“ Chị Vi, bình thường ở Vĩnh An cũng không yên ổn. Có thể cụ thể chút được không?”
Hạ An Vi không chần chừ liền nói lên suy nghĩ vừa rồi của bản thân.
“ Gần vai của một tên trong số đó có xăm một mũi tên xuyên qua hai hình bán nguyệt. Nhưng chị không biết nó có ý nghĩa gì không?”
Lặp lại những từ trong lời Hạ An Vi nói. Tư Vĩ ngồi trước màn hình Pc, thay vì là giao diện trò chơi ban nãy thì bây giờ màn ảnh là background trắng với chữ toàn chữ, li ti xếp cạnh nhau tựa như đang xâm chiếm màn hình.
“ …Mũi tên xuyên qua hai hình bán nguyệt...”
Tiếng gõ bàn phím “ lạch cạch-” vang lên giao cùng tiếng nhấp chuột một hồi, Tư Vĩ sau khi tìm thấy thông tin phù hợp mới lại cất tiếng.
“ Hình xăm chị vừa miêu tả rất giống với đặc điểm nhận dạng của bên Huyết Nguyệt.”
“ Trăng máu?”
“ Là tổ chức chống đối xã hội chế tạo S12 vừa rồi. Nhiệm vụ của chị với Kỳ đấy.”
Ánh mắt Tư Vĩ chỉ toàn chú tâm vào chữ trên màn hình trước mặt, tay thuần thục lướt chuột lên xuống xem thông tin. Cạnh cậu, Tử Kỳ đã kéo sát ghế lại ngồi kế bên, cũng đang tập trung xem xét. Điện thoại đang ở chế độ gọi được đặt trên bàn giữa hai người.
“…”
Cả ba người đều không nói gì làm không khí tĩnh lặng dâng lên, bao lấy cả hai bên.
Tư Vĩ nhận thấy biểu hiện của cô, có chút thắc mắc.
“ Thông tin này, chị không biết?”
“…” Hạ An Vi không đáp, cô đảo mắt lên trần nhà suy nghĩ.
Nhiệm vụ lần trước được tổ chức coi là quan trọng. Tuy nhiên lúc bấy giờ cô lại đang có chuyện cá nhân, tâm trí khó tập trung được hoàn toàn. Tổ chức đen chỉ là tên gọi chung cho tất cả các tổ chức phản xã hội. Hình như Hứa Giai có nói qua một lần. Nhưng mà, cô không để ý.
Bọn người cô gặp lúc làm nhiệm vụ có hình xăm đó không? Cô cũng không nhớ nốt.
Đúng là, nếu không công tư phân minh trong công việc thì mọi chuyện sẽ có hơi rắc rối.
Không nghe thấy hồi đáp, tuy vậy sự im lặng của Hạ An Vi chính là câu trả lời phủ định, hai người bên kia đều rõ. Tử Kỳ ngồi cạnh cũng lục chút ký ức hôm ấy. Rồi, cậu như nhảy dựng lên.
“ Phải rồi! Bọn người đó có hình xăm, chủ yếu là không cùng vị trí. Em nhớ xem, ừm.. có một tên xăm ở cổ tay, một tên thì bên cổ thì phải.”
Cậu ta áp sát người cạnh điện thoại, lại cười lớn.
“ Ha ha! Cũng không trách chị được. Kể cho cậu nghe nè Vĩ Nhi, Chị Vi Vi của chúng ta hôm đó chỉ bắn giết được một tên, còn lại đều do tôi xử lý đó. Há Há!”
Tử Kỳ sau nhiệm vụ hôm đó, vì chuyện này mà hết sức hài lòng. Thế là cứ mỗi khi nhắc tới việc này, cậu ta đều hào sảng mà khoe khoang chiến tích.
Biểu cảm kỳ thị trên khuôn mặt Tư Vĩ lộ ra, cậu cong tay dùng cùi chỏ huýnh vào ngực Tử Kỳ, đẩy cậu ta ra.
“ Ngồi cách xa ra, đừng có sáp lại. Cậu hít hết oxi của tôi rồi.”
“ Há Há.” Tử Kỳ vẫn chưa thôi nhoi. Hả ha mà cười.
“ Yên chút coi.”
Quay qua nhắc nhở cậu ta, Tư Vĩ lại tiếp tục.
“ Mà hôm đó, trong số bọn người hai người giết, có con trai trưởng nhà họ Thẩm- Thẩm Đại Mặc.”
“ Tên đó cũng có trong nhóm người đi thử thuốc?”
“ Ừm, có vẻ hắn ta cầm đầu bọn họ.”
Chuyện đều rõ ràng, như vậy đều có thể hiểu được. Thẩm Đại Mặc bị giết, người nhà họ Thẩm, cụ thể hơn là gia chủ Thẩm gia lại là ông lớn trong Huyết Nguyệt, đây đang muốn trả thù cô.
“ Vậy chắc là tên giữ thuốc. Nhưng mà chúng ta đâu có giết, hắn bị người trong hội khác bắn chứ.”
Tiếng Tử Kỷ bên cạnh lớn tiếng vọng vào.
“ Tổ chức chúng ta hoạt động công khai, bị tra ra sẽ đều là chúng ta. Họ hành động như vậy cũng không sai.”
Hạ An Vi từ tốn lên tiếng. Vô duyên lại có thêm kẻ thù, có thêm một mối phiền phức. Cô không tránh khỏi vẻ ủ rũ lộ rõ ra. Lại nghe tiếng Tư Vĩ trầm giọng nhắc cô.
“ Chị nên cẩn thận một chút. Không còn chuyện gì nữa-
“ Khoan đã.”
Đang nằm trên giường thì cô ngồi bật dậy, chen vào lời người kia.
“ Tra giúp chị thông tin một người.”
“ Ai vậy?”
“ Lục… Ngôn.”
Lời Hạ An Vi bất chợt không được suôn sẻ. Cô cũng không hiểu sao nhắc đến tên người này, bản thân lại có chút gượng gạo.
“ Người nhà học Lục? Chị muốn tra cái gì?”
“ …Quá khứ.”
Tư Vĩ bên kia chỉ ừ một tiếng, nhưng trước khi hai người tắt máy, cậu ta còn thêm một câu khiến Hạ An Vi đột nhiên không thể trả lời.
“ Chị, để mắt tới nam nhân rồi à?”
Đỏ mặt kết thúc cuộc gọi. Lúc nãy là do Tử Kỳ bên cạnh hối thúc nên Tư Vĩ mới bỏ qua câu hỏi này mà trực tiếp ngắt đi. Tuy nhiên, câu đó lại khiến một luồn sóng suy nghĩ ập đến đầu cô. Từng từ ngữ ban nãy đều bị đại não phóng đại ra, liên tục lặp đi lặp lại trong cô.
“…Chị để mắt tới nam nhân à…”
“ Chị...để mắt tới.”
“ …Lục Ngôn.”
⬇️⬇️⬇️⬇️