Thoát khỏi tay Trần Lâm!
Tà Nguyệt đao phá không lao về phía chân trời, chẳng mấy chốc đã bay ra khỏi thành phố Thanh Thủy.
Phía sau Trần Lâm khổ không thể tả, chả biết ông bạn già của Trần gia lại giở chứng gì.
May thay dù không đuổi kịp, nhưng Trần Lâm đã kịp phát động quỷ nhãn soi rọi Tà Nguyệt đao.
Rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện, Tà Nguyệt đao không hề bị ai điều khiển hay khống chế gì cả, hành động lao đi không khác gì một sinh vật sống kia hoàn toàn xuất phát từ chính bản thân Tà Nguyệt đao.
Tuy nhiên nếu không tìm ra được nguyên nhân Trần Lâm sẽ không ai tâm.
Dù sao Trần Lâm còn là huyết tổ của huyết tộc, nếu một ngày ông bạn già này của Trần gia không vui gác nhẹ lưỡi đao lên cổ Trần Lâm thì nguy to.
May thay trong mờ hồ, Trần Lâm vẫn cảm nhận được ông bạn già này bị cái gì đó khiêu kích nêu mới như vậy, Trần Lâm tin bình thì nó sẽ không máu chó như vậy.
Dù sao không tính tình cảm với Trần gia thì Tà Nguyệt đao cũng đã theo Trần Lâm một khoảng thời gian dài, dù đúng là nguy hiểm nhưng cũng không thể nói bỏ là đỏ được.
Huống hồ, nếu Tà Nguyệt đao muốn là gì đó với Trần Lâm thì cậu đã sớm mất mạng rồi.
Tuy nhiên khi đuổi theo Tà Nguyệt đao chạy ra khỏi thành phố Thanh Thủy.
Trần Lâm chợt như cảm nhận được gì đó nhíu mày nhìn lên thiên không.
Chỉ là khi trông thấy cảnh tượng trên bầu trời, Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm.
Lúc này trên thiên không, một con cá voi đen khổng lồ ánh lên những đường vân xanh lam huyền bí không ngừng tỏa ra hắc khí cuồng cuộn che khuất cả một khoảng trời.
Với kích thích vô cùng đồ sộ, mỗi cái quấy đuôi, vỗ vây của nó đều đánh tan những khóm mây gần đó, khiến thiên không chấn động thành một mớ bòng bong.
Nhưng đắc biệt nhất vẫn là một thanh đao nhỏ bé đang đối đầu với con cá voi khổng lồ kia.
Nó không phải vật gì khác chính là Tà Nguyệt đao của Trần Lâm, không ngờ nó thoát khỏi tay Trần Lâm rồi lao khỏi thành phố chính là để đối đầu với con cá voi kia.
Lúc này, Tà Nguyệt đao không khác gì một con gà chọi bị đối thủ khiêu khích, toàn thân đao đen nhánh không chút yếu thế tỏa ra vô tận hắc khí không chút nào kém cạnh con cá voi kia.
Chỉ là hắc khí mà Tà Nguyệt đao tỏa ra là hắc thanh chi khí, hắc khí màu đen ẩn chứa nhưng tia sáng màu xanh lục tựa như những u linh của địa ngục.
Còn hắc khí của con cá voi khổng lồ là hắc lam chi khí, hắc khí màu đen hoà cũng những tia sánh màu xanh biển tựa như đái biển sâu thẩm.
Hai luồn hắc khí không ai nhường ai, cuồng cuộn không dứt mỗi bên che lắp một vùng trời, con cá voi khổng lồ vốn dĩ đã to lớn nên không có gì lạ, nhưng lúc này Tà Nguyệt đao mới đánh sợ nhất.
Cuồng cuộn hắc thanh chi khí tỏa ra gần như che khuất một nữa thành phố Thanh Thủy.
Sâu bên trong vô tận hắc khí mơ hồ có thể thấy cả trăm bóng người tựa như một đạo quân u linh đối đầu cùng con cá vôi khổng lồ trước mặt!
Bên dưới mặt đất, Trần Lâm sau một lúc kinh ngạc cũng hoàn hồn trở lại.
