Cảm nhận được cánh cửa lớn phía sau đang khép lại, cho đến khi có một tiếng “ kít-“ ngân lên. Hạ An Vi cùng Tử Kỳ vừa giơ tay nhận lấy hai chiếc mặt nạ lông vũ từ một người mặc bộ đồng phục phục vụ đã đứng bên cạnh từ trước. Nâng mắt hướng lên, tất cả đều ẩn đi gương mặt dưới chiếc mặt nạ, cầm ly rượu đỏ trên tay đi đi lại lại, nói nói cười cười.
Vậy chủ đề lần này là, tiệc rượu giấu mặt?
Ghé vào tai Tử Kỳ, Hạ An Vi nhỏ tiếng nói gì đó. Sau đó cậu gật đầu một cái. Tay vẫn choàng qua tay Tử Kỳ, hai người tiến tới ghế ngồi tại một góc của bữa tiệc.
Một màng thân mật này lại vô tình rơi vào mắt ai đó đang ngồi trên hướng lầu đối diện. Bởi tiếng nhạc nhẹ nhàng bên tai, thanh âm tán gẫu líu ríu của nhiều người bên dưới, cộng thêm khoảng cách thực xa, người này một chữ cũng không nghe thấy được. Đung đưa qua lại ly rượu trên tay, cả tầm mắt nam nhân đều chỉ tập trung vào Tử Kỳ đi cạnh Hạ An Vi.
Không lâu sau, ánh đèn vàng trong gian phòng tắt vụt, một làn sáng duy nhất rọi vào một người phụ nữ đeo mặt nạ đen. Người đang đó tay cầm micro đang giới thiệu một chút về bữa tiệc.
Sự xuất hiện của vị phu nhân này đã trọn vẹn chiếm lấy tất cả sự chú ý. Bên một góc tối, Hạ An Vi và Tử Kỳ đã di chuyển lên lầu trên. Hướng cầu thang bên phải, bên trái đều dẫn lên một hành lang chính, đi một khoảng lại chia ra hai ngã rẽ.
“ Tra kỹ mỗi phòng.” Hạ An Vi thận trọng nhắc nhở. Cô tiến lên hướng bên phải, bên còn lại là Tử Kỳ.
Khoảng thời gian hai người còn đang trên ô tô trước đó.
“ …Chỗ đông người, đừng đánh rắn động cỏ.” Hứa Giai gương mặt một nét nghiêm túc đang xuất hiện trên màn hình máy tính.
“ Chị Giai, nhỡ gặp bọn họ thì phải đánh thật chứ.”
“ Hạn chế thu hút người khác, bọn chúng cũng chỉ có thể âm thầm hành động. Lần mua bán thành phần quan trọng của thuốc này, tình báo có thể không chắc chắn.”
Lời của Hứa Giai có chút nửa vời. Hạ An Vi nghi hoặc hỏi.
“ Vậy nếu bọn họ phát tán thông tin giả?”
Im lặng một lúc, bên kia mới đáp lại.
“ Tổ chức đang thảo luận hợp tác với một tổ chức khác. Chúng ta sẽ có buổi họp mặt sau đó.”
…
Tất cả mọi người đều đã ở dưới lầu, bên trên này tĩnh lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng vang vọng của giọng nói bên dưới. Mặc dù mỗi phòng đều đã đóng chặt cửa, tuy nhiên bên ngoài vẫn sẽ nghe thấy một chút nếu có tiếng động. Hạ An Vi biết được điều này là nhờ vào cái đêm “ vô tình” gõ nhầm phòng một hôm nào đó.
Bên trên này phần lớn không có người nên ánh đèn đã hạn chế. Hạ An Vi cầm đôi giày cao gót bên tay phải, cẩn thận di chuyển qua các phòng. Bây gờ chỉ cần một tiếng động liền có thể thu hút sự chú ý của cô.
Đã đi được một đoạn, không có ai, không nghe một chút động tĩnh. Một chút tâm thái phòng bị của cô đã vơi đi. Có thể lắm điều cô nói chính là sự thật. Thế là Hạ An Vi ung dung đi đến các gian phòng cuối.
Đến một đoạn hành lang cong, đột ngột phía trước dần có tiếng bước chân đang tiến đến. Vì một chút lơ là, cô nhất thời không tìm được chỗ ấn nấp xung quanh. Bọn họ, đang gần hơn! Không lẽ sẽ bị phát hiện sao?
Tức thì, từ phía sau, một cánh tay kéo Hạ An Vi vào căn phòng gần đó.
Sau một tiếng “ cạch-“ nhỏ nhẹ, Hạ An Vi đã dí đao vào cổ người kia.
“ Ai?”