- "Mới sáng sớm mà sao trông anh lạ quá."
Nghe cô hỏi, Gia Khiêm khẽ nở nụ cười gượng gạo, liền sau đó dán mặt vào quyển tạp chí trên tay, trầm giọng đáp:
- "Chẳng phải hôm nay em đến trường sao? Mau chóng ăn sáng đi."
Ngân Tuệ ngoan ngoãn gật đầu mà dõng dạc tiến về phía nhà bếp. Bất chợt, cô đứng lặng, sau đó ngoảnh đầu lại, nhìn về phía của Gia Khiêm, lên tiếng nhắc nhở:
- "Anh cầm ngược tờ giấy rồi kìa."
Bị cô phát hiện khiến Gia Khiêm trở nên ngại ngùng mà nhanh chóng lật ngược quyển tạp chí lại, khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:
- "À...à..."
Ngay khi người phía trước chuẩn bị bước đi, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của người đằng sau:
- "Ngân Tuệ, sau này nếu như ở một mình trong phòng, em cũng không nên tự tiện cởi..."
Nghe đến đây khiến Ngân Tuệ có chút khó hiểu mà nhíu mày hỏi lại:
- "Cởi gì chứ? Tự tiện là sao?"
Biết bản thân có chút lỡ lời, Gia Khiêm lập tức đưa tay che miệng mình lại mà đánh lảng sang chuyện khác:
- "À, không có gì. Anh chỉ là muốn nhắc nhở em trước khi đi ngủ nên khóa cửa sổ cẩn thận."
Sau khi người con gái rời khỏi, Gia Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Đến tận bây giờ, hình ảnh ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu khiến anh không thể nào tập trung làm mọi việc. Ngẫm nghĩ về hình ảnh đó, khóe môi Gia Khiêm bất giác nở nụ cười thầm:
- "Thì ra em ấy đã lớn hơn so với những gì mình nghĩ."
Nói rồi, Gia Khiêm lập tức dùng tay gõ vào đầu mình mà tự trách:
- "Mày biến thái tự lúc nào thế hả? Đã vô tình nhìn thấy cái đó của em ấy thì thôi, lại cố nghĩ về nó làm gì chứ? Gia Khiêm, mày thật sự điên mất rồi."
Trường học....
Trong tiết học ngoại khóa, Ngân Tuệ không may bị trật chân té ngã khiến cô không tài nào đuổi theo kịp các bạn đang chạy phía trước. Ngay khi cô vừa ngẩn mặt lên đã nhìn thấy dáng người cao ráo trong bộ đồng phục thể dục, mái tóc hớt cao cùng với nụ cười tươi trên môi, không màng chiến thắng, khẽ chìa tay về phía cô, giọng ngọt ngào nói:
- "Cậu có bị thương ở đâu không?"
Vẻ mặt điển trai của người trước mặt chẳng khác gì chàng hoàng tử bí ẩn thường xuất hiện trong giấc mơ của cô vào mỗi buổi tối. Đôi gò má của Ngân Tuệ phút chốc ửng đỏ vì ngại ngùng, khẽ nắm lấy bàn tay ấm áp của đối phương, hạ giọng đáp:
- "Mã Thiên Kỳ, cảm ơn cậu. Nhưng mà...cậu đột ngột dừng lại như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc sao?"
Nghe cô nói, Mã Thiên Kỳ khẽ bật cười mà dõng dạc đáp lại:
- "Chỉ là một cuộc chạy đua ngoại khóa thôi mà. Người quan trọng nhất vẫn chính là cậu."
- "Thiên...Thiên Kỳ."
Nghe những lời này khiến Ngân Tuệ có chút rung động mà nhỏ giọng ấp úng. Liền lập tức, người trước mặt đã nhanh chóng cúi thấp người, sau đó ngoảnh lại nhìn cô, ôn nhu nói:
- "Để mình cõng cậu. Nếu cứ tiếp tục chạy sẽ bong gân mất."
- "Nhưng mà...nhỡ bị giáo viên phát hiện, cậu sẽ bị phê bình thì sao?"
Ngân Tuệ vẻ mặt lo lắng mà trầm giọng nói. Tuy nhiên, người trước mặt vẫn vô cùng cương quyết mà gỏn gọn đáp:
- "Yên tâm, mình chỉ là giúp đỡ người đúng lúc. Hơn nữa, ai lại để một cô gái như cậu tiếp tục chạy bộ trong trạng thái bị trật chân như vầy. Nào, mau lên lưng của tớ đi."
Lần đầu tiên được một người con trai cõng, lại còn là một sinh viên ưu tú trong trường như Mã Thiên Kỳ khiến Ngân Tuệ hạnh phúc đến mức cười tươi không ngớt. Cảm giác ở trên lưng của một người khác giới là như vậy sao? Là một cái cảm giác mà cô chưa từng trải nghiệm trước đây.
- "Ngân Tuệ, cậu có bạn trai chưa?"
Đột nhiên, Mã Thiên Kỳ lại hỏi thẳng chuyện này khiến cô có chút xấu hổ mà lắp bắp nói:
- "Vẫn...vẫn chưa."
Nghe câu trả lời này khiến đối phương vô cùng hài lòng mà bật cười thật lớn, sau đó dõng dạc nói:
- "Vậy thì tốt quá. Chúng ta thử hẹn hò nhé."
- "Hả?"