Mà câu này của Lục Ngôn lại vô tình đánh trúng suy nghĩ của Lam phu nhân.
" Hạ tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao?" Bà quay sang cô ân cần hỏi.
Hạ Phong khẩn trương nhìn sang Hạ An Vi. Cô phút chốc cũng phải giải vây cho bản thân: " Dạ, không phải ạ. Thật ra cháu có chút ngại nên không biết nên nói gì."
" Không sao, không sao."
...
Sau vài lời hỏi qua đáp lại của Hạ Phong cùng vị phu nhân kia. Mối hôn sự đã nhanh chóng được định đoạt.
Lục Ngôn phía kia cũng không có bao nhiêu lý do để nói lời từ chối. Còn Hạ An Vi sớm đã đồng ý với người cậu của mình cũng đành thuận theo...
...----------------...
Hiện tại.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người đều đã đâu về đấy.
Hạ An Vi ngồi trên giường trong một căn phòng lớn. Bộ váy cưới trắng đã cô được thay ra. Kết hôn mệt hơn cô tưởng.
Bây giờ cô lại muốn trở về căn chung cư thuê cùng Cẩn Nhu. Tuy không thể gọi đó là nhà, nhưng cô đã ở quen nên rất thoải mái. Song, như vậy lại quá không hợp lệ.
Rồi, cô ngả lưng xuống giường, thả lỏng bản thân một chút, đợi nghỉ một lát nữa mới tắm rửa sau.
Cánh cửa phòng chợt hé, Hạ An Vi nghe thấy âm thanh đã liền quay mặt về nơi đó.
Bên ngoài, Lục Ngôn đang nhẹ nhàng tiến vào. Cậu vẫn đang mặc bộ trang phục ban nảy, len lén bước tới ngồi xuống cạnh Hạ An Vi, nhưng vẫn chưa nói gì.
Hạ An Vi sau đó ngồi dậy. Tấm lưng mệt mỏi rời giường mà còn chút lưu luyến. Cô quay sang nhìn chằm vào Lục Ngôn.
" Có chuyện gì sao?"
Một giọng điệu vô tư đáp lại cô.
" Chị, tối này chị sẽ ngủ với Ngôn Ngôn sao?"
" Sao lại nói vậy?"
" Mẹ nói sau này vợ sẽ ngủ cùng Ngôn Ngôn"
"..." Hạ An Vi có chút không biết nên nói gì với người trước mặt.
" Tôi với cậu đều không phải mối quan hệ kia. Chúng ta chỉ..."
Bỏ đi! Sao lại đi nói lời này với cậu làm gì.
Lục Ngôn ngước nhìn cô. Mắt chạm mắt vài giây, cậu liền dứt ra nhỏ giọng.
" Vậy là không ngủ cùng sao?"
Hạ An Vi ngả người, ngước mặt nhìn trần nhà rồi quay sang nhìn Lục Ngôn.
Dù gì cũng không trở về được, cô dành miễn cưỡng tìm cách giải toả sự buồn chán của bản thân.
" Lục tiểu thiếu gia, cậu nói xem cậu bao nhiêu tuổi?"
" Ngôn Ngôn năm nay 7 tuổi."
" Vậy cậu cũng tính là không còn nhỏ nữa đúng không?"
Lục Ngôn dần thắc mắc, không biết tiểu cô nương trước mặt đang muốn bày trò gì, đành thuận theo cô. Cậu lúc này đều đang mang ý định, nếu cô không an phận tôi liền tiễn cô về với đất.
" Đúng a."
" Vậy cậu chính xác có thể ngủ một mình rồi. Tạm biệt"
Sau đó cô đứng dậy chuẩn bị rời phòng thì bên ngoài vừa vặn có người đẩy cửa tiến vào. Là mẹ của Lục Ngôn- Lam Tĩnh.
Lục Ngôn vừa nhìn thấy vị kia đã nhảy khỏi giường mà chạy lại.
“ Mẹ!”
“ A, Ngôn Ngôn ngoan, hôm nay biểu hiện của con rất tốt nha!" Lam Tĩnh xoa xoa đầu con trai.
Rồi bà quay sang nhìn Hạ An Vi, cô bất giác cúi đầu chào hỏi một tiếng.
“ Lam, phu nhân.”
“ Aida, Tiểu Vi này. Dù gì con cũng đã kết hôn với con trai ta, cũng nên thay đổi xưng hô một chút.”
“ Dạ, con…”
Lam Tĩnh nhận thấy vẻ lung túng này của cô, trong lòng cũng có chút thông cảm.
“ Không sao, con cứ từ từ cũng được. Đã đều là người một nhà, chuyện này ta cũng không gấp.”
Nhìn vị Lam phu nhân này xoa đầu Lục Ngôn, khoảnh khắc này khiến Hạ An Vi hơi sững người. Đôi mắt đăm chiêu nhìn hai người họ.
Cô từ nhỏ đã không biết được cảm giác được mẹ yêu chiều là như thế nào. Hồi còn đi học, nhìn cảnh bạn bè có mẹ thương yêu mà có chút chạnh lòng, cũng có chút ghen tị.
Nhiều lần, cô tưởng tượng tới hình dáng mẹ mình, tưởng tượng ra khung cạnh mẹ nấu ăn gia đình, tưởng tượng ra khoảnh khắc mẹ dỗ dành cô ngủ,...
Nhưng hết thảy đều không chân thật chút nào.
Sau đó, Lam Tĩnh gọi người giúp việc mang lên vài món đồ ăn, cùng bộ quần áo ngủ đã chuẩn bị trước cho cô. Xong việc, bà liền rời đi.
Hạ An Vi mệt mỏi quay trở lại giường, còn Lục Ngôn vẫn đang đứng trước cửa tiễn mẹ. Vốn dĩ đang định tìm một phòng trống khác để nương thân, nhưng người mẹ chồng này cũng chu đáo quá rồi, đồ của cô đều mang qua đây.