Sau một ngày thương thảo minh ước giữa huyết tộc và Vũng Hải cũng sơ bộ được hình thành, chủ yếu vấn đề xuất phát từ Vũng Hải, sau khi được báo tình về thông qua những chiếc bộ đàm vừa được sửa xong, chính quyền Vũng Hải trở nên dại sóng không ngừng, dù đã nghe quân khu 5 kể về một đại tộc đang hùng cứ phía tây nhưng khi nghe tin họ đã kéo sát đến vùng hoang nguyên, tuyến phòng thủ vòng ngoài của Vũng Hải vẫn làm cho những vị đại lão ở đây lo lắng không thôi.
May mắn là huyết tộc có vẻ nhưng không muốn xung đột với Vũng Hải nên đã chấp nhân ký hiệp ức hòa bình, dĩ nhiên việc Vũng Hải đề ra phương án để đề phòng vị hàng xóm kia là không thể thiếu.
Đúng như ý nghĩ của Ngô Bình, Vũng Hải quyết định tập hợp ba thôn trang đã đầu quân cho họ từ trước cũng như bắt người từ ngoại thành Vũng Hải đến thành lập nên một đại thế lực mới gọi là Quân Phương thành đối đầu với Đại Ca thôn thế lực dưới trướng huyết tộc, như thế họ có thể canh chừng huyết tộc cũng như thực hiện kế hoạch biến hoang nguyên thành nơi cung cấp lương thực!
Dĩ nhiên cái Quân Phương thành kia chỉ là cách gọi của Vũng Hải nhằm tăng vị thế của bản thân trước huyết tộc chứ thực thế nó còn lâu mới chính thức thành một đại thành trì, tuy nhiên huyết tộc cũng không chịu yếu thế khi cũng bắt chước theo mà tự phong Đại Ca thôn thành Đại Ca thành.
Cứ thế ngày 28 tháng 9 năm 3014 theo lịch nhân loại của Thiên Lâm tinh, dưới chân núi Ngưu Đầu huyết tộc và Vũng Hải chính thức ký hiệp ước hòa bình.
Điều khoảng bao gồm ba ý chính.
Thứ nhất, khu vực hoang nguyên hiên tại là vùng hòa bình giữa hai bên, huyết tộc và Vũng Hải sẽ không kéo đại quân xâm nhập chỉ để hai thế lực dưới trướng mình là Đại Ca thành và Quân Phương thành hoạt động.
Thật tế đây là một điều khoản không có lợi cho huyết tộc thậm chí là chèn ép, dù sao Quân Phương thành có một Vũng Hải liên tục “bơm” dân số cho còn Đại Ca thành dù hiên tại có đến một nghìn người nhưng không có nguồn tăng dân số nào khác ngoài việc sinh đẻ.
Thế nhưng huyết tộc vẫn chấp nhận điều khoản này.
Bù lài Vũng Hải chấp nhận điều khoản thứ hai thiên về huyết tộc.
Điều khoảng này khá đớn giản, Vũng Hải chấp nhận trao đổi hàng hóa với Đại Ca thành, không chỉ là Quân Phương thành mà cả khi người của Đại Ca thành đến buôn bán với Vũng Hải thì họ cũng không được làm khó và miễn mọi loại thuế.
Thuận mua thì vừa bán Vũng Hải dễ dàng chấp nhân điều khoản này của huyết tộc, thậm chí họ còn chờ mong xem huyết tộc sẽ bán gì cho họ, tuy nhiên chấp nhận miễn thuế lại là một quyết định sai lầm đến mãi sao này Vũng Hải vẫn hối hận không thôi, chỉ là lúc này ai lại quan tâm đến thuế.
Tuy nhiên điều khoản cuối cùng vẫn làm hai bên không ai nhường ai, đó là phạm vi ảnh hướng của Đại Ca thành và Quân Phương thành lên vùng đất hoang nguyên này.
Tuy kẻ thống trị thật sự của vùng hoang nguyên này là đàn chó hoang, nhưng chia thì vẫn phải chia, nếu không Quân Phương thành ngẫu hứng trồng Chuối Ngô sát cạnh Đại Ca thành thì nguy, ngoài ra hai phe không có địa bàn nhất định muốn đi đâu thì đi thì cũng không ổn, thế nên chia địa bàn là điều cần thiết, chỉ là dù chỉ trên danh nghĩa nhưng ai cũng muốn phần nhiều hơn!
Ngồi trên ghế chủ vị Minh Nguyệt cười như không cười nhìn Ngô Bình nói:
- Ta thấy Đại Ca thành đông dân hơn nên cũng cần nhiều đất hơn để sinh sống!
- Không nhiều đâu khoảng hai phần ba vùng hoang nguyên đủ rồi!
Nghe thấy thế Ngô Bình lắc đầu cười nói:
- Cái đó thì không đúng rồi, một lượng thôn dân lớn từ Vũng Hải sắp đến gian nhập Quân Phương thành như thế Quân Phương thành sẽ đông hơn, hai phần ba kia cũng nên thuộc về Quân Phương chứ!
Dĩ nhiên Minh Nguyệt không có khả năng đồng ý, lạnh lùng nhìn Ngô Bình.
- Nói như Ngô Bình trưởng quan không lẻ Vũng Hải kéo hết người đến đây, Đại Ca thành cũng dọn đi luôn hay sao?
Thấy hai bên không ai nhường ai, mùi thuốc súng cực kỳ nồng nặc, minh ước đầu tiên giữa nhân loại và huyết tộc sắp bị xé bỏ thì Tiểu Vũ mỉm cười bước ra nói:
- Các vị không cần phải gay gắt như vậy, cứ việc dùng cách truyền thống nhất để chia không phải được rồi sao.
- Cách truyền thống, là cách gì?
Ngô Bình khó hiểu nhìn Tiểu Vũ hỏi.
Nghe thấy thế Tiểu Vũ chỉ cười khẽ nói:
- Đánh nhau, ai thắng người đó được phần nhiều.
Nghe ý kiến của Tiểu Vũ ánh mắt Minh Nguyệt khẽ lóe lên mỉm cười, xem ra vị nữ thành chủ của Đại Ca thành này không phải kẻ tầm thường, không biết Trần Lâm đào đâu ra thuộc hạ như vậy!
- Tốt ý kiến của Vũ thành chủ rất hay, Tiểu Hắc giao lại cho cô.
Ngồi trên ghế chủ vị Minh Nguyệt cười như không cười nói.
Cùng lúc đó Tiểu Hắc đang ngủ gật phía sau chợt bừng tỉnh, như ăn phát thuốc kích thích nàng cầm lên cự phủ mỉm cười bước ra.
- Nào ai muốn đánh nhau bước ra đây.
Nhìn nữ nhân dung mạo khá xinh đẹp, nước da ngâm đen khỏe mạnh, cơ thể lực lưỡng tràng đầy dã tính, còn cầm trên tay một cây cự phủ kiến cho Ngô Bình rất muốn chửi thề, nhìn nữ nhân kia có kẻ ngốc mới muốn đấu với nàng.
Tuy nhiên một câu nói của Tiểu Vũ đã kiến Ngô Bình rơi vào thế bí, nếu như Ngô Bình từ chối đồng nghĩ với việc họ sợ huyết tộc và cũng không có cách nào khác hay hơn để giải quyết, còn đánh thì chắc là đánh không lại!
Khẽ suy nghĩ một lúc Ngô Bình chợt mỉm cười nhìn Minh Nguyệt nói:
- Ý kiến của Vũ thành chủ khá hay, tuy nhiên chuyện phân chi phạm vi ảnh hưởng là việc của Đại Ca thành và Quân Phương thành!
- Ta nghĩ Vũng Hải và huyết tộc làm trọng tài để họ tự giải quyết sẽ hay hơn!
Nghe Ngô Bình nói Minh Nguyệt không khỏi nhíu mày, đánh nhau huyết tộc không ngán bất kỳ ai nhưng để Đại Ca thôn tự xuất thủ Minh Nguyệt không khỏi lo lắng, dù sao đây là chuyện Trần Lâm giao cho nàng nếu xảy ra vẫn đền gì nàng cũng khó ăn nói.
Tuy nhiên Tiểu Vũ đã trao cho Minh Nguyệt một ánh mắt an tâm rồi tiến lên nói:
- Đề nghị của Ngô trưởng quan không phải không có lý, đây là chuyện giữa Đại Ca thành và Quân Phương thành nên để chúng ta tự giải quyết đi!
- Nhưng để cho công bằng chúng ta chia vùng hoang nguyên này thành năm khu vực, bên nào thắng một trận thì thu được một khu vực, mọi chuyện nhìn vào bản lĩnh thắng thu không được dị nghị.
- Ngoài ra trận đấu sẽ bắt đầu ngay bây giờ tránh cho Quân Phương thành “vô tình” có thêm cương giả lâm thời gia nhập!
- Các vị thấy thế nào?
- Ta không có ý kiếm.
Ngồi trên bảo tọa Minh Nguyệt chống cằm nói.
Đương sự đã nói như vậy Minh Nguyệt cũng không có ý khiến gì thêm, ngoài ra bản thân nàng cũng muốn xem thế lực mà Trần Lâm tập hợp được có bao nhiêu giá trị.
Ngược lại bản thân Tiểu Vũ đã nghĩ ra việc tỷ thí thì cũng đã nghĩ ra chiêu bài để đáp trả của Ngô Bình và thật tế Ngô Bình đã làm đúng theo tính toán của Tiểu Vũ.
Thông qua lần tỷ thí này Tiểu Vũ có thế chứng minh sức mạnh của Đại Ca thành cho Vũng Hải và cả huyết tộc biết.
Không ai muốn đụng đế kẻ mạnh và không ai muốn nuôi một kẻ yếu đây là đều mà Trần Lâm đã dạy nàng.
Cứ thế một bải đất trống được chuẩn bị cho cuộc tỷ thí được làm ra, với hai bị giám khảm là Minh Nguyệt đại diện huyết tộc và Ngô Bình đại diện Vũng Hải.
Cả vùng hoang nguyên trừ phạm bị quanh Đại Ca thành và Quân Phương thành được chia làm năm khu vực tương ứng với năm trận đấu, bên nào thắng bên đó có được thêm một khu vực dưới quyền mình về mặt danh nghĩa.
Trần đầu tiên Lê Dũng mỉm cười đạp mạnh xuống đất nhảy ra giữa sân, bên kia một trung niên nhân cũng là một trong ba thủ lĩnh đến cầu cạnh quân đội Vũng Hải chầm chậm bước ra đối đầu cùng Lê Dũng.
Danh Sách Chương: