“ Đm. Có chuyện gì?”
Lục Ngôn vẫn đang nắm cổ tay Hạ An Vi, quay qua tươi cười với tên đó.
“ A… Xin lỗi, làm phiền rồi. Vợ tôi đi tìm tôi, nhưng lại gõ nhầm phòng.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Lục Ngôn đang tự hỏi liệu hắn ta có tin không cái lý do này của cậu?
Người kia chỉ hừ hừ vài tiếng.
Biểu hiện của hắn làm Lục Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm, nhân cơ hội kéo tay Hạ An Vi đi ngay.
“ Cậu kéo tôi làm gì?” Cô giãy tay ra, nhưng đã bị cậu nắm chặt.
Người phía trước chạy được một đoạn. Nam nhân trước cửa thấp thoáng đã nhìn thấy tay cầm đao của cô. Hắn không nghĩ nhiều, rút ra khẩu súng đen, họng súng chỉa đến phía hai người.
“ Đứng lại.”
Dừng bước, Lục Ngôn và Hạ An Vi chậm rãi quay đầu. Người này đăm nhìn về phía Hạ An Vi. Thân hình mảnh mai lấp ló dưới lớp vải đỏ, cô từ đầu đến cuối vẫn đeo mặt nạ, nóng bỏng, huyền bí. Hắn tay lau môi một cái, cất tiếng.
“ Tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi, đang cầm thứ gì thế?”
Giật tay ra, Hạ An Vi phóng người bạn đồng hành sắc bén của mình đi. Cứ như một tay lão luyện trong trò phóng phi tiêu vậy “ Phóc-” liền trúng hồng tâm. Đầu đao sạch sẽ ghim vào người tên kia, tạo thành một góc vuông với mặt phẳng hiện tại là da thịt. Chỉ một giây, mắt trợn lên một cái, hắn liền ngã phịch xuống.
Thân người tên này to lớn, ngã xuống nền, tiếng động không nhỏ. Bên trong không biết có bao nhiêu người, lần lượt tiến ra.
Ở khoảng cách không tính là gần, đằng kia bốn người tiến ra tay cầm súng. Bên này, người bạn thân cận của Hạ An Vi đã im lặng nằm đằng kia.
Lục Ngôn mắt chớp chớp nhìn cảnh trước mắt, lại thở dài một hơi. Bốc đồng, cô vợ này quá bốc đồng rồi.
Động tác nhanh nhạy nắm vào cổ tay Hạ An Vi, cậu kéo cô chạy. Mà những người phía sau đâu có ý để họ đi. Một tên cúi xuống kiểm tra người nằm bên dưới. Lúc sau, ba họng súng hướng tới hai người. Từng viên, từng viên đạn chạy ra, xé toạc không khí cản đường của chúng mà bay đến người phía trước.
Tốc độ viên đạn hiển nhiên nhanh hơn đôi chân của hai người. Tuy nhiên có viên bay sai hướng, có viên vốn đã bắn lệch. Nhưng, sự tuyệt đối vốn là không có.
Hạ An Vi và Lục Ngôn may mắn tránh được một vài viên đạn. Chạy tới phòng nào đó, Lục Ngôn kéo cô vào trong. Ngước ngìn xung quanh, Hạ An Vi vừa hít thở mạnh vừa nói.
“ Ở đây phòng nào cũng không khóa sao?”
Lục Ngôn đứng tựa vào cửa.
“ Tất nhiên là không phải.”
“ Vậy, sao cậu…”
Sắc mặt Lục Ngôn dần trắng bệch. Hạ An Vi nhìn theo tay đang nắm chặt vào tay kia của cậu.
“ Cậu bị trúng đạn rồi.”
Lục Ngôn mỉm cười.
“ A! Có đau một chút.”
“ Tên ngốc! Tôi không hỏi cậu có đau không. Ban nãy tự dưng kéo tôi chạy làm gì?”
Lục Ngôn nhìn cô gái nhỏ vô lý trước mặt. Không chạy chẳng nhẽ đứng đó chờ chết sao?
Hạ An Vi ung dung bật đèn lên, tìm kiếm thứ gì đó. Lục Ngôn hồng hộc nhắc nhở.
“ Bọn họ vẫn còn ở ngoài đó. Sao lại bật đèn lên?”
Đằng xa, cô gái nhón chân mở tủ phía cao lấy ra một hộp trắng.
“ Tìm thấy rồi.”
Thong thả ngồi lên giường ngủ, Hạ An Vi vỗ chỗ bên cạnh, gọi Lục Ngôn tới. Cậu thở hắc một hơi, tiến đến cạnh cô.
Hạ An Vi mở hộp trắng ra, bên trong là dụng cụ băng bó. Xử lý một chút vết máu ứa ra phía tay Lục Ngôn. Sau đó cô dùng vải trắng nhẹ nhàng băng lại. Động tác tay của cô rất nhanh, trông vô cùng thuần thục.
Vết thương này có vẻ sâu hơn vết đạn sượt qua tay cô hôm đó.
Vừa vặn thắt xong một chiếc nơ nhỏ, bên ngoài đã ầm ĩ tiếng chân. Họ y như rằng sợ người khác không nghe được sự hiện diện của mình vậy. Đây không phải đang đi, mà là đang giậm lấy nền dưới chân.
Hạ An Vi lựa trong đống đồ sơ cứu hai chiếc dao bạc nhỏ, căn dặn.
“ Cậu ngồi yên. Tôi đi dọn rác.”