Đùng...Đùng...Đùng...
Ngụy Hắc Viễn nhìn tấm bia không trúng lấy một viên đạn mà tỏ ra không vui, nhìn sang người bên cạnh, trầm giọng nói:
- "Gia Khiêm, cả buổi sáng hôm nay con chẳng bắn trúng được lần nào. Ngay cả bắn cung cũng vậy. Mức độ tập trung thường ngày của con đi đâu mất rồi hả?"
Cạch...
Người bên cạnh với chiều cao vượt bậc, đôi mắt khác màu trở nên lạnh lẽo mà nhanh chóng đặt khẩu súng xuống bàn, khẽ cúi đầu, khàn giọng đáp:
- "Con xin lỗi vì đã không làm tốt."
Nhìn vẻ mặt chất chứa tâm sự của đứa con này, Ngụy Hắc Viễn làm sao mà không hiểu được chứ. Liền lập tức, anh trầm giọng lên tiếng nói:
- "Cha không bắt ép con nếu như con không thích."
Nghe đến đây, Gia Khiêm lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, nghiêm túc nói:
- "Vậy thì cha mẹ đừng bắt ép con đi xem mắt có được không?"
Hóa ra là việc này, liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn không nhịn được mà phì cười. Anh khẽ vỗ nhẹ lên vai của người bên cạnh, trầm giọng đáp:
- "Con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đã đến lúc tìm một người phụ nữ bên cạnh, tạo dựng một mái ấm của riêng mình chứ."
- "Nhưng con không thích bất cứ người nào cả."
- "Được rồi. Vậy thì cha sẽ không ép buộc con. Nếu như sau này con để mắt đến người con gái nào đó, hãy nói với cha, cha nhất định tìm mọi cách giúp con chinh phục trái tim người con gái ấy."
Nghe những lời nói này khiến Gia Khiêm cảm thấy ấm lòng mà nhanh chóng ôm chầm lấy người trước mặt, hạnh phúc nói:
- "Cảm ơn cha đã thấu hiểu con. Chỉ cần được ở bên cạnh mọi người, con đã vô cùng mãn nguyện rồi."
Biệt thự Ngụy gia...
Chiếc xe hơi dừng ngay trước cửa, hai dáng người cao ráo dõng dạc bước xuống, tiến thẳng vào bên trong nhà. Cẩm Mộng Ninh vừa nhìn thấy chồng trở về mà trở nên vui vẻ, nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy anh, ngọt ngào nói:
- "Viễn, anh về rồi."
Vẫn như thường lệ, Ngụy Hắc Viễn khẽ nhẹ nhàng hôn lên trán cô vợ đáng yêu của mình như đôi vợ chồng son mới cưới. Liền sau đó, cô nhanh chóng kéo anh vào bên trong nhà bếp mà dọn lên những món tươi ngon, một lúc sau không quên nói vọng ra:
- "Gia Khiêm, con cũng vào trong dùng bữa cùng cha mẹ nào. Hôm nay dì Tiểu Hà có nấu những món con thích nữa đấy."
- "Dạ vâng."
Gia Khiêm gỏn gọn đáp. Tuy nhiên, ánh mắt anh lúc này dường như đang tìm kiếm ai đó thì bất ngờ cảm nhận cái ôm từ phía sau. Giọng nói trong trẻo của một cô gái khẽ vang lên bên tai:
- "Anh Gia Khiêm, anh về rồi. Bài kiểm tra trên trường hôm nay em làm không được tốt."
Liền lập tức, Gia Khiêm xoay người lại, đứng đối diện cô gái nhỏ chỉ cao tới vai anh mà cúi người, khẽ đưa tay xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói:
- "Đừng buồn, em đã làm hết sức rồi, không phải sao? Ngân Tuệ của anh vui lên đi nha."
Nghe anh nói, người trước mặt vẫn còn đượm nét u buồn, liền sau đó nhỏ giọng nói:
- "Nhưng em cảm thấy hiện giờ cả người không còn một chút sức sống nữa."
Ngừng một lát, cô dõng dạc lên tiếng:
- "Gia Khiêm, anh cúi thấp người hơn một chút được không?"
- "Để làm gì chứ?"
Vẻ mặt anh ngơ ngác có chút khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời đề nghị của cô em gái này.
Chụt...
Ngay khi anh vừa cúi thấp người xuống liền cảm nhận nụ hôn chớp nhoáng ở một bên má từ phía đối phương mà trở nên sững sờ, vành tai bất giác đỏ ửng cả lên. Giọng nói trong trẻo của Ngân Tuệ lúc này khẽ vang lên, cô hớn hở nói:
- "Em nạp năng lượng xong rồi. Cảm ơn anh nha."
Dứt lời, cô xoay người chạy tung tăng vào trong bếp, để lại Gia Khiêm vài phút đứng lặng mà dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ. Bất giác, anh khẽ đưa tay chạm vào má, khóe môi khẽ cong mà nở nụ cười thầm. Một lúc sau mới tiến vào trong phòng bếp.
- "Gia Khiêm, sao mặt con đỏ thế, bị sốt sao?"
Cẩm Mộng Ninh nhìn thấy nét mặt đỏ bừng của anh mà trở nên lo lắng, quan tâm hỏi.
- "Không có gì đâu mẹ. Chẳng qua con bị sốc nhiệt cho nên gương mặt có chút ửng đỏ. Một lúc sau sẽ bình thường lại ạ."
Ngân Tuệ ngồi đối diện như sắp tắt thở đến nơi. Ngay khi nghe những lời này khiến cô thở phào nhẹ nhõm mà vô tư gấp thức ăn cho vào chén.
- "Khoan đã."
Giọng nói dứt khoát vang lên khiến cả Cẩm Mộng Ninh và Ngụy Hắc Viễn đang ăn bỗng giật mình mà tròn xoe mắt, nhìn chằm chằm về phía Gia Khiêm. Cảm thấy bản thân có chút lớn tiếng cho nên anh ngượng ngùng, khẽ ho nhẹ, sau đó nhỏ giọng nói:
- "Ngân Tuệ, để anh bóc tôm cho."
Hóa ra anh chỉ là muốn bóc tôm cho cô em gái mà thôi. Liền sau đó, Cẩm Mộng Ninh và Ngụy Hắc Viễn khẽ lắc đầu nhìn nhau mỉm cười bất lực mà tiếp tục dùng bữa.
Một lúc sau, những con tôm hấp được bóc sạch vỏ đã nằm gọn trong chén của Ngân Tuệ khiến cô vô cùng hài lòng mà nhìn người đối diện nói:
- "Em cảm ơn anh."
Dứt lời, cô gắp chúng cho vào miệng ăn một cách ngon lành mà không hay biết rằng đang có ánh mắt trìu mến nhìn cô chằm chằm, thi thoảng nở nụ cười thầm.