- "Ngụy Hắc Viễn, mau thả tôi xuống."
Phịch...
Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn buông tay khiến cô ngã lăn ra giường, sau đó khoanh tay đứng nhìn cô chằm chằm. Đột nhiên, Ngụy Hắc Viễn bỗng trở nên vô cùng trầm lặng, ánh mắt chờ đợi rằng người con gái sẽ làm gì tiếp theo.
Cẩm Mộng Ninh nghiến răng, trừng mắt về phía người đang đứng mà lật đật rời khỏi giường, chậm rãi nhặt lấy chiếc áo sơmi của người đàn ông mà khoát vào. Nhưng ngay khi cô sắp sửa cài cúc áo đầu tiên thì đã bị Ngụy Hắc Viễn đột kích bất ngờ từ phía sau. Anh mạnh tay xé rách lưng áo làm đôi khiến Cẩm Mộng Ninh trợn tròn mắt mà lập tức xoay người lại, đứng đối diện anh, tức giận mắng:
- "Ngụy Hắc Viễn, rốt cuộc anh muốn gì?"
Không chút chần chừ, giọng trầm thấp đầy nam tính của người trước mặt vang lên. Anh dõng dạc đáp:
- "Anh muốn ăn em."
Dứt lời, anh vòng tay ôm lấy Cẩm Mộng Ninh vào lòng. Hai mảng da thịt cũng vì thế mà giao thoa khiến thân nhiệt cả hai đều tăng lên. Nhịp tim bên trong lồng ngực như sắp nổ tung khiến Cẩm Mộng Ninh đỏ đến tận mang tai mà ra sức, cố tách ra khỏi người của đối phương, lắp bắp đáp:
- "Anh...anh buông người tôi ra đi. Nếu như anh muốn làm chuyện này, tôi sẽ tìm người con gái thật xinh đẹp đến cho anh."
- "Nhưng anh chỉ muốn trải nghiệm cảm giác này với em mà thôi."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn đẩy Cẩm Mộng Ninh nằm ngã ra sàn nhà lạnh lẽo, liền sau đó dùng cơ thể cường tráng của mình mà áp lên trên người cô gái nhỏ. Anh cúi người, khẽ hôn lên hõm vai nhạy cảm của người dưới thân khiến cô bị kích thích, giọng nói lúc này cũng trở nên yếu mềm, nhỏ giọng van xin:
- "Ưm...nhột quá. Ngụy Hắc Viễn, đừng hôn lên điểm nhạy cảm của tôi."
Đôi chân thon dài bên dưới của thiếu nữ vì bị anh kích thích mà đan chéo vào nhau. Cảm nhận chiếc quần nhỏ bên dưới của mình sắp bị anh làm cho ẩm ướt mà nhanh chóng lên tiếng ngăn cản:
- "Tôi...tôi chưa sẵn sàng làm chuyện này với anh."
Cô vừa dứt câu thì người trên thân đã nhếch môi cười nhạt. Liền sau đó, anh hướng mắt nhìn xuống chiếc quần nhỏ phản chủ của cô mà trầm giọng nói:
- "Đừng dối lòng nữa. Anh vốn biết em cũng dần có tình cảm với anh. Mộng Ninh ngoan, cho anh được chạm vào em, nha."
Vừa nói, Ngụy Hắc Viễn khẽ đưa tay chạm lên gương mặt sớm đã nóng bừng của Cẩm Mộng Ninh, giọng trìu mến nài nỉ khiến cô cảm thấy bản thân dường như sắp yếu lòng trước người đàn ông này. Bàn tay có phần thô ráp của anh lúc này chậm rãi trượt xuống bờ vai mảnh khảnh của Cẩm Mộng Ninh mà vuốt nhẹ, trầm giọng nói tiếp:
- "Mộng Ninh bé nhỏ, cho anh nha."
Nghe những lời đường mật này cùng giọng nói trầm khàn quyến rũ của Ngụy Hắc Viễn khiến Cẩm Mộng Ninh cảm thấy bản thân dường như sắp sửa bị anh thôi miên mà lim dim đôi mắt. Đôi tay đang không ngừng đánh lên vai anh bỗng nhiên dừng hẳn khiến Ngụy Hắc Viễn khẽ nhoẻn miệng cười, một lần nữa bế cô trở về phía chiếc giường nệm ấm.
Chẳng hiểu tại sao, gương mặt góc cạnh trụ trên thân cô lúc này lại trở nên quyến rũ đến vậy. Ánh mắt mơ màng khẽ mỉm cười nhìn người trước mặt. Bất giác, cô đưa tay chạm lên nơi yết hầu đang không ngừng di chuyển lên xuống của anh, cất giọng tò mò nói:
- "Vậy...tôi được phép chạm vào yết hầu của anh chứ?"
Người trên thân ánh mắt cưng chiều nhìn cô, trầm giọng đáp lại:
- "Dĩ nhiên rồi, bất cứ thứ gì của anh đều là của em, kể từ giờ phút này."
Nghe câu trả lời này khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng hài lòng mà thích thú dùng đầu ngón tay mềm mại của mình mà trêu chọc lên yết hầu trên cổ người đàn ông khiến anh càng thêm kích thích mà nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, bên tai lúc này vang lên giọng cười thích thú của người dưới thân:
- "Thích thật. Ngụy Hắc Viễn, anh khiến nó di chuyển lên xuống vài lần nữa có được không?"
Lời yêu cầu của cô vợ nhỏ này làm sao anh có thể từ chối mà đưa tay với lấy chai nước cạnh bàn uống một ngụm khiến yết hầu cũng vì thế mà chuyển động. Anh cố kiềm nén dục vọng đang sắp bừng cháy ở bên trong mà ngoan ngoãn mặc cho Cẩm Mộng Ninh tự tay trêu đùa lên ngần cổ mình.