Nhìn nữ thân thanh tao tựa như một đó lan rừng trước mặt...
Dáng người thướt tha mảnh khảnh không phải quá cao lớn, thậm chí còn có phần nhỏ gầy xanh xao như người bên lâu ngày, đôi vai gầy khe run lên nhè nhẹ vì cái lạnh của trời đêm khiến cho mái tóc đen dài óng mượt khẽ đung đưa theo chiều gió.
Nhìn chung dáng người của nàng không có gì đặc sắc, không chỉ gầy gò mà điện nước của nàng cùng không mấy nỗi bật, bộ ngực chỉ bằng một quả cam nhỏ, còn bờ mông cũng không không khá hơn là mấy, dù sao thân không tốt thì khó mà có trái ngọn được.
Nhưng khuôn mặt của nàng lại rất đẹp, nhất là đôi mắt trông veo tinh khiết mà lại đượm buồn như thu thủy, khiến cho bật đế vương như Trần Lâm vô thức sinh ra ý muốn bảo vệ nàng.
Tuy nhiên, thứ khiến Trần Lâm ấn tượng nhất chính là sâu bên trong cơ thể có vẻ bệnh tật kia lại là một trí tuệ to lớn.
Tuy suy đoán của nàng ta không phải quá chính xác, nhưng cũng không phải là quá sai.
Trần Lâm quả thật có quan hệ với Đại Ca thành, thậm chí một trong các nguyên nhân khiến Trần Lâm cố tình dựng nên Đại Ca thành chính là để làm bình phong che mắt, khi cậu tiếp xúc với nhân loại.
Thế nên nữ nhân kia nghĩ Trần Lâm đến từ Đại Ca thành cũng không sai.
Tuy nhiên, chuyện về Đại Ca thành và huyết tộc vừa mới được Lôi Thành công bố.
Vậy mà nữ nhân kia lại có thể chỉ dựng vào một số sự kiện có nhận định Trần Lâm đến từ Đại Ca thành, đủ để chứng minh trí tuệ của nàng ta không thấp và lai lịch của nàng ta cũng không bình thường.
Khẽ nhìn nữ nhân có phần văn nhựt trước mặt, Trần Lâm không chút giấu giếm gật đầu nói.
- Phải ta đến từ Đại Ca thành, có thể xem như kẻ thù của Vũng Hải, người phản bội nhân loại.
Đại Ca thành đầu quân cho huyết tộc đối đầu với Vũng Hải, tuy xuất phát từ nhu cầu sinh tồn nhưng xét cho cùng vẫn mang cái danh làm chó cho dị tộc.
Tuy nhiên nữ nhân kia chỉ mỉm cười lắc đầu nói.
- Trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
- Nhớ năm xưa khi Việt Long quốc ta bị Liên Minh Tây phương đô hộ cũng đã gác lại thù hận xưa mà tạm thời kết minh với Hoa Trung quốc.
Từ đó mới đánh đuổi được ngoại xâm dựng nên một Việt Long quốc an bình tịnh thế đến hôm nay.
- Hiện tại dị biến phát sinh, thế gian loạn lạc khắp nơi, Đại Ca thành đầu quân cho huyết tộc cũng là điều dể hiểu.
- Huống chi vốn dĩ là Vũng Hải sai trước, Chuối Ngô làm một con dao hai lưỡi nếu Vũng Hải cứ tiếp tục dùng nó, không sớm thì muốn cũng sẽ có Đại Ca thành thứ 2, thứ 3 ra đời.
Nghe thấy nữ nhân kia không hề lên án Đại Ca thành, ngược lại còn trách cứ Vũng Hải khiến Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên cười nói.
- Nàng cũng thật là thành thật nha, không cho Vũng Hải tí mặt mũi nào, tuy nhiên ta lại rất khích...
- Ta là Trần Lâm còn nàng?
Rõ ràng dù chỉ trò chuyện sơ qua nhưng Trần Lâm đã “chấm” nữ nhân này, quyết kéo nàng về huyết tộc.
Tuy nhiên nữ nhân kia như hiểu được ý của Trần Lâm, không chỉ không trả lời mà còn lắc đầu nói.
- Ta không muốn, cũng không có khả năng gia nhập thế lực của ngài.
- Tuy nhiên ta có một thắc mắt mong ngài trả lời.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhíu mày nhưng vẫn cười nói.
- Không vấn đề gì, chuyện gì nàng cứ hỏi ta đều sẽ trả lời?
Khẽ gật gật đầu, nữ nhân kia tiến đến có chút cúi đầu trước Trần Lâm áy náy nói.
- Có thể ngài không biết...
- Bốn người kia đều là do ta....!tiến cử...!Tiền lão bản cũng là vì ta nên mới sắp xếp cho họ gặp ngài.
- Thật lòng ta rất muốn họ rời khỏi Vũng Hải, Đại Ca thành hay bất cứ đâu cũng được.
- Tuy nhiên ta vẫn có chút lo lắng cho họ nên mới mạo muội hỏi ngài một câu.
- Tại sao ngài lại chỉ thu toàn nữ nhân?
Nghe thấy nữ nhân kia lại hỏi đến chuyện này.
Trần Lâm dĩ nhiên là có chuẩn bị từ trước vô cùng “thành thật” nói.
- Chuyện đó không liên quan gì đến ta, ta chỉ là người làm công ăn lương.
- Tất cả là do Trương Tiểu Vũ, thành chủ Đại Ca thành mà ra...
- Nàng ta là nữ nhân nên thích dùng nữ nhân trong công việc, còn có muốn quy tắc ngầm gì đó hay không thì culy như ta không biết.
Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, nữ nhân kia khẽ gật gật đầu xem như chấp nhận.
Tuy lời nói của Trần Lâm không mấy thuyết phục nhưng trên cơ bản nó đúng, Trương Tiểu Vũ nữ nhân lãnh đạo cả Đại Ca thành, chuyện này nàng biết còn biết rất rõ, thế nên Trần Lâm không nói dối...
Ngoài ra, câu nói kia còn chứng mình Trần Lâm thật sự là người của Đại Ca thành, bởi lẽ ngoài những người trực tiếp đối đầu với Đại Ca thành và chính những người của Đại Ca thành ra thì không ai biết được kẻ lãnh đạo tối cao của Đại Ca thành lại là một nữ nhân.
Bỏ được nổi lo trong lòng, nữ nhân kia khẽ cúi người trước Trần Lâm nói.
- Đa tạ ngài đã thành thật với ta.
- Ta gọi là Văn Cơ.
- Bốn người kia không chỉ là bằng hữu của ta mà còn là những người thật sự có tài, vô cùng thích hợp với tình hình của Đại Ca thành.
- Dĩ nhiên ngài có quyền lựa chọn, nếu ngài thấy không ứng ý ta tuyệt đối sẽ không nói gì.
Nói xong Văn Cơ kia liếc nhìn lại bốn nữ nhân đang đứng bên cạnh có chút lạnh giọng nói.
- Nếu