- "Mừng anh đã về."
Câu nói này của cô tựa như một dòng nước ấm khiến Gia Khiêm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh ước gì, người con gái trước mặt lúc này là cô vợ nhỏ đang mừng chồng về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
- "Ngân Tuệ, anh có mua bánh mà em thích nhất nè."
Nói rồi, anh chậm rãi đưa phần bánh ngọt về phía Ngân Tuệ khiến cô vui mừng đến mức cười tươi không ngớt mà đưa tay nhận lấy. Một lúc lâu sau, cô bất ngờ nhón chân, hôn vào một bên má của Gia Khiêm khiến anh tròn xoe mắt trước hành động đột ngột này, khóe môi khẽ cong nhẹ. Ngân Tuệ vẻ mặt có chút ngượng ngùng sau khi nhận ra hành động táo bạo này mà không dám nhìn vào mắt của đối phương, lắp bắp nói:
- "Gia Khiêm, ngày mai, anh rảnh không? Em thực sự rất muốn đi dạo vòng Hokkaido vào mùa Đông này."
Nghe những lời này khiến Gia Khiêm không giấu nổi niềm hạnh phúc đang dâng trào mà nở nụ cười thật tươi, trìu mến nhìn cô gái nhỏ. Không chút chần chừ, anh lập tức gật đầu, giọng ôn nhu nói:
- "Tất nhiên là được rồi."
- "Thật không? Ngụy Gia Khiêm, em yêu anh nhất trên đời."
Dứt lời, cô tựa đầu vào lồng ngực vững chắc của anh mà cảm nhận hơi ấm truyền đến. Khẽ đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, Gia Khiêm mỉm cười nói khẽ:
- "Anh cũng yêu em, yêu em nhất đời."
Nói về Chu Nhược Lan, thời gian này cô cũng chẳng còn ghé sang Ngụy gia để tìm Ngân Tuệ nói chuyện. Chính vì lẽ đó, thâm tâm cô cảm thấy có điều gì đó trống vắng mà suy tư dạo phố một mình.
- "Hù."
Tiếng hù lảnh lót của người đằng sau bất ngờ vang lên khiến tim Chu Nhược Lan như sắp rớt ra ngoài mà hoảng hồn xoay người lại. Ngay khi nhìn thấy dáng người quen thuộc, cô lập tức nhíu mày mà lớn tiếng mắng chửi:
- "Lại là cậu sao? Đồ điên, tôi bị yếu tim đấy."
Ngụy Gia Bảo diện trên người chiếc áo tank top màu đen phối cùng phụ kiện là sợi dây chuyền theo kiểu móc xích bạc nhoẻn miệng cười thích thú mà lập tức choàng tay lên vai người phía trước như thể anh em thân thiết, giọng trêu chọc nói:
- "Cả tuần nay không nghe tiếng cô mắng cho nên cảm thấy có chút buồn chán mà lái xe dạo vòng quanh phố. Không ngờ, lại gặp cô trên đường."
- "Vậy xe của cậu đâu?"
- "Tấp vào một góc rồi."
Nghe cô hỏi, Ngụy Gia Bảo gỏn gọn trả lời. Anh vừa đi vừa choàng tay lên vai người con gái, những đầu ngón tay thon dài của anh cũng vì thế mà vô tình va vào nơi nhạy cảm của Chu Nhược Lan khiến cô phút chốc nhận ra mà lập tức hất tay anh ra khỏi người mình, đanh giọng mắng mỏ:
- "Đồ lưu manh, tay của cậu đụng vào ngực tôi rồi này. Muốn lợi dụng cơ hội để sàm sỡ tôi hả."
Lúc này, Gia Bảo mới nhận ra cái tay hư hỏng này của mình mà nở nụ cười nhạt, sau đó gỏn gọn đáp:
- "Xin lỗi nha, chỉ là vô tình đụng trúng mà thôi."
Ngừng một lát, anh ghé sát vào tai Chu Nhược Lan nói khẽ:
- "Tôi còn tưởng cô không có ngực nữa đấy cho nên khi nãy tôi không cảm nhận được. Xin lỗi nha."
Trước những lời châm chọc này khiến Chu Nhược Lan như sắp phát điên mà giẫm mạnh lên chân của đối phương khiến anh bị đau mà nhảy xổ lên, nhíu mày nhăn nhó nói:
- "Ui da, đôi giày hiệu của tôi."
Vẻ mặt Chu Nhược Lan lúc này vô cùng nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, lạnh giọng nói:
- "Ngụy Gia Bảo, sau này đừng tìm cách trêu chọc tôi nữa. Tôi biết những lần gặp nhau vô tình đều do cậu sắp đặt cả."
Dứt lời, cô xoay người, lạnh lùng đi về phía trước mà không hay biết rằng bản thân đang sắp tiến vào khu hẻm phức tạp, đầy rẫy những tên nghiện ngập.
- "Chu Nhược Lan, đừng đi về phía đó."
Ngụy Gia Bảo lúc này đã trở nên lo lắng mà nói vọng. Tuy nhiên, người trước mặt sớm đã cách anh được một đoạn dài. Cô đeo tai nghe vì không muốn bị anh trêu chọc mà từng bước tiến thẳng về phía trước.
- "Cô gái cứng đầu này. Rõ ràng không lo cho cô thì không được mà."
Liền lập tức, anh nhanh chóng đuổi theo sau, nhưng chỉ dám lẳng lặng đi cách cô một khoảng, từng bước chậm rãi theo từng nhịp chân của Chu Nhược Lan.