọng nói:
- "Nếu như ngày đó xảy ra, anh sẽ tự tay nổ súng bắn tôi chứ?"
Nói rồi, cô đi lại chiếc bàn gần đó mà cầm lên một khẩu súng, sau đó đưa về phía Ngụy Hắc Viễn khiến anh hoàn toàn ngơ ngác mà nhíu mày nhìn cô.
- "Nếu như anh sợ một ngày nào đó, bi kịch ấy sẽ xảy ra thì chi bằng hôm nay cầm súng bắn vào người tôi đi."
Nghe những lời này khiến Ngụy Hắc Viễn không chịu được mà tức giận ném mạnh khẩu súng xuống đất, nhanh chóng vịn lấy cánh tay mỏng manh của thiếu nữ, khàn giọng đáp:
- "Sao anh có thể nổ súng bắn chết người mà mình yêu chứ? Nếu như có ngày đó, anh cũng sẽ mỉm cười đứng yên, mặc cho em muốn làm gì thì làm. Anh sẽ không một lời oán trách."
- "Nếu vậy thì...tôi sẽ ra tay ngay lúc này."
Ngay lập tức, Cẩm Mộng Ninh cúi người nhặt khẩu súng nằm ở dưới đất lên, liền sau đó chỉa thẳng vào lồng ngực của người đối diện. Ngụy Hắc Viễn khẽ nở nụ cười nhạt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, dáng vẻ bình thản nhưng tràn ngập sự đau lòng đến tuyệt vọng, giọng khàn đục nói:
- "Nếu như được chết dưới tay em thì anh sẽ xem đó là lời nói yêu thương cuối cùng mà em dành cho anh."
Dứt lời, anh đứng lặng, chờ đợi âm thanh tiếng súng cũng như viên đạn từ phía đối phương sắp sửa ghim thẳng vào người mình thế nhưng lúc này lại vang lên tiếng cười giòn tan của người con gái. Cẩm Mộng Ninh vẻ mặt đắc thắng mà đưa tay cưng nựng gương mặt góc cạnh của người đàn ông, hài lòng đáp:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh có biết bản thân lúc này vô cùng đáng yêu không?"
Vừa nói, cô không ngừng hôn lên má của Ngụy Hắc Viễn. Hết má bên trái rồi đến bên phải khiến anh đơ người, tròn xoe mắt nhìn cô. Trái tim lúc này như sắp bật ra khỏi lòng ngực mà nghĩ thầm trong bụng:
- "Đây không phải là mơ chứ? Cô ấy...lại một lần nữa, cô ấy chủ động hôn mình?"
Cẩm Mộng Ninh nhìn người trước mặt lúc này đã đóng băng mà đưa tay vỗ mạnh lên vai anh, bật cười nói:
- "Tôi chỉ là đang muốn thử xem anh sẽ xử trí ra sao và câu trả lời của anh khiến tôi rất rất hài lòng. Cho dù cả đời này bắt buộc phải ở cạnh anh tôi cũng đồng ý."
- "Mộng Ninh, em nói thật chứ?"
Nghe những lời này tựa như một dòng nước ấm chảy vào tận trong trái tim vốn bị cô ghẻ lạnh bao lâu nay. Ngụy Hắc Viễn không kiềm lòng được mà tươi cười hạnh phúc. Tuy nhiên, anh chưa kịp lên tiếng đáp lại thì người trước mặt đã cách anh một khoảng khá xa. Hóa ra, cô là đang bắt đầu cảm thấy đói bụng và mong muốn được quay trở về nhà càng nhanh càng tốt.