“ Được rồi, tớ không biết cậu đang ở đâu nhưng mà… Bà cô ơi! Cậu bao nhiêu ngày không đến lớp rồi hả?”
Hạ An Vi sực tỉnh, cô ngồi bật dậy.
“ A! Tớ sẽ sắp xếp trở lại. Mà, Nhu nè, cậu có xin nghỉ giúp tớ không đó?”
“ Có chứ sao không. Vừa vào phòng không thấy bóng dáng cậu, tớ đã xin giùm rồi.”
“ Nhất cậu.”
“…”
Đối với Hạ An Vi, Cẩn Nhu giống như một ngôi Bắc Đẩu, đều có thể trông vào ánh sáng của cô nàng khi vô tình lạc bước trên đường.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô nhìn vào đồng hồ trên điện thoại. Mới đó đã thêm nửa tiếng trôi qua.
Rời giường, ra khỏi căn phòng, Hạ An Vi tìm kiếm phòng của Lam Tĩnh.
Cô bước trên hành lang của tầng hai, lướt qua các phòng đóng chặt cửa. Cuối đường đi là chiếc cầu thang đứng thẳng trước một cửa sổ lớn dẫn lên tầng ba. Theo cô biết thì Lam phu nhân và Lục Ngôn đều ở trên tầng này.
Đối mặt với bậc thang cuối cùng nơi tầng ba lại là hành lang thênh thang. Không gian tầng này đặc biệt yên tĩnh. Dạo bước một mình, Hạ An Vi còn có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại của bản thân. Có lẽ Lam phu nhân không thích ồn ào nên số người làm được phép lên tầng này bị bà ấy hạn chế. Chỉ đặc phép cho một mình dì Trần. Vừa là quản gia trong nhà, vừa phụ trách Lục Ngôn.
Chưa tới 8 giờ tối nhưng đèn trên hành lang đều đã tắt bớt. Chỉ còn vài ánh sáng vàng le lói làm bóng cô mạnh mẽ đập dưới nền sàn. Lại nhìn qua loạt các căn phòng, cô phát hiện ánh đèn có ánh sáng từ một phòng nọ. Có lẽ đây là phòng của Lam phu nhân.
Tiến gần tới cánh cửa gỗ, Hạ An Vi gõ nhẹ vài cái lên trên.
“ Cach-”
Đi sau âm thanh là cánh cửa đang dần hé ra, ánh sáng nhanh chóng tràn ra bên ngoài làm rõ hình ảnh người trước mắt.
“ Hửm? Tiểu Vi.”
“ A! Phu…Mẹ, người có phiền không ạ?”
“ Ta chưa ngủ, con vào đi.”
Cánh cửa đã hoàn toàn nằm sang một bên, Lam Tĩnh quay vào bên trong, Hạ An Vi cũng theo sau. Chân vừa đặt ở ngưỡng cửa, cô nhẹ nâng đầu nhìn vào.
Lục Ngôn?
Cậu ngốc mặc bộ đồ ngủ xanh tối màu, quần ngắn chỉ tới gối. Trên áo còn có họa tiết sương rồng họa theo lối hoạt hình. Cậu ngồi trên chiếc giường gỗ giữa phòng, đôi chân khẽ khàng đung đưa, người ngã một chút, hai tay cậu chống phía sau.
Trên chiếc tủ xám đầu giường, một dĩa bánh vòng đang đặt ở trên.
Nhìn Lam phu nhân nét vui lộ rõ, hai người đây là đang nói chuyện gì?
Rồi, suy nghĩ hụt nhịp. Âm thanh trái tim trong lồng ngực cô “ thịch-thịch-” mạnh mẽ. Đôi mắt không tự chủ di chuyển lên người nam nhân.
Đáp lại cái nhìn từ cô, cậu nghiêng đầu, môi mỏng tạo thành một đường cong đẹp đẽ sau đó liền nhanh chóng hạ xuống.
Liệu tên này có bị Lam phu nhân dụ dỗ mà nói ra chuyện đêm trước? Nhưng hắn đã hứa với cô sẽ không…
Cơ mà, sao cô lại hoàn toàn tin tưởng tên không bình thường này chứ!
Hơi thở đột nhiên dồn dập một chút. Cô lắc đầu, phủi đi những suy nghĩ lung tung kia. Còn chưa biết tình hình như thế nào, sao có thể tự mình hoang mang như vậy được.
Mạnh mẽ hít vào một ngụm khí, cô ôm bắt lấy dòng cảm xúc đang nhảy nhót xao động, giữ chúng bình ổn trở lại.
Lam Tĩnh tiến tới ngồi xuống cạnh chiếc bàn sau vách ngăn với giường ngủ. Hạ An Vi ngây ra giây lát cũng nhanh chóng theo cạnh.
“ Ph…à! Hai người đang nói gì vậy?”
Lam Tĩnh còn chưa lên tiếng, Lục Ngôn đã nhảy thẳng xuống giường. Cậu tung tăng đến ngồi cạnh bà, lên tiếng xen ngang câu hỏi của cô.
Nhìn chằm vào vết thương trên tay Hạ An Vi, cậu tỏ vẻ thắc mắc.
“ Chị, trên tay chị là cái gì á?”
Ngước nhìn Lục Ngôn trước mặt, lại nghĩ tới cái nụ cười không rõ mục đích ban nãy. Hạ An Vi lại bỗng có cảm giác cậu đang phá cô.
Ngồi cạnh cậu, Lam Tĩnh không nói gì. Bà đang chăm chú pha thêm một tách trà cho cô.
“ Ừm, sơ ý bị chảy máu. Nên phải băng lại.”
“ Bị chảy máu,..” Cậu ngẫm nghỉ một lát rồi làm vẻ mặt hoảng sợ.
“ Chắc đau lắm a. Ngôn Ngôn không muốn bị giống chị đâu.”
Ai lại bắt cậu bị như thế này chứ. Bị thương đâu có dễ chịu chút nào đâu. Cô lăn lộn chém chém giết giết cũng vài năm, chỉ có một năm đầu là có bị trầy xước. Hôm nay lại để một tên không rõ danh tính bắn ra vết thương dài ngoằn. Cả cơ thể và tâm trạng đều khó chịu.
Không biết nói gì thêm, cô nở nụ cười lịch sự đáp lại lời kia của cậu.
Lam Tĩnh bên này đã pha trà xong, bà đặt tách trà nóng xuống trước Hạ An Vi.
“ Vết thương của con còn đau không.”
“ Không có, chỉ là xước chút xíu thôi. Không tới nỗi đau lắm đâu ạ.”
“ Xước một chút gì chứ. Tay con là bị đạn bắn qua đó.”
Lam Tĩnh nâng lên tông giọng nhắc nhở cô. Bà không biết nói gì với cô gái trước mắt. Thân thể nữ nhi đều là ngọc ngà châu báu, đều nên xem là bảo vật trong tay. Có ai lại không trân trọng bảo vật cơ chứ.
Tâm tình trách móc một hồi, lại nhìn cô gái không biết quý trọng bản thân phía đối diện cứ cười cười. Lam Tĩnh đau đầu, lại nhớ đến vấn đề chính.
“ Con tìm ta có chuyện gì không?”
“ Con năm nay vẫn còn đang đi học. Mấy ngày nay cũng nghỉ tiết khá nhiều. Ừm… Ngày mai con có thể trở về chung cư ở với bạn không? Như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
⬇️⬇️⬇️⬇️