Mọi người trước tiên đều phải đi qua khu vườn lớn này mới vào được ngôi nhà chính bên trong.
Trên đường đi, vị phu nhân vẫn mực ôn hòa giữ lấy tay Hạ An Vi. Nhưng, từ khi bước qua cánh cổng lớn, cô luôn có cảm giác đang có ánh mắt dõi theo mình. Trực giác như nói với cô ánh mắt kia đến từ một ô cửa trong căn biệt thự trước mặt.
Sau khi bước vào phòng khách, liền có một người nữ giúp việc mang lên trà và bánh. Vị phu nhân quay sang nói người này gọi tiểu thiếu gia xuống, rồi hòa nhã mà hỏi han: “ Vậy đây là con gái của Hạ tổng?"
Hạ Phong liền xua tay đáp: “ Không phải, không phải. Tiểu Vi là cháu gái tôi.”
Người kia chủ yếu nghe tới từ “ cháu gái” bèn có chút không vui. Hạ Phong nhìn thấy biểu hiện này thì vội vàng giải thích.
“ Lam phu nhân! Không giấu gì, anh tôi không may gặp nạn qua đời, mẹ con bé thì đã sớm ly hôn. Nên từ nhỏ Tiểu Vi đã tới ở cùng chúng tôi. Lần này, quý phu nhân muốn liên hôn nhưng con gái tôi tuổi còn nhỏ cũng chỉ đành nhờ Tiểu Vi giúp hai bên gia đình chúng ta tạo nên mối quan hệ tốt đẹp sau này.”
Vị phu nhân nghe lời này biểu cảm trìu mến nhìn Hạ An Vi, còn nhỏ như vậy mà hai người thân thiết nhất đều không còn.
Song, bà là một người từng trải, cũng từng có một khoảng thời gian lăn lộn trên thương trường sau khi chồng mất. Đối với Hạ Gia lần này ít nhiều đều đã tra qua. Con gái Hạ Phong bao nhiêu tuổi bà đều đã biết rõ. Chuyện chị họ gả thay này, tỏ như ban ngày đều là do cô gái kia không đồng ý mối hôn sự với con trai bà. Lam phu nhân tuy chưa gặp qua Hạ Như Ân nhưng trong lòng đã có đôi chút suy đoán về cô ta.
Một lát sau, từ phía cầu thang xuất hiện thân ảnh nam nhân đang bước xuống. Chiếc cầu thang khuất sau bóng tối, ánh sáng yếu ớt làm ẩn hiện nhan sắc của người kia. Hạ Phong sau khi nhìn rõ có chút kinh người. Không ngờ cậu ngốc Lục Gia luôn che giấu lại có dung mạo như vậy. Gương mặt cậu góc cạnh đều vô cùng điển trai. Chỉ nhìn qua đôi mắt sắt kia thôi cũng cảm thấy có chút đàn áp.
Hạ Phong nhìn mặt, nhìn thân hình nam tính kia của cậu đều vô cùng hài lòng. Ông rất lấy làm tiếc nuối chuyện bệnh tình của cậu.
Cậu ngốc Lục Ngôn này vừa bước xuống cầu thang đã thoắt chạy tới chỗ vị phu nhân đang ngồi. Giọng nói cậu rõ ràng là trầm ấm nhưng cậu dùng nó cùng cái luận điệu nhí nhảnh trẻ con.
“ Mẹ, mẹ gọi con a.”
Vị Lam phu nhân thấy con trai chạy tới, vẻ yêu chiều cậu hiện rõ trên gương mặt. Bà để con trai ngồi xuống cạnh mình, nhẹ xoa tóc cậu, ân cần hỏi: “ Ngôn Ngôn, con cảm thấy vị tiểu thư này thế nào?”
“ Vị tiểu thư này” là đang nói tới Hạ An Vi. Cô lúc này cũng im lặng mặc ánh mắt nam nhân đang quét qua.
Bầu không khí chợt có chút vi diệu, những người xung quanh đều không nói gì mà đang chờ câu trả lời của Lục Ngôn.
Lục Ngôn từ đầu đến cuối đương nhiên luôn từ chối chuyện mẹ sắp đặt hôn nhân cho mình. Nhưng cậu vẫn đang " ngốc", từ chối thẳng thừng là chuyện không thể nào. Hơn nữa nhìn qua một lượt Hạ An Vi cũng không thể nói có gì để cậu lấy ra làm cái cớ.
Tuy không phải là dáng vẻ ngọc khiết băng thanh, nghiêng nước nghiêng thành nhưng Hạ An Vi trông vẫn ưa nhìn, không thể nói là quá tệ. Từ nảy tới giờ cô lại không có dáng vẻ nổi loạn hay xu nịnh, đều không thể chỉ trích.
Lục Ngôn bất chợt có hơi chán nản, nhưng gương mặt vẫn giữ ý cười, cậu khéo léo tránh đi câu hỏi.
" Không đẹp bằng mẹ."
Câu này của Lục Ngôn nằm ngoài dự đoán của những người xung quanh. Dì Trần- người phụ trách chăm sóc Lục Ngôn đứng phía sau Lam phu nhân phì cười. Vị phu nhân vì câu này của cậu cũng không biết phải làm sao.
" Mẹ lấy vị tiểu thư này làm vợ cho con, con thấy được không?"
" Là làm mẹ con? Giống như mẹ là vợ của cha hả?"
Hạ Phong ngồi cạnh, không khỏi cười thầm. Đúng là rất không bình thường!
Người xung quanh đều thua hết với cái lý luận này của cậu. Dì Trần đứng cạnh bèn giải thích.
" Cậu chủ! Vợ của cậu sẽ chăm sóc cho cậu."
" Không phải đã có dì Trần chăm sóc con rồi sao? Sao phải lấy thêm vợ chứ?"
Hạ Phong nhìn cảnh trước mắt, sợ chuyện liên hôn này chút nữa sẽ bị cậu Lục trước mặt bàn ra. Ông liền chen lời cứu vãn tình hình: " Cậu Lục, vợ cậu không giống những người xung quanh. Đó sẽ là người ở bên cậu suốt đời, chăm lo và còn bảo vệ cho cậu nữa."
Lời của Hạ Phong đều coi như làm hài lòng người, chỉ là khiến Lục Ngôn có chút không vui. Cậu à ừm tỏ vẻ hiểu ý rồi liền chuyển chủ đề sang Hạ An Vi đang im lặng.
" Chị này có chuyện gì không vui sao? Từ nảy tới giờ không nói gì hết."