Vừa tầm 7 giờ sáng, sắc nắng càng rực thêm đôi chút. Tia sáng ấy nhẹ rọi vào gương mặt nhỏ nhắn đang say giấc trên giường gỗ. Vô tình đánh thức cô gái.
Mi mắt cô khẽ động, chân mày hơi nhíu lại. Có lẽ có hơi chói, mi mắt ấy phải chớp liền vài cái rồi mới mở ra.
Sau khi lật người ngồi dậy, cô xoa xoa thái dương. Rồi mệt mỏi rời khỏi giường tiến phòng vệ sinh, gương mặt khó chịu rõ thấy.
“ Ầm”
Cửa phòng mạnh mẽ tung qua một bên.
“ Hạ An Vi! Vi Vi! Tớ có tin này báo cho cậu đây, tớ mới…”
Âm thanh cô gái vang vọng vào căn phòng. Cô gái này tên là Cẩn Nhu, là người bạn thân thiết quen biết Hạ An Vi từ nhỏ.
Cẩn Nhu với vẻ mặt tươi cười đang đứng trước cửa cao giọng thì bị hụt nhịp mà lặng dần.
Bấy giờ, Hạ An Vi vừa bước qua cửa phòng vệ sinh, vòi nước cũng chưa kịp chạm vào thì đã bị Cẩn Nhu đạp cửa mà vào này làm cho giật mình. Thế là cô quay lại, nghiêng một phần người ra nhìn chằm vào Cẩn Nhu với vẻ mặt vô sắc.
Thấy Hạ An Vi uể oải, Cẩn Nhu liền gác sang một bên chuyện bản thân muốn thông báo khi nảy. Đôi chân cô thoăn thoắt đi tới giường ngủ. “ Phịch” liền nhảy thẳng lên.
“ Ô! Cậu lại bị mất ngủ à. Vẻ mặt tệ quá đi. Mắt y như gấu trúc kìa.” Vừa nói cô vừa đưa hai tay lên phía bọng mắt ám chỉ.
Hạ An Vi chỉ “ ừ” một tiếng rồi cầm lấy bàn chải đánh răng, tiếp tục hoạt động đang dang dở. Chuyện mất ngủ với cô không còn xa lạ gì nữa. Nhớ lại những ngày còn nhỏ, cô thường xuyên đêm không ngủ được. Lúc đó cha cô sẽ bên cạnh dỗ dành đến khi cô thiếp đi, rồi ông mới đi nghỉ.
Khi trưởng thành, cứ ngỡ là chứng mất ngủ sẽ thuyên giảm đôi phần. Nhưng nó lại hoàn toàn không như cô nghĩ. Hôm qua, cô đã thức đến khuya làm bài báo cáo, cơ thể đến gần như sức cùng lực kiệt mới thiếp đi được một chút.
Cô nhẹ khoác nước lên mặt, vỗ nhẹ vào cái để lấy lại tinh thần. Rồi với lấy khăn lau đi ra ngoài.
“ Cậu khi nảy, muốn nói chuyện gì?”
Bên ngoài, Cẩn Nhu chân đung đưa trên giường ngủ. Là vẻ mặt tươi cười trái ngược hoàn toàn với Hạ An Vi. Giọng cô không giấu được ý vui bên trong.
“ Tớ vừa được nhận thực tập ở một doanh nghiệp lớn đó. Nào ganh tị với tớ đi!”
Hạ An Vi nhìn biểu hiện của Cẩn Nhu, biết mình không nên làm cô bạn này phật lòng cùng đành ùa theo lời cô, nhưng lại không tí biểu cảm trên gương mặt: “ A! Vậy sao. Chúc mừng. Tớ ganh tị với cậu chết mất.”
“ Aaa! Coi cái giọng giả tạo kia của cậu. Biết vậy không báo cho cậu đầu tiên.” Cẩn Nhu phồng má.
“ Tớ đang nghĩ, còn có chỗ dám nhận cậu sao?”
“ Hạ An Vi! Cậu là có ý gì? Cẩn Nhu cô nương này thông minh lại xinh đẹp. Tớ giỏi việc như vậy sao lại có chỗ không dám nhận?”
Cẩn Nhu vừa dứt lời, liền nghe Hạ An Vi phì cười một cái.
“ Hạ An Vi, cậu đừng có mà coi thường tớ. Mặc dù trước giờ tớ có chậm tiền nhà một chút, ăn ké của cậu một chút, cũng có mượn tiền của cậu một chút. Nhưng sau này chắc chắn tương lai tớ sẽ rộng mở, sẽ trả lại hết tiền cho cậu. Còn sẽ bao cậu một chầu lớn.”
Hạ An Vi chau mày, lắc đầu. Tốt nhất không nên tranh cãi tiếp với Cẩn Nhu.
“ Nè, nghiêm túc! Chỗ nào nhận cậu?”
“ Một chi nhánh của Lục Thị đó. Lục Thị nổi như vậy, ai cũng biết mà.”
Cẩn Nhu đang ngồi đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên hông, tỏ vẻ hào phóng:” Chiều nay khao cậu một chầu. Muốn ăn gì, nói đi.”
Hạ An Vi với lấy điện thoại, cô lướt lướt vài cái rồi từ chối:” Chiều nay không được, mợ tớ gọi về nhà ăn cơm.”
“ Tiếc thật aaa! Vậy để hôm khác đi. Cậu lẹ thay đồ, tớ mua sẵn đồ ăn sáng bên ngoài rồi.”
" Ở cùng với cậu tiện lợi ghê!"
" Chứ sao nữa!"
Hai người sau đó liền bật cười lớn.
Lúc đầu Hạ An Vi vốn dĩ sống cùng cậu- Hạ Phong. Nhưng vừa hết cấp ba cô đã ra sống riêng. Bởi một phần do tính chất công việc, phần khác để thuận tiện cho việc học Đại học của cô.
Cô không muốn phải tuân theo quy định giờ giấc ở ký túc của trường nên đã bàn bạc thuê một phòng chung cư gần đó với Cẩn Nhu. Bởi Cẩn Nhu bề ngoài ngây thơ, trong sáng, đáng yêu cũng là dân chơi ngầm chính hiệu. Cô thường hay đi chơi đêm, lần nào cũng gần sáng mới về.
Song, Hạ An Vi vẫn thường xuyên giữ liên lạc với cậu mợ của mình. Trước giờ Hạ Phong và Dương Tuyết đều đối xử với cô không tệ. Chỉ là nếu liên quan tới Hạ Như Ân thì Dương Tuyết sẽ có phần thiên vị cho cô ta. Mặc cho Hạ Phong đang trong thế khó xử.
Thêm nữa, quan hệ giữa cô và em họ Hạ Giang Thanh- con trai Hạ Phong cũng rất tốt.
Mấy tháng trước, cô đang thất thần trên đường bất cẩn chút nữa thì bị xe tông phải. Hạ Giang Thanh vì lao ra cứu cô mà phải nhập viện trong tình trạng khẩn cấp. Từ hôm đó, cô lại muốn thêm trân trọng "gia đình" hiện tại.
Nhưng, ai biết được chữ ngờ. Đây có lẽ là ân nghĩa lớn nhất trong cuộc đời cô. Và, cũng là món nợ lớn cô sẽ phải trả lại.