Cô thất vọng quay trở vào lại, chợt nhìn bàn thức ăn trước mắt mà bụng không ngừng gào kêu. Bởi từ sáng cô vẫn chưa tính là ăn được một bữa ra trò, chủ yếu chỉ là lót dạ miễn cưỡng trụ đến bây giờ.
Tiến tới bàn thức ăn trong phòng, Hạ An Vi ngồi xuống, cô sau đó nhìn qua Lục Ngôn đang đứng trước cửa.
" Cậu...muốn ăn cùng không?"
Lục Ngôn chỉ " A" một tiếng rồi tiến tới chỗ Hạ An Vi. Cô cũng không buồn để ý Lục Ngôn có ăn hay không, mà đang thưởng thức bữa ăn này.
Cậu ngồi đối diện cô cũng đang âm thầm dùng bữa.
Nhưng có lẽ do không hợp khẩu vị, cả cô và cậu đều ăn vài miếng đã ngưng.
Một hồi sau, Hạ An Vi liền cảm thấy người có chút nóng. Cô nhìn lên điều hoà đang hoạt động, nhiệt độ hiển thị lúc này chỉ có 26 độ C. Rõ ràng là đang ở nhiệt độ thấp, sao cơ thể lại biểu hiện như vậy. Rồi cô đứng dậy, đi lấy quần áo bước vào phòng tắm.
Mà phía đằng sau, Lục Ngôn cũng cảm thấy cơ thể đột nhiên quái lạ.
Sau đó cậu liền hiểu ra mọi chuyện. Cậu tiến đến chỗ cửa phòng muốn mở ra, nhưng cửa đã bị khoá từ bên ngoài, dù cậu có dùng bao nhiêu lực cũng không mở được. Căn phòng này cũng không có ban công như phòng cậu, cửa sổ cũng chỉ vừa để một đứa bé 3 tuổi chui qua.
Đây là biệt thự riêng của mẹ cậu- Lam Tĩnh, và đây vốn không phải phòng của cậu. Từ đầu bà yêu cầu cậu ở lại căn phòng này ngay sau kết hôn, không ngờ lại dùng đến chiêu hiểm này. Lục Ngôn có chút căm phẫn mà cảm thán mẹ cậu đúng là, cậu đã ngốc ngốc nghếch nghếch mà bà cũng không tha.
Lúc này cậu bỗng cảm thấy thông cảm cho anh trai cậu, cũng phần nào hiểu được lý do anh cứ nhất mực ở riêng bên ngoài.
Lục Ngôn quay lại bên giường ngủ, bàn tay cậu nắm chặt vào nhau khiến móng tay đâm vào da thịt để cố giữ bản thân bình tĩnh.
Nhưng cơ thể lại không vì cậu mà nghe theo. Cổ họng bắt đầu nóng ran, đôi mắt dần đỏ rực thoi thúc cậu nhìn về phía phòng tắm đang xì xào âm thanh tiếng nước.
Bên trong phòng tắm, Hạ An Vi có chút khổ sở. Suy cho cũng cô cũng chỉ là thiếu nữ đôi mươi, kết hôn sớm là chuyện cô không lường trước được. Càng huống hồ, ai mà ngờ lại có chuyện đêm tân hôn, mẹ chồng bỏ thuốc nàng dâu và con trai của mình.
Cô dùng sức chà vào cơ thể mình, lực cô đủ mạnh để tạo vài vệt đỏ trên tay. Sau đó cô tắt vòi sen, cảm thấy mình chính là bị bệnh mất rồi. Quần áo mặc vào xong liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt Hạ An Vi là một thân nam nhân ngồi trên giường. Cảm giác khí áp xung quanh thấp vô cùng, quanh cậu cứ đằng đằng sát khí.
" Cậu..."
Hạ An Vi lảo đảo rời phòng tắm, vừa muốn mở lời hỏi Lục Ngôn có biết hộp thuốc đặt chỗ nào không. Lời chưa được nói thì đã nhận lại một cái nhìn hung ác từ cậu. Cô cứ cho rằng là ảo giác của bản thân, cũng không để ý thêm.
Lục Ngôn sau đó liền tiến nhanh vào phòng tắm. Cậu miễn cưỡng bật chế độ nước lạnh xả vào thân thể để hạ nhiệt. Sau một hồi, cậu có cảm giác bất lực. Cơ thể cứ như ran lên, cổ họng khô khốc. Cậu dứt khoát mặc quần áo vào rồi ra ngoài.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Hạ An Vi ngồi bên ngoài chật vật. Lục Ngôn tiến ra đã lại gần chỗ cô, giọng đã đến mức khan.
" Chị... Cơ thể...nóng."
Lúc này, Hạ An Vi mới chốc phát giác ra. Thức ăn kia có vấn đề! Chúng ta, đều bị hạ thuốc rồi!