Mơ hồ nghĩ ra gì đó, Trần Lâm liếc mắt nhìn quanh tìm kiếm.
Rất nhanh, Trần Lâm đã phát hiện ra nhóm người Thu Thảo cũng đang trợt mắt nhìn màn “so găng” trên bầu trời.
- Thu Thảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lao đến nhóm người Thu Thảo đang đứng, Trần Lâm không nhịn được hét lên.
Bị tiếng hét lớn của Trần Lâm đánh động, cả nhóm không khỏi giật mình hoảng sợ, nhưng khi thấy người đến là Trần Lâm các nàng rốt cuộc cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm!
Thu Thảo cũng vội vàng tiến đến lo lắng nói.
- Đại nhân, ta cũng không rõ lắm chuyện gì đang diễn ra!
Thấy nhóm người Thu Thảo có chút hốt hoảng, Trần Lâm khẽ nhíu mày liếc nhìn thiên không nói.
- Tà Nguyệt đao bị con cá voi kia khiêu khích, các nàng biết nó từ đâu đến không?
Nghe thấy thế Thu Thảo gật đầu như gà mổ thóc nói.
-Biết! ta biết, nó là do chiếc mỏ neo ngài ta tặng là tạo ra.
Nhận được câu trả lời của Thu Thảo, Trần Lâm không giấu nổi kinh ngạc, trong mơ hồ cậu đã đoán ra được nguyên nhân vội vàng nói.
- Cái gì, con cá voi kia là do chiếc mỏ neo đen đúa kia tạo ra!
- Nàng mau kể rõ mọi chuyện cho ta nghe.
Nghe thấy thế, Thu Thảo cũng đoán được mấu chốt vấn đền liên quan đến mình vội vàng kể lại mọi chuyện.
Từ lúc xuất phát đến lúc đối đầu với hai con thây ma, khi tưởng chừng như sắp chết thì lại rơi vào không gian đen tối quỷ dị kia.
Cuối cùng Thu Thảo cắn răng nhấc chiếc mỏ neo trong không gian đen tối kia lên rồi từ đó lĩnh hội được đại chiêu Nộ Hải Triều Dân của chiếc mỏ neo, cũng như biết được nó tên là Nộ Hải.
Từ đó chiếc mỏ neo cũng không có gì đặc biệt thêm, cho đến khi trở về thành phố Thanh Thủy mới giở chứng như hiện tại.
Nghe Thu Thảo kể đầu đuôi câu chuyện.
Trần Lâm không giấu nổi vẽ ngạc nhiên liếc nhìn hai thanh katana của hai chị em Phương Tuyết rồi nhìn lại hai đại ca đang cương nhau trên bầu trời kia!
Người khác thì không rõ, nhưng Trần Lâm là rõ ràng nhất, mấu chốt của vấn đề chính là ở không gian đen tối quỷ dị kia, bở lẽ chính bản thân cậu cũng đã từng trải qua.
Chỉ là sau này khi thu về không ít trang bị cam.
Trần Lâm phát hiện không tộc nhân nào gặp trường hợp tương tự nên cho rằng không gian kia là đặc điểm của đại ca Tà Nguyệt đao, không ngờ hôm nay Thu Thảo và chiếc mỏ neo của nàng lại gặp trường hợp tương tự kia, đúng là quỷ dị!
Khẽ thở dài một hơi, Trần Lâm lắc lắc đầu nói.
- Chuyện này không liên quan đến nàng, là do ta đã sơ xuất, đáng lẽ ta nên nghĩ ra từ sớm hơn!
- Có thể các nàng không biết Tà Nguyệt đao là vũ khí cam duy nhất kích hoạt được kỹ năng Tà Nguyệt trảm.
- Lúc đầu ta còn nghĩ là do lão Tà đặc biệt, nhưng bây giờ xem ra không phải!
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thu Thảo cũng không khỏi ngạc nhiên.
Dù sao Thu Thảo cũng là người mới chưa hiểu tường tận được trang bị cam là gì, chỉ là không ngờ theo cách nói của Trần Lâm, nàng rất có thể là người thứ hai kích hoạt được kỹ năng của một vũ khí cam.
Thấy Thu Thảo đang ngạc nhiên, Trần Lâm cũng không có gì phải giấu giếm tường tận kể hết những gì huyết tộc hiểu về trang bị cam cho Thu Thảo nghe, dù sao Thu Thải cũng là một tài nữ một bụng kiến thức, trình độ hiển nhiên là hơn một tên nhóc như Trần Lâm!
Khẽ liếc nhìn thiên không, Trần Lâm không nhanh không chậm nói.
- Thật ra trang bị cam chỉ là cách gọi của huyết tộc mà thôi, hệ thống không hề phân loại ra trang bị cam gì cả.
- Như đã kể cho nàng nghe từ trước, tranh bị cam chính là chỉ những cổ vật của nhân loại còn tồn tại đến ngày nay được một trang bị đỏ kích thích!
- Sau khi được trang bị đỏ kích thích qua, chúng dừng như được cường hoá trở nên cực kỳ rắn chắc, độ bền không thua gì một trang bị tím thậm chí hơn.
- Tuy nhiên chúng vẫn bị hệ thống tính là trang bị đen, những trang bị tự chế không được hệ thống quản lý!
- Chính vì thế, với sự hạn chế của hệ thống về trang bị vũ khí với huyết tộc, thì trang bị cam có thể xem như ác chủ bài quan trọng của huyết tộc.
- Tuy nhiên huyết tộc ngoài trừ việc tìm ra cách tạo ra chúng thì cũng không hiểu rõ về chúng lắm.
Nghe thấy thế Thu Thảo khẽ gật đầu.
Thật tế nàng cũng đã đoán ra được đại khái về trang bị cam, dù sao bản thân nàng cũng là một thành viên của huyết tộc, chuyện bị hề thống hạn chế nàng cũng đã sớm nhận thấy.
Tuy nhiên chính vì thế, Thu Thảo lại càng tò mò về chiếc mỏ neo của mình nhíu mày thì thầm.
- Như thế chiếc mỏ neo kia chắc chắn đã gặp chuyện gì đó khiến nó vượt ra khỏi phạm trụ của trang bị cam.
- Quả thật nếu xét kỷ thì đúng là nó đã hơn các trang bị cam khác khi đã xuất hiện kỹ năng, điều mà cả trang bị cam không có.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu nói.
- Phải tính ra thi chiếc mỏ neo của nàng và Tà Nguyệt đao của ta đã vượt qua định nghĩ về trang bị cam.
- Cũng giống như nàng, ta cũng đã từng rơi vào một không gian đen tối quỷ dị rồi sau đó gặp Tà Nguyệt đao!
- Sau đó ta đại chiến ba trăm hiệp mới nhấc được nó lên, từ đó nó đã có một kỹ năng gọi là Tà Nguyệt trảm!
- Chỉ là lúc đó ta nghĩ đó là do Tà Nguyệt đao đặc biệt, nhưng bây giờ chiếc mỏ neo của nàng cũng đã gặp trường hợp tương tự!
- Xem ra đây chính là bí mật sâu hơn của trang bị cam mà chúng ta chưa biết đến.
Nghe Trần Lâm kề về Tà Nguyệt đao,Thu Thảo không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn thanh ma đao đang cuồng cuộn tỏa ra hắn khí trên thiên không rồi nhíu màu trầm ngân suy nghĩ.
Rất lâu sau đó như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Thu Thảo khẽ sáng lên kích động ôm lấy Trần Lâm hỏi.
- Đại nhân ngài nói cổ vật của nhân loại bị trang bị đỏ kích thích mới hình thành nên trang bị cam!
- Nói như vậy kích thích kia là kích thích cái gì?
Thấy Thu Thảo kích động như vậy, Trần Lâm cũng đó được nàng đã nghĩ ra gì đó nhanh chóng nói.
- Tuy không rõ ràng lắm nhưng theo suy đoán của ta, thứ trang bị đỏ kích thích có thể là linh tính!
- Trang bị đỏ đều có linh tính nhất định, mà cổ vật của nhân loại trải qua hành trăm vạn năm cũng đã sản sinh ra linh tính, trang bị đỏ chính là dùng linh tính của bản thân kích thích linh tính của những cổ vật.
Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Thu Thảo không nhịn được mỉm cười liếc nhìn hai hung khí đang đối đầu nhau trên bầu trời rồi nói.
- Theo ta suy đoán chiếc mỏ neo của ta và Tà Nguyệt đao của ngài rất có thể đã đột phá khỏi phạm trù của trang bị cam!
- Mà không! nói như vậy thì không đúng!
- Chúng mới là trang bị cam chân chính, còn những thứ khác chỉ có thể xem là nguy trang bị cam mà thôi.
- Một món cổ vật được trang bị đỏ kích thích chỉ có thể hình thành nên một nguy trang bị cam mà thôi, đến khi chúng xuất hiện kỹ năng mới có thể chân chính là một trang bị cam thực thụ.
Nghe thấy Thu Thảo được ra lý lận mới, Trần Lâm khẽ gật đầu.
Thật tế bản thân Trần Lâm đã luôn cảm thấy sự chênh lệch giữa Tà Nguyệt đao và những tranh bị cam khác, chỉ đánh tiếc là lúc đó chưa có trang bị nào xuất hiện kỹ năng tương tự Tà đao để Trần Lâm kiểm chứng.
- Nói như vậy vũ khí của chúng ta đều có thể trở thành trang bị cam thực thụ, chỉ là bằng cách nào?
Đứng một bên nghe hai người Trần Lâm, Thu Thảo nói chuyện, Phương Tuyết cũng đại khái hiểu được nguyên do tò mò hỏi.
Dò sao nhìn thấy hai đại hung khí đối chọi nhau trên bầu trời kia, không chỉ bản thân Phương Tuyết mà hai người Phương Ngân, Yến Nhi cũng muốn vũ khí của mình được như vậy.
Chỉ là trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Thu Thảo lại lắc đầu tiếc nuối nói.
- Thật ra bản thân ta cũng không biết làm sau để một nguy trang bị cam đột phá lên trang bị cam thực thụ.
- Tuy nhiên theo ta đoán nó có liên quan đến linh tính.
- Ta nghĩ các nàng nên vung đáp tình cảm với chúng, kiểu như tối ôm vũ khí ngủ hoặc là lấy nó để tượng sướng chẳng hạng.
Đứng một bên Trần Lâm mỉm cười nham nhở nói.
Nghe thấy thế nhóm người Thu Thảo không nhịn được liếc xéo Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười nhìn nhóm người Phương Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ làm sau để vũ khí của mình đột phá trang bị cam thực thụ.
Dù sao hiện tại cũng đã đoán ra được nguyên nhân của mọi việc, chỉ là đối với Trần Lâm nguy trang bị cam hay trang bị cam thực thụ cũng không phải đại sự gì quan trọng, sớm muộn dù cũng sẽ tìm ra mà thôi.
Huống hồ một nguy trang bị cam cũng đã vô cùng bá đạo rồi, trở thành một trang bị cam thực thụ thì sẽ có thêm kỹ năng, xét cho cùng cũng là bá hơn mà thôi, đã bá lại càng bá hơn thì quá tốt còn không được thì vẫn bá đạo đấy thôi, làm người cũng không nên quá tham lam.
Chỉ là khi đoán được nguyên nhân, Trần Lâm chuyển từ lo lắng thành buồn cười với hai “ông nội” trên bầu trời kia.
Thực tế từ trước đến giờ, Tà Nguyệt đao có thể xem như thằng chột làm vua xứ mù, khi đám trang bị cam kia đều là mặt hàng yếu kém, còn nó cao cấp hơn là đại ca trong nhóm.
Không ngờ hôm nay một đưa tiểu đệ lại đột phá lên ngang hàng với nó, một núi không thể có hai hổ hoặc ít nhất phải có một con làm hổ đại ca.
Thế nên hai “ông nội” kia lại đối đầu nhau xem ai làm lớn, ai làm bé.
Quả là một trận chiến hết sức sửu nhi, chỉ là Tà Nguyệt đao mà thua thì thật là khó coi à nha!
Danh Sách Chương: