- "Đây là đang lo cho mình sao?"
Khóe môi Cẩm Mộng Ninh khẽ cong. Cô đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc hớt cao của Ngụy Hắc Viễn. Mùi hương của dầu gội từ tóc anh khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Một lúc lâu sau, cô tinh mắt nhìn thấy vết sẹo dài ở phía sau gáy của Ngụy Hắc Viễn mà bất giác đưa tay chạm nhẹ lên. Bất ngờ, người đang ngủ mở bừng mắt khiến cô giật mình mà cuống cuồng bò vào một góc, lắp bắp giải thích:
- "Tôi...tôi chỉ là đang định gọi anh dậy mà thôi. Ngủ tựa vào mép giường thật sự rất khó chịu."
Nghe giọng điệu này biết rõ là cô đang quan tâm mình khiến Ngụy Hắc Viễn vô cùng hạnh phúc mà nở nụ cười tươi, ánh mắt trìu mến nhìn cô cười đáp:
- "Bác sĩ bảo rằng thể trạng em hiện đang rất yếu vì khoảng thời gian dài nhịn ăn cho nên rất dễ kiệt sức bất cứ lúc nào."
Nghe những lời này của người trước mặt, Cẩm Mộng Ninh lập tức vỗ mạnh vào lồng ngực mình mà dõng dạc đáp:
- "Vậy thì tôi ăn nhiều hơn là được chứ gì."
Nói rồi, cô nhanh chóng bước xuống giường, sau đó hướng về người đàn ông đang nhìn mình ngơ ngác mà vô tư hỏi:
- "Anh có muốn ăn mì vào ban đêm không?"
- "Em...em nấu mì cho anh sao?"
Trước câu hỏi này thốt ra từ phía Cẩm Mộng Ninh khiến anh vô cùng ngạc nhiên mà trầm giọng hỏi lại. Sau khi Cẩm Mộng Ninh lên tiếng xác nhận lại một lần nữa thì vui mừng mỉm cười rạng rỡ, không chút do dự mà gật đầu liên tục.
Khoảng vài phút sau... ngôn tình hay
Cạch...
Một bát mì kèm với trứng chần hết sức đơn giản do đích thân Cẩm Mộng Ninh xuống bếp được đặt ngay trước mặt Ngụy Hắc Viễn. Không chút do dự, anh nhanh tay cầm đôi đũa lên, sau đó gắp mì cho vào miệng mà ăn không ngừng khiến Cẩm Mộng Ninh chỉ biết nhìn anh bật cười bất lực, cô lên tiếng nói:
- "Anh không sợ tôi đầu độc anh sao?"
Nghe cô hỏi, Ngụy Hắc Viễn chậm rãi buông đũa xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng đáp:
- "Anh đã bị em ba lần bảy lượt bỏ thuốc vào nước ngọt, cũng đã nhiều lần bị em dùng dao đâm trúng cho nên chẳng còn điều gì khiến anh lo lắng cả. Chỉ cần em để mắt tới anh, cho dù là miễn cưỡng, anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận niềm hạnh phúc giản đơn này."
Nghe những lời này khiến khóe mi Cẩm Mộng Ninh có chút rưng rưng. Cô không ngờ một người đàn ông máu lạnh như Ngụy Hắc Viễn lại có lúc nặng tình đến thế. Có lẽ, ngoài cô ra thì anh cũng là một trong số người vì yêu mà mất đi lý trí.
Ngụy Hắc Viễn bỗng lặng người ngay khi nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh dùng muỗng múc lấy nước mì từ tô của anh mà húp cạn. Sau đó, cô dùng đũa gắp lấy sợi mì dài đang sắp sửa bị anh ăn lấy mà cắn đứt phân nữa, sau đó dõng dạc lên tiếng nói:
- "Tôi đã ăn thử tô mì này. Đảm bảo an toàn, không gây hại gì đến anh đâu."
Nghe đến đây khiến nhịp tim Ngụy Hắc Viễn bỗng chốc đập mạnh liên hồi. Vành tai anh đỏ ửng ngay khi nghe những lời này thốt ra từ chính miệng người con gái mà anh yêu một cách điên cuồng nhất.
Món mì gói vào lúc nửa đêm cũng vì thế mà trở nên ngon hẳn. Trong lúc ăn, Cẩm Mộng Ninh không quên nhớ lại vết sẹo dài vẫn còn đỏ ửng ở phía sau gáy của Ngụy Hắc Viễn. Chần chừ mãi một lúc, cuối cùng, cô quyết định thẳng thắng hỏi anh về nguyên nhân tại sao lại có vết sẹo đó.
- "Chuyện mới xảy ra vài ngày, trước khi bệnh tình của em chuyển biến nặng."
Trở về thời gian trước đó...
- "Ngụy Hắc Viễn, đồ ác nhân, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Chính anh đã khiến Kiến Phúc qua đời. Tôi đời đời nguyền rủa anh."
Phương Mộng Ninh gào thét đầy đau khổ ngay khi hay tin người mình yêu qua đời vì bệnh trở nặng cho nên đã có một cuộc kháng cự quyết liệt, đòi rời khỏi cái nơi mà cô cho là tù túng, không có sự tự do này. Vì không muốn ngày ngày nhìn cô chết dần chết mòn trong sự tuyệt thực của mình, Ngụy Hắc Viễn đã quyết định dùng biện pháp cưỡng ép cô ăn. Nhân lúc anh bất cẩn, Phương Mộng Ninh đã dùng lấy mũi dao sắt nhọn được cất giấu trong túi quần rạch mạnh lên sau gáy nhằm cắt đứt cổ anh. May thay, Ngụy Hắc Viễn phúc lớn mạng lớn cho nên vết cắt không quá sâu đến mức phải mất mạng nhưng cũng phải mất một thời gian dài để điều trị.