Nghe được tin đã tìm được viện bảo tàng Trần Lâm vui mừng ra mặt vọi vàng bảo vị nữ lang vệ kia dẫn đừng.
Chẳng mấy chốc trước mặt Trần Lâm là một tòa nhà toa lớn được bảo vệ bởi với số chiến sĩ huyết tộc, dẫn đầu không ai khác là Hồng sánh và Huyết Linh đang chờ đợi cậu.
Thấy thế Trần Lâm vội tiếng đến hỏi.
- Thế nào có vấn đề gì sao?
Nghe thấy cậu hỏi Hồng Ánh khẽ gật gật đầu nói.
- Có chúc vấn đề cần ngài giải quyết.
Nói xong Hồng Ánh dẫn Trần Lâm vào bên trong.
.
Vừa bước vào trong nhìn thấy đốn...!ve chai trước mặt Trần Lâm triệt để câm nính.
Thật tế điều này cậu củng đã đoán được từ trước, điều kiện đầu tiên để tạo ra một món ngụy đồ đỏ hay như Trần Lâm gọi là đồ “cam” chính là một món cổ vật.
Nhưng ngặt nổi cổ vật có thể sử dụng được hay không đó mới là vấn đề, khi đa phần chúng đều lưu lạc trong dân gian rất khó để bảo dưỡng đến hiện tại không bị hư hao chỉ có một số món lưu truyền theo dạng đồ gian truyền như bảo đao Trần gia của cậu mới không ngừng được bảo dưỡng để có thể tồn tại đến ngày nay.
Đây là vấn đề đầu tiên để làm một món vũ khí cam.
.
Khẽ thở dài Trần Lâm quay lại hỏi Hồng Ánh:
- Có món nào còn dùng được không.
- Tìm được 4 món còn khá nguyên vẹn ngài thử xem.
Nói xong Hồng Ánh chỉ vào 4 món vũ khí đã được lựa ra đặc một bên.
Đó là hai thanh kiếm, một cây đao và một cây gậy tất cả chúng đã rĩ sét nhưng còn khá tốt.
Lúc này lại phát sinh một vấn đề khác, dù đã làm ra được một thanh vũ khí “cam” nhưng mọi người điều không hiểu rõ lắm làm sau để làm ra được, chỉ có cách làm y như lần trước.
.
Trần Lâm khẽ vung tay một ngọn huyết hỏa đỏ rực bay ra rơi trên mặt đất, ánh lửa đỏ chiếu sáng cả căn phong.
Thấy ngọn huyết hỏa Hồng Ánh không kịp chần chờ cầm lên một thanh kiếm chém vào ngọn huyết hỏa.
- Xèo...
Một âm thanh chối tai vang lên thanh kiếm xấu số không chịu nổi nhiệt độ khủng kiếp từ huyết hỏa trực tiếp tang ra thành nước thép.
Thấy thế nhóm người Trần Lâm triệt để căm lặng, bà cô Hồng Ánh này đúng là máu chó thật.
Tuy nhiên nhờ nàng Trần Lâm củng nhận ra một điều, thanh đao Trần gia nhà cậu rất là pro và cách thử đao của nàng không nên lặp lại.
- Hay là ta cho từ từ vào thoi, mạnh quá không tốt đâu.
Huyết Linh chợt đưa ra ý kiến.
Nghe thế Trần Lâm dù thấy lời nói có gì đó kỳ kỳ như vẫn gật đầu.
.
- Keng! Keng!
Bất chợt một tiếng động lớn vang lên, nhìn lại thì ra là tiểu Hắc đang kéo lê một thanh cự phủ tiến đến.
Cây búa lớn loan lổ vết rỉ sét, phần lưỡi búa đã bị ăn mòn để độ lổm cả vào trong trông không khác gì phế liệu cả.
Thấy thời cơ đã đến, Trần Lâm ánh mắt tỏa sáng định lại đá vào đít cho heo kia trả thù thì bất chợt dị biến xảy ra.
Ngọn huyết hỏa đáng an tĩnh chợt bùng lên mạnh mẽ, như có cộng hửng thanh cự phủ củng rung lên nhè nhẹ.
Thấy thế tiểu Hắc giật mình bỏ thanh cự phủ xuống, cây búa được giải thoát bay đến gần ngọn lửa nhưng không như Tà nguyệt đao của Trần Lâm trực tiếp bay vào trong, mà nó chỉ bay đến gần ngọn lửa rồi dừng lại.
Dần dần sức nóng của ngọn lửa củng làm nó bị nung đỏ, không chỉ thế thân búa run lên bằn bặt như đang chịu đựng muôn vàn đau đớn.
Cứ thế 1 tiếng trôi qua rồi 2 tiếng, ngọn huyết hỏa mới dần dần diệu lại an tĩnh nằm trên mặt đất như chưa hề có việc gì xảy ra.
Còn thanh cự phủ củng dần dần nguội lại.
Lúc này thanh cự phủ đã có chút biến đổi, mặc dù vẫn rất to lớn nhưng trên thân nó đã không còn những vết rỉ sét mà hiện lên một màu đen xẩm làm cho nó trông vô cùng nặng nề.
Bất chợt một tiếng tin! vang lên một bảng thông tin hiện lên trước mặt mọi người.
Tên: Chấn Thiên Cự Phủ
Loại: Trang bị vũ khí.
Phẩm chất: đen.
Tính năng: Được làm từ hắc thiết sâu trong lòng núi lửa chịu đựng nhiệt độ cực cao và trọng lượng đề nén qua hàng trăm vạn năm chú tao nên một thanh cự phủ, một bổ bổ ta nặng tựa thái sơn.
.
Nhìn bảng thông tin trước mặt không chỉ Trần Lâm mà cả nhóm người điều đơ ra, triệt để chết lặng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ chứng kiến một món vũ khí “cam” ra đời.
Còn tiểu Hắc thì vô cùng vui vẻ, nó hí hửng ngậm lấy thanh cự phủ chạy đi.
Thấy thế Trần Lâm mới giật mình hét lên.
- Này dừng lại, con heo chết tiệt kia bỏ nó lạ.
- Ngươi là heo cần búa là gì...
Nhưng mặt cho Trần Lâm hét lớn tiểu Hắc hoàn toàn mặc kệ cùng với thanh cự phủ cao bay xa chạy.
Lúc này Trần Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng đen đang xa dần, cứ thế vũ khí “cam” thứ hai của huyết tộc rơi vào tay một con heo.
Nhưng củng nhờ có tiểu Hắc mà Trần Lâm cũng hiểu được cách tạo ra một món vũ khí “cam”.
Đúng như Trần Lâm đã suy đoán một món vũ khí tồn tại qua hàn trăm năm sẽ hình thành nên “linh tính” nhưng đáng tiết những “linh tính” này đa phần đã sớm chết non từ lâu, chỉ có một số ít rơi vào ngủ say và cần có một thứ để kích phát bọn chúng đó không gì khác chính là một trang bị đỏ.
Nói đơn giản chỉ cần cho huyết hỏa tác động lên toàn bộ vũ khí trong đây thứ nào hửng úng lại chính là trang bị “cam” còn lại chính là...!rác.
Hiểu rõ mọi việc Trần Lâm mỉm cười vung tay lên, ngọn huyết hỏa như có linh tính củng bay lên, ánh sáng đỏ chiếu rọi cả căng phòng, chiếu sáng cả những món đồ nằm rải rác khắp nơi.
Dần dần có năm món đồ dưới đất run lên nhè nhẹ rồi bay lên hửng ứng cùng ngọn huyết hỏa, tuy nhiên cúng không hề đồng đều có món ở rất gần ngọn lửa nhưng củng có món chỉ an tĩnh nằm phía xa.
Thấy thế Trần Lâm mơ hồ đoán có lẻ trang bị “cam” củng có phân cấp, những món đồ tiếp xúc càn gần với trang bị đỏ thì sẽ càn mạnh.
Từ đó có thể thấy được thanh Tà nguyệt đao của cậu bá đạo đến mức nào khi nó nằm ngay bên trong ngọn huyết hỏa, nó có thể xem như là đỉnh của trang bị cam và có xu thế tiệm cận trang bị đỏ.
.
Dần dần ngọn huyết hỏa hừng hực củng dần dần diệu lại để lộ ra 5 trang bị cam vừa mới ra đời mà khi nhìn vào đó Trần Lâm chỉ biết thốt lên.
- Wtf! Đây là tình hình gì đây?
Lúc này Trần Lâm không nhịn được kinh ngạc nhìn 5 món trang bị trước mặt.
Một cây kiếm sắc bén ánh lên tia sáng bàng bạc, một chiếc lư hương bằng đồng đen, một cái chén, một viên da minh châu phát sáng, một khối cầu sắt đen thui.
.
Cây kiếm thì khá tốt đây là một trong hai thanh kiếm đã được lựa ra từ trước, thân kiếm dài được chạm trổ tinh xảo ánh lên tia sáng bạc trông vô cùng quý phái, nó có tên là Thu Nguyệt kiếm theo như tính năng giới thiệu nó được là từ vạn năm hàn thiết nên vô cùng sắc bén, hiểm hiên chủ nhân xứng đáng của nó không ai khác chính là Hồng Ánh.
Còn về cái lư hương thì...!không sao theo như của truyện Tàu Hoa quốc mấy thằng nam chính điều thích dùng vũ khí dạng này, thôi đem về trưng bày ở Anh linh điện củng tốt, năng lực của nó cũng khá kỳ lạ “tề tựu khí vận chi tộc” nghe thôi đã thấy bá rồi.
Nhìn chung hai món trước khá tốt, chỉ có...!cái chén này dùng là sao không lẽ chọi vào đầu quân địch, năng lực của nó củng khá lạ...!“phát hiện độc tố” nghe thôi củng biết trước kia nó dùng để làm gì rồi.
Còn viên dạ minh châu, mặc dù nó khá phế khi năng lực chỉ là chiếu sáng giúp tăng tinh thần cho người xung quanh đối với huyết tộc không ăn thua gì mấy, nhưng Trần Lâm lại thích nó vô, nhờ nó cậu có thể làm một công viên, trung tâm sẽ là một đài phung nước và viên dạo minh châu kia sẽ để chiếu sáng, đúng là một công trình vĩ đại...
Nhưng đặc biệt nhất vẫn là viên bi sắc kia, năng lực của nó là vạn cân trọng lượng, quả thật nhìn nó chỉ bằng một quả bóng tennis nhưng lại nặng kinh khủng, chỉ có điều biết dùng nó để là gì đây?
.
Nhìn đống ve chai nằm trên mặt đất rồi nhìn lại năm món trang bị “cam” vừa ra lò Trần Lâm không khỏi thở dài.
- Đúng là không dể qua mặt hệ thống, có lẻ không phải hệ thống không biết mà là lười không muốn quản mà thôi.
Nghe thấy thế Hồng Ánh đang vuốt ve Thu nguyệt kiếm củng khẽ gật đầu nói.
- Phải cả thành phố Bạc Hà chỉ có một viện bảo tàng, có thể nói đã tích góp đồ cổ của cả vùng nhưng trong đóng đó chỉ làm ra được có 6 món trang bị cam quả thật tỉ lệ quá ít.
- Không chỉ thế trong 6 món trang bị kia củng không phải cái nào củng tốt.
Nghe thấy thế Trần Lâm khá buồn rầu, ước muốn phổ biến trang bị “cam” cho cả huyết tộc sợ là không bào giờ hoàn thành được, chỉ đành hạ thấp tiêu chuẩn mong ràng có thể trang bị cho các cao tầng của huyết tộc là mừng rồi, dù sao trang bị cam củng có this có that.
Dĩ nhiên thất vọng thì thất vọng, trang bị cam vẫn là hướng đi trọng điểm của huyết tộc trong vấn đề trang bị, dù sao đây cũng là những trang bị...!miễn phí, nếu hênh hênh kiếm được những tranh bị tốt thì quá ngon, còn không đêm về cho vị “bộ trưởng bộ văn hóa” trưng bày của cũng được.
.
Nghĩ thông mọi chuyện Trần Lâm mỉm cười ra lệnh.
- Được rồi chuyện trang bị gác qua một bên, chiến sự tây thành thế nào rồi.
Nghe Trần Lâm hỏi Hồng Ánh vội vàng trả lời.
- Chúng ta đang từng bước chiếm lấy tây thành chẳng mấy chốc sẽ xóa sổ đàn sói.
- Chỉ là chúng ta phát hiện đàn sói không hề có lang vương.
Nghe nàng nói thế Trần Lâm khẽ nhíu mày.
Một đàn sói rất hiếm khi không có thủ lĩnh, chỉ có một khả năng đó là lang vương đã sớm chết đi đán sói này chỉ là quân chạy giặt mà thôi.
Nghĩ lại củng phải đàn sói này không thuộc tây thành mà di chư từ bắc thành xuống, rất có thể trên đó đã xảy ra chuyện gì đó...
Nghĩ đến đây ánh mắt Trần Lâm không nhịn được khát vọng nhìn về phương bắc, chắc chắn trên đó đang rất nhộn nhịp đây, cậu rất muốn tham gia.
Danh Sách Chương: