Cô bị đè vào cửa lớn, một tay cầm giày cao gót, tay còn lại cầm đao, Hạ An Vi không thể tháo xuống chiếc mặt nạ của người kia. Cô bây giờ phòng bị rất cao tên nam nhân trước mặt. Muốn buông đôi giày cao gót xuống nhưng lại nghe tiếng bước chân cận kề bên ngoài, lựa chọn tạm giữ thêm một lát…
Nam nhân vẫn ghì vào eo cô, yết hầu lên lên xuống xuống, chưa vội đáp lại.
Dời điểm đặt mắt xuống cánh tay ngay trên người. Chờ đến khi âm thanh bên ngoài nhỏ dần, nhỏ dần rồi lạc mất hẳn.
“ Bịch-”
Đôi cao gót mạnh mẽ va chạm vào nền bên dưới. Hạ An Vi nhanh nhẹn kéo lấy chiếc mặt nạ của người kia, tay cầm đao ấn nhẹ vào cổ làm ẩn hiện một đường ngắn trên da.
Đằng kia không có ý định sẽ ngăn cản. Khoảnh khắc gương mặt người kia lộ ra, chừng một giây sau, hắn cầm lấy cổ tay cô gái đang giữ con đao. Dùng một lực vừa đủ đem cánh tay ấy dời ra bên ngoài. Cúi đầu ghé vào tai cô.
“ Người vừa nảy, là đồng nghiệp sao?”
Giọng nói nam nhân vốn đã trầm, lại thêm thanh âm không lớn càng khiến giọng trầm hơn. Nhưng, lại quen thuộc.
Đặt tay lên ngực nam nhân, Hạ An Vi đẩy người xa ra xác nhận.
Bên trong căn phòng thiếu ánh sáng, người kia lại đứng chắn trước mặt. Hạ An Vi phải híp mắt lại, chờ một lúc thích nghi mới nhìn thấy dung mạo nam nhân. Đôi mắt to tròn kinh ngạc.
“ Lục Ngôn?”
Bên kia nghiêng đầu mỉm cười, cậu chỉ có vậy đáp lại cái nhìn khó hiểu của cô gái nhỏ trước mặt.
Hạ An Vi đều đang khó tin đến độ lấp bấp.
“ C- cậu, cậu làm gì ở đây? Cái tên này, không phải cậu…”
Lại nghe tiếng bước chân vọng lại, Hạ An Vi giữ miệng ngừng lên tiếng.
Lục Ngôn như thế nào đến được đây? Ban nảy, là cậu cứu cô sao?
Lửa nghi vấn tuy lớn, song rất nhanh đã bị cô dập tắt. Bất ngờ, để sau đi. Lần trước một lần phân tâm đã thấy hậu quả, tuy không gọi là lớn nhưng không nên có lần hai. Huống hồ, lần này đang trong thế quan trọng. Vẫn nên phân biệt rõ ràng một chút.
Một lần nữa nghe thấy âm thanh đóng cửa, Hạ An Vi mới đẩy nhẹ cánh cửa sau lưng mà tiến ra. Người kia cũng đường đường chính chính theo sau.
Âm thầm di chuyển đến bên cánh cửa phòng phát ra động tĩnh. Cô ép sát tai lên cửa tìm kiếm âm thanh. Mà tên nam nhân phía sau cũng bắt chước theo hành động này của cô.
“ Cậu làm gì?” Quay sang người kia, Hạ An Vi thủ thỉ không dám to tiếng.
Người kia lắc lắc đầu, tỏ ý không gì cả.
Hạ An Vi không thể nào chuyên tâm được. Cô dùng hai tay đẩy đẩy thân người to lớn vào phòng không khóa bản nảy. Dặn dò cậu ở yên đây, không được ra ngoài. Người kia lại vốn không làm theo ý cô. Hạ An Vi vừa nâng bước qua ngưỡng cửa, bóng dáng đằng sau cũng lẽo đẽo tiến ra.
Hai người đang đứng cạnh vách tường, Lục Ngôn nghiêng đầu như sắp đặt lên vai cô.
“ Bọn họ không có trao đổi thứ kia đâu.”
Hạ An Vi đang cố gắng nghe lấy âm thanh bên trong, qua loa đáp lời nam nhân bên cạnh.
“ Thật ư?”
Lại cảm thấy có không đúng. Khoan đã, cậu ta biết cô đang làm gì sao? Thứ kia là đang ám chỉ cái gì?
Thắc mắc, Hạ An Vi quay qua, đưa mắt nhìn nam nhân lười nhác đứng khoanh tay trước ngực.
“ Cậu biết tôi đang làm gì sao?”
Lục Ngôn ung dung nhúng vai.
“ Không biết.”
Ánh mắt cô không giấu nổi kinh ngạc chằm chằm vào Lục Ngôn. Có thể không, một người không biết người khác làm gì lại có thể nói năng như vậy?
Nhưng hôm nay Hạ An Vi có chút kiên nhẫn. Cô xoay người sang nam nhân, hỏi nhặn.
“ Vậy cậu nói xem, người ở trong đó đang làm gì?”
“ Không biết.”
“ Bóc-”
Không chần chừ Hạ An Vi gõ một cái lên đầu Lục Ngôn. Cô đúng là quá rảnh rang đi hỏi chuyện tên này. Một tên ngốc không đáng sợ. Một tên ngốc tỏ ra nguy hiểm mới đáng sợ.
Lục Ngôn ôm lấy đầu đã sưng lên. Nữ nhân này mỗi lần ra tay đều không kiểm soát lực. Mới một cú gõ đã khiến cậu ong ong.
Hạ An Vi đứng bên ngoài chỉ nghe tiếng tạp âm xù xì xù xì, vốn không thể nghe rõ. Cộng thêm tâm trạng bị nam nhân chọc đến buồn bực mà nhảy nhót, cô muốn nhanh chóng xong việc trở về. Xoay người đối diện cánh cửa, Hạ An Vi gõ gõ lên.
Lục Ngôn nhìn hành động của cô thắc mắc.
“ Làm gì vậy?”
“ Nếu không biết, vào rồi không phải sẽ biết sao?”
Lục Ngôn cảm thấy lại quá trớn mất rồi. Chạy tới kéo tay Hạ An Vi.
“ Không phải! Thật ra người ở trong mua bán chất cấm. Họ có súng-”
Ban nảy cậu thấy cô len lút chạy lên, hiếu kỳ mới đuổi theo. Một vật phòng thân cũng không có bên người.
“Cạch-“
Cánh cửa đã mở ra, hai người vẫn chôn chân trước cửa, chạy không kịp rồi.