Đó là một tòa nhà cao tầng cũ đã bị bỏ từ lâu. Ngoài hàng rào, dây leo dại chen nhau chi chít mọc. Từ đường đi vào đến tường nhà đã có thêm một lớp rêu xanh mỏng. Tổng thể là một khối hình hộp cũ kỹ, hoang sơ.
Khi Hạ An Vi và Tử Kỳ xuống xe thì đã thấy bóng dáng của bọn người trong tổ chức đen. Bọn họ trên dưới gần ba mươi người đều mặc đồ đen. Hạ An Vi sau đó nhanh chóng chú ý vào tên ở giữa, trên túi áo của hắn có một ống nhỏ chứa dung dịch màu xanh.
“ Sóc con, xác định mục tiêu.”
Tử Kỳ đang cùng Hạ An Vi nấp sau một bụi cây lớn. Giống như cô, cả ánh mắt cậu đều tập trung vào tên kia.
“ Thân ái, đánh nhanh thắng nhanh tránh phải phiền phức."
Sau đó, cô cùng Tử Kỳ nhẹ nhàng di chuyển vào tòa nhà sau bọn người kia.
Bên trong, không gian xung quanh tối om, chỉ có vài tia sáng len lỏi vào qua các khe nứt là nguồn sáng duy nhất của nơi này. Bọn người kia vừa vào đã một mạch tiến lên trên tầng thượng.
Ở một nơi cao hơn cách đó khá xa, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy được hoạt động của nơi này.
Một nam nhân nằm cạnh một khẩu súng bắn tỉa. Hắn ta đang chằm chằm nhìn vào ống ngắm của súng đang hướng về phía tòa nhà hoang. Bên cạnh có thêm một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, tóc xoăn tết hai bên cũng đang nhìn tòa nhà qua ống nhòm.
“ Anh, bọn họ tiến lên rồi.”
Nam nhân cạnh súng tỉa, mắt vẫn không rời ống ngắm: “ Giữ vị trí.” Rồi hắn nhấn bộ đàm trên tay.
“ Ngôn, chỗ cậu thuận lợi không?”
Chỉ nghe bên kia đáp lại một tiếng:“ Cứ theo kế hoạch.”
Phía bên đây, Hạ An Vi và Tử Kỳ đã được ngụy trang thành hai người giống bọn người kia cũng thành công chà trộn vào.
Vừa tiến lên tầng thượng, đám người này đã dãn cách ra thành một vòng tròn, ai cũng đều đang chú ý xung quanh. Rồi, hai người trong đám bọn họ áp lên một người đang bị trói bởi dây thừng, miệng người này không ngừng van xin, vùng vẫy: “ Anh Mặc, em biết sai rồi, anh cho em thêm một cơ hội. Em không muốn phải thử thuốc này. Anh Mặc-”
Người Hạ An Vi ghim mục tiêu ban nảy tiến lên. Tay hắn lấy ống thuốc từ túi, ngón tay cái đang bật nút gỗ trên ống thuốc.
“ Đùng-”
Nam nhân đó chợt bất động, từ thái dương hắn một viên đạn xuyên qua. Sau đó hắn ngả xuống, đám người xung quanh liền hỗn loạn. Một trong số đó la lên tiếng thất thanh: “ Lấy lọ thuốc! Rút lui.”
Hạ An Vi và Tử Kỳ cũng đang đứng gần nhau trộn trong đám người hỗn loạn đó. Hai người thấy diễn biến có chút không đúng cũng có hơi bất ngờ, sau đó họ trấn tĩnh, nhìn vào đối phương.
“ Chị, chính là lúc này.”
Hạ An Vi hiểu ý Tử Kỳ bèn nhẹ nhàng lao người lên phía trước, thuần thục tránh né va chạm xung quanh. Tử Kỳ phía sau đang yểm trợ cho cô. Cậu tay cầm đao nhỏ, tay cầm súng lục đang tung hoành dọn đường cho Hạ An Vi.
Hạ An Vi tiến lên đã thấy ống thuốc thủy tinh đang trong tay gã đang cố tìm đường lui cho mình. Cô nhanh tay rút ra con đao dưới đùi.
“ Xoẹt-”
Trên ngực hắn nhẹ nhàng mà xuất hiện một nhát cắt chí mạng. Máu đỏ theo vết thương tuôn ra, hắn ta liền ngã thẳng xuống, ống thuốc trong tay cũng lăn lóc trên nền gạch.
Cô tiến lên định nhặt ống thuốc thì phía đối diện đã xuất hiện một nam nhân nhanh tay hơn cô. Thuốc sau đó đã nằm trong tay cậu.
Hạ An Vi chợt có chút nhau mày, cô cầm đao trong tay nhẹ nhàng phóng lên hướng nam nhân kia. Thân người thanh mảnh của cô hoà với động tác, toàn bộ trông đều bay bổng, đẹp đẽ tựa như Hồ điệp đang bay lượn. Mặc bề ngoài hiện tại của cô đang là một nam nhân nhưng vẫn không thể làm nhạt đi sự uyển chuyển nhẹ nhàng vốn có.
Càng gần lại nam nhân kia, đao trong tay đã tiên phong tiến lên vụt qua mặt cậu, làm xướt đi mảnh da giả bên má.
Cảnh này toàn bộ đều rơi vào mắt Hạ An Vi. Ngụy trang! Hắn không phải người của tổ chức đen.
Đằng sau cô và nam nhân, âm thanh súng tỉa hoà vào tiếng súng lục liên tục vang lên. Tử Kỳ phía sau nhảy nhót thoăn thoắt mà giết chóc.
Phía bên kia, cô gái nhỏ nhìn qua ống nhòm hấp tấp.
" Anh! Anh Ngôn bên kia không thuận lợi rồi kìa. Em qua giúp anh ấy."
Dứt lời, cô gái bèn xoay người chuẩn bị rời đi.
" Đứng lại Nghiên Hy. Ngôn sẽ tự xử lý được. Em đừng làm vướng chân."
" Anh!" Cô gái giận dỗi, nhưng không dám làm trái cũng đành vâng lời.
Bên này Lục Ngôn cùng Hạ An Vi đang xô xát, mục tiêu của hai người đều là ống thuốc xanh trên tay cậu.
Lục Ngôn linh hoạt né đường đao của Hạ An Vi. Vì đang khoác thêm lớp da giả nên cậu may mắn tránh được vết thương trên da thật.
Hạ An Vi liên tục tấn công vào Lục Ngôn, đường đao nào cũng chắc chắn là muốn lấy mạng đối phương. Cô nhẹ nhàng bay lướt, uyển chuyển lượn người. Tuy cách một lớp ngụy trang nhưng hai người đều đã nhận ra thân phận của người đối diện.
Lục Ngôn chỉ tránh đòn từ Hạ An Vi, cậu không phản công lại mà trông như đang thưởng thức dáng vẻ bay lượn của Hồ Điệp này. Trông có hơi, thoả mãn?
Hạ An Vi nhìn ra dáng vẻ của đối phương, càng liên tục tấn công nhanh hơn, ép cậu phải lùi vài bước.
Lúc này từ tai Lục Ngôn truyền đến một giọng nói.
" Ngôn, cấp trên yêu cầu lập tức rút lui."
Lục Ngôn vì lời này mà động tác né tránh có chút không tự nhiên. Mà sơ hở này lại toàn bộ thu vào mắt Hạ An Vi. Cô sau đó dùng chuôi đao tấn công vào cổ tay cậu.
Trúng đòn bất chợt, Lục Ngôn hơi đau nhứt buông lỏng tay, ống thuốc cũng vì thế mà bay lên rơi vào tay cô.
Tử Kỳ phía sau đã xử hơn chục tên. Người đều nằm lê dưới nền đất. Cậu đang cầm súng lục hướng về phía Lục Ngôn.
" Pằng-"