Bạch quang lóe lên hai người Hồng Ánh và Huỳnh Dao rời khỏi Thánh Thành trở về thế giới hiện thực, thần điện của Khắc Văn Thần vừa hàng lâm sẽ có rất nhiều việc cần phải làm.
Tuy nhiên hai người không hề biết rằng có người không hề theo họ thoát ra ngoài theo họ.
Trần Lâm khẽ liếc nhìn hai nơi mà Hồng Ánh và Huỳnh Dao đã biến mất không nhịn được mỉm cười đắc ý, cậu vẫn còn việc phải làm ở đây.
Chắp tay sau đít bước đi trên đường phố, Trần Lâm không nhanh không chậm hỏi Anna đang đi phía sau mình:
- Anh Tử đã liên hệ với nàng chưa...
Nghe Trần Lâm hỏi Anna vội lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, nàng ta vẫn chưa liên hệ với ngài...
Nghe nàng nói thế Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ, được một lúc cậu mới lắc lắc đầu nói:
- Mặc kệ nàng ta chúng ta đến thương thành trước đi...
- Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ta phải đại sát tứ phương...
Cứ thế bên trong trung tâm thương mại thuộc thương thành, Trần Lâm mặt mày đỏ bừng nhìn Anna bên cạnh hỏi:
- Nàng nghĩ ta có nên đổi mới lần nữa không...
Nghe Trần Lâm hỏi Anna mỉm cười đáp:
- Ngài đã hỏi câu này ba lần rồi, dù ta nói gì ngài đều sẽ làm theo ý mình mà thôi...
Nghe thấy thế Trần Lâm tức giận vỗ vào mông nàng.
Hôm nay cứ nghĩ là ngày tốt ai ngờ đã đổi mới vật phẩm ba lần rồi mà vẫn không ra đồ gì ngon làm Trần Lâm sôi máu.
Trần Lâm vẫn còn hai vế chọn vật phẩm, một vẽ còn lại từ trước một vé là phần thưởng của Thanh Vân khi nàng là top 1 đấu trường bảng, vì thế Trần Lâm muốn dùng luôn hai tấm vé này.
Tuy nhiên một người tham lam như Trần Lâm muốn dùng nó cho vật phẩm thật mắc, thế nên mới đốt tiền để đổi mới như vậy...
Tức giận thở phì phò Trần Lâm gầm lên như để lấy khí thế:
- Con bà nó lần này mà không ra thì ta nghĩ...
Nói xong Trần Lâm không đắn đo chọn đối mới.
Cứ thế mười vật phẩm trước mặt biến mất tha, vào đó là mười vật phẩm khác, nhưng không biết là do sợ hãi trước khí thế của Trần Lâm hay là đã ăn đủ, một ánh tím hiện lên rốt cuộc trong số mười vật phẩm thì một trang bị phẩm chất tím cũng đã hiện ra trước mắt Trần Lâm...
Nhìn thấy nó Trần Lâm không nhịn được mừng đến phát điên, bởi lẽ nó không chỉ là một trang bị tím mà còn là một trang bị tím độc nhất.
Tên: Thanh hỏa.
Loại: trang bị phụ trợ.
Phẩm chất: tím
Tính năng: tạo ra nhiệt lượng khủng khiếp có thể thiêu đốt vạn vật.
Chú ý: Thanh hỏa là một trong ba ngọn chân hỏa, tập hợp đủ cả ba có thể kết hợp thành Tam Sắc Chân Hỏa.
Nhìn vào bảng thông tin của trang bị tím kia Trần Lâm không nhịn được mỉm cười, đây là trang bị thuộc dạng “bộ” thứ ba mà cậu gập, đầu tiên nhất chính là cập quỷ nhãn trên mắt trái của cậu, thứ hai chính là Thạch Bia và bây giờ chính là ngọn Thanh hỏa này.
Mặc dù Trần Lâm đã có Bĩ Ngạn Huyết Hỏa một trang bị phẩm chất đỏ, nhưng có thêm một ngọn lửa nữa cũng không sao biết đâu lại có thể tập hợp được cả ba còn không thì năng cảnh kẻ khác cũng được, nhưng quan trọng nhất vẫn là Trần Lâm đâu có mua...
Rất nhanh một ngọn lửa màu xanh lam đã xuất hiện trên tay Trần Lâm, cùng với đó cậu mất đi một vé chọn vật phẩm từ thương thành.
Nhìn ngọn Thanh Hoả trong tay Trần Lâm quyết định ban nó cho các Ải Nhân, với phẩm chất càng ngày càng cao của địa nham kim tinh việc nung chảy nó cũng sẽ khó khăn không kém, ngọn Thanh Hoả này sẽ giúp các thợ rèn của huyết tộc giải quyết vần đề đó.
Khẽ vươn mình một cái Trần Lâm ưng ý không tiếp tục chơi trò đổi vật phẩm nữa, dù sao tuổi cũng đã già không nên để lên máu.
Cứ thế Trần Lâm sải bước bỏ qua khu trung tâm mua sắm tiến vào toà nhà bóc shit, tuy nhiên đã có một người đứng ở đó từ trước...
Thấy người kia Trần Lâm lắc lắc đầu bước đến, đứng bên cạnh nàng ta rồi nói:
- Ngươi không ăn được đâu chỉ đốt tiền cho hệ thống...
Nghe thấy có người bất chợt lên tiếng cô gái giật mình nhìn lại, nhưng khi thấy Trần Lâm nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nhìn lại 100 rương may mắn đặc trên quản trường.
Thấy thế Trần Lâm chỉ biết lắc đầu, đúng là con đại gia rảnh quá đốt tiền mua vui.
Nữ đại gia kia không ai khác chính là mỹ nữ tóc xoăn mặc đồ nhiều vải hơn bikini một chút mà Trần Lâm đã gặp lần đầu tiên khi đến đây, hiển nhiên cô nàng này có máu cờ bạc khá nặng có lẽ đã đốt không ít tiền cho trò bóc shit này...
Người từng trải đã nếm không biết bao nhiêu đao khổ trong trò này như Trần Lâm vô cùng đồng cảm với nàng, thấy con cừu non đang xa vào miệng sói cậu không nhịn được ra tay giúp nàng đối chút...
- Nàng thử mua năm rương ở gần những rương mà nàng mua trước đó xem sau...
Nghe Trần Lâm nói thế cô gái kia khẽ suy nghĩ một lúc rồi không nhịn được làm theo.
Rất nhanh năm chiếc rương đã xuất hiện trước mặt nàng và cả Trần Lâm, khẽ run run cánh tay do kích thích quá độ, cô gái như ăn phải thuốc kích thích hương phấn mở ra chiếc rương đầu tiên, tuy nhiên vật phẩm bên trong chỉ là một trang bị phẩm chất trắng làm nàng không nhịn được thất vọng như bong bóng xì hơi.
Cứ thế cô gái tức giận mở liên tiếp hai chiếc rương nhưng vật phẩm bên trong vẫn là hai trang bị trắng.
Nhìn hai chiếc rương còn lại, Trần Lâm không nhịn được toát mồ hôi nghĩ:
“Có khi nào mở ra toàn shit nàng tức giận tìm mình tính sổ hay không...”
“Moá...!chơi ngu rồi...”
Bên kia cô gái tức giận thở phì phò mở ra cái rương thứ tư, nhưng lần này trước khi Trần Lâm định bỏ chạy thì một ánh sáng tím đã hiện lên làm không chỉ có mình cô gái mà đến cả Trần Lâm cũng mừng như điên.
Dần dần ánh sáng tím cũng thối lui để lộ ra vật phẩm bên trong, đó là một cây giáo màu xanh lam trong suốt như pha lê ánh lên những tia sáng xanh lạnh giá...
Nhìn thấy cây giáo phẩm chất tím kia cô gái vui mừng nhảy cẩn lên, rất có thể đây là lần đầu tiên nàng bóc ra được vàng, còn Trần Lâm cũng ngạc nhiên không kém bởi đây không chỉ là vàng mà còn là vàng xịn, thông quan kỹ năng phân tích cậu nhận thấy cây giáo kia không chỉ là đồ tím mà còn là đồ tím độc nhất.
Tên: Băng Giáo
Loại: trang bị vũ khí.
Phẩm chất: tím
Tính năng: được làm từ hàn băng vạn năng, cứng rắn và sắc bén vô vùng...
Chú ý: Băng giáo là một trong bộ ba vũ khí, tập hợp đủ cả ba có thể kết hợp thành Băng Nha Tam Xoa Kích.
Cầm lấy ngọn giáo trong bay cô gái vui mừng vuốt ve ngọn giáo rồi nhìn lại Trần Lâm, vỗ lên bộ ngực sữa cô gái hào sảng nói:
- Tốt lắm nể tình ngọn giáo, lão nương tha cho ngươi lỗi lầm trước đây...
- Sau này ngươi đi theo lão nương lăng lộn, ai ước hiệp ngươi có nói với ta...
Nghe nàng đang muốn bao nuôi mình Trần Lâm khóe miệng co giật cười nói:
- Thôi không cần, dù sau ta cũng không biết nàng là ai, nói gì đến chuyện đi theo nàng...
Nghe Trần Lâm nói thế cô gái không hề giận khẽ gật gật đầu nói:
- À quên...!ta là Bạch Sa...
- Mà ngươi nói cũng hợp lý, nhìn ngươi cũng không giống sinh vật dưới nước...
- Nhưng không sao lão cha...
Bất chợt khi cô gái định nói gì đó thì Anna đã tiến đế khẽ thì thầm vào tai Trần Lâm:
- Anh Tử đã đến muốn gập ngài, địa điểm tạ nhà cô ấy...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu rồi mỉm cười xấu hổ hình cô gái nói:
- Thật ngại quá ta có việc rồi...
- Hôm khác sẽ gặp nàng tạ lỗi...
- À...!ta gọi là Trần Lâm đừng có quên đó...
Nghe thấy thế Bạch Sa gật đầu không mấy quan tâm nói:
- Tốt lần sao gập lại...
- Nhớ lời ngươi nói đó, phải có quà cho ta không thì biết tay...
- Nhất định...
Nói xong Trần Lâm mỉm cười với nàng rồi bỏ đi, thấy thế cô gái khẽ bĩu môi không quan tâm đến Trần Lâm nữa, ánh mắt đầy hương phấn mở chiếc rương cuối cùng.
.
Bên kia Trần Lâm không nhanh không chậm bước đi trên đường phố từ từ tiến đến nhà của Anh Tử.
Lúc này trước nhà của Anh Tử ngoài trừ nàng ra đã có hai người khác đang đứng chờ, thấy Trần Lâm đã đến Anh Tử mỉm cười cúi đầu chào cậu:
- Trần Lâm tiên sinh, thật có lỗi đã để ngài phải chờ đợi...
Nghe thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói:
- Không vẫn đề gì...!ta cũng đang rảnh...
- Hai vị kia là...
Nghe Trần Lâm hỏi, Anh Tử lui ra một bên giới thiệu:
- Đây là Kuma Taira tiên sinh, người lãnh đạo tối cao của gia tộc Taira...
- Kế bên là Raiden tiên sinh...
Được Anh Tử giới thiệu Trần Lâm mỉm cười gật đầu với hai người, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào vị Kuma tiên sinh kia, hiển nhiên vị lãnh đạo của gia tộc Taira kia mới là người nắm quyền.
Ông ta là một lão già cơ thể có chút gầy gò nhỏ bé, nhưng ánh mắt sắc bén đầy cơ trí làm cho không ai dám xem thường ông lão già nhìn có vẻ yếu đuối kia, nhưng không chỉ có thế đây là Thánh Thành và người vào được đây đều ít nhất phải là cấp 20...
Tuy nhiên điều làm Trần Lâm ngạc nhiên nhất chính là họ của ông ta khác với họ Anh Tử, từ đó có thể thấy được Anh Tử chỉ giống như Raiden là một người làm việc cho gia tộc Taira hoặc là gia tộc của nàng là gia tộc phụ thuộc vào gia tộc Taira.
Sự lệ thuộc qua lại chằng chịt giữa các gia tộc là một điều khá phổ biến tại Nhật Quốc đem lại những lợi ích không hề nhỏ về nhiều mặt, nhưng đó là thời bình còn thời loạn như hiện tại và nhất là có hệ thống thì hình thức đó lại tràn ngập rủi ro...
Ngược lại phía bên kia Kuma cũng khẽ đánh giá Trần Lâm rồi mỉm cười chào cậu:
- Chào ngài Trần Lâm tiên sinh, rất hân hạnh được gập ngài...
Nhìn vào vị tộc trưởng của gia tộc Taira mà ở vào thời bình Trần Lâm có mơ cũng không thấy được, cậu không nhịn được bồi hồi khẽ chào ông ta rồi nói:
- Xin chào Kuma tiên sinh, ta cũng rất hân hạnh được gập ngài...
Thấy thế Kuma mỉm cười với Trần Lâm nói:
- Tốt Trần Lâm tiên sinh chúng ta vào trong nói chuyện.
Cứ thế Trần Lâm ung dung theo ba người vào trong...
.
Bên trong nhà có lễ không phải của Anh Tử, Trần Lâm nhàng nhã tiếp tục thưởng thức trà ngon cùng Kuma, để mặc cho hai người Anh Tử và Raiden kinh ngạc đánh giá 100 món vũ khí lục trên bàn.
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang cắn răng thưởng thức trà ngọn thì Kuma đã mỉm cười nói:
- Hình như Trần Lâm tiên sinh không thích uống trà...
Nghe thấy thế Trần Lâm ánh mắt khẽ lóe lên, đúng là một chính khách lão làng năng lực quan sát hơn hẳn Anh Tử, kẻ vừa mạnh vừa có trí tuệ nhất định phải trọng điểm chú ý.
Tuy nhiên Trần Lâm ngoài mặt vẫn tỉnh bơ ngượng ngùng nói:
- Thật ngại quá đúng là ta không quen uống trà...
Nghe thấy thế Kuma gật gật đầu rồi hét lên:
- Akeno còn không mau đổi thứ khác cho Trần Lâm tiên sinh...
Nghe tiếng thét của Kuma, Anh Tử giật mình vôi vàng chạy đi đổi một thứ khác, không ngời lại là một lon Coca.
Nhìn vào lon Coca trên bàn Trần Lâm mỉm cười nói:
- Kuma tiên sinh thật có lòng...
Nghe thấy thế Kuma lắc đầu thân thiết nói:
- Đây là điều nên làm, dù sau Trần Lâm tiên sinh đã giúp đỡ chúng ta một việc vô cùng lớn...
Nghe thấy thế Trần Lâm cũng lắc lắc đầu nói:
- Chỉ là buôn bán mà thôi.
- Mà hình như tình hình bên ngài không được tốt lắm...
Nghe Trần Lâm nói thế Kuma khẽ thở dài nói:
- Phải, tình hình bên chúng ta không khả quan lắm...
- Như ngài đã biết Nhật Quốc tuy có nhiều khí tài quân sự trên biển và trên không, nhưng trên mặt đất lại không được nhiều lắm...
- Ta chỉ cầu mong chúng ta có nhiều vũ khí hơn...
Nghe lão nói thể Trần Lâm khẽ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngài nó sai rồi, ta nghĩ ở thời điểm hiện tại tài nguyên quý giá nhất chính là con người, hay nói đúng hơn là những chiến binh thiện chiến...
Nghe Trần Lâm nói thế ánh mắt Kuma đầy khó hiểu nhìn cậu.
Thấy thế Trần Lâm mới chầm chậm nói:
- Hệ thống hàng lâm đem đến cho môi sinh vật sự tiến hóa...
- Dù vũ khí có mạnh đến mức nào thì cũng sẽ có ngày không thể làm gì những sinh vật không ngừng tiến hóa ngoài kia...
- Không phải chính súng trường và katana của các vị cũng đã vô cùng hiệu quả khi đối đầu với thây ma nhưng càng về sau càng trở nên vô dụng với những tên thây ma đã tiến cấp đấy thôi.
Nghe Trần Lâm nói thế Kuma không nhịn được trầm ngâm suy nghĩ, Trần Lâm nói phải thứ trọng yếu nhất không phải vũ khí mà là con người những kẻ sẽ không ngừng tiến cấp theo những hung thú ngoài kia và người Nhật Quốc chính là những chiến binh trời sinh để làm việc đó, đây mới chính là ưu thể lớn nhất của họ cận chiến hay dùng súng nào có quan trọng...
Nghĩ thông suốt tương lai phát triển của gia tộc mình Kuma không nhịn được kích động cúi đầu trước Trần Lâm nói:
- Đa ta Trần Lâm tiên sinh đã chỉ điểm...
Thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói:
- Không quan hệ, sớm muộn gì nhân loại của nhận ra điểm này...
Nghe Trần Lâm nói thế Kuma khẽ gật đầu, đúng là nhân loại sẽ nhận ra điểm này nhưng nó phải trả bằng máu và sinh mạng của hàng trăm ngàn người.
Chính bản thân Gia Bảo thống lĩnh của căn cứ Minh Nhật khi chứng kiến liêm đao thây ma xông lên tường thành, dạo chơi trong làn đạn giết chết các chiến sĩ nhân loại như giết gà mới nhận ra đây là thời đại của sức mạnh cả nhận, cứ theo đã phát triển này sẽ có lúc một số cá nhận đạt được sức mạnh truyện đối, một cái vẫy tay tiêu diệt một chủng tộc một cách nhẹ nhàng, nếu chủng tộc đó không có kẻ mạnh tương ứng để đối đầu thì cái kết chính là bị tiêu diệt...
Khẽ thở ra một hơi Kuma ánh mắt lo lắng mình Trần Lâm hỏi:
- Dường như ngài không phải nhân loại...
Nghe Kuma hỏi Trần Lâm không hề phủ nhận gật đầu.
Mặc dù trong thánh thành người chơi không thể nhìn ra chủng tộc của người chơi khác, đến cả Trần Lâm có hai loại quỷ nhãn cũng không thể, đây là thiết luật của thánh thành, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào cách nói chuyện hay biểu hiện để phán đoán...
Thấy Trần Lâm gật đầu xác nhận, Kuma thoáng đâm chiêu rồi nói:
- Nếu ngài đã không phải nhân loại thì...!nói một câu khó nghe, tại sau người lại muốn bán vũ khí cho chúng ta...
Nghe Kuma hỏi Trần Lâm bật cười nói:
- Có một nhân loại từng nói “không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn”...
- Ta cũng nói một câu khó nghe, Nhật Quốc của ngài với lãnh địa của ta quá xa nếu không đừng hòng ta bán cho các ngài dù chỉ làm một trang bị trắng...
- Đến lúc đó thứ chào đón các ngài chính là đại quân của tộc ta...
Nghe thấy lời nói đầu bá đạo của Trần Lâm, Kuma không hề tức giận bật cười nói:
- Ngài đúng là một người sảng khoái...
- Mà ta lại rất thích những người sảng khoái như ngài...
Giải được khúc mắc trong lòng Kuma cực kỳ vui vẻ, làm một chính khách lão làn Kuma hiểu rõ những gì Trần Lâm muốn nói, gần thì thôn tính xa thì kết minh đã là một công thức có từ ngàn xưa, cái gì ma dị tộc với nhân loại đều không quan trọng bằng lợi ích và vị Trần Lâm này sẽ mang đến lợi ích to lớn cho gia tộc...
Danh Sách Chương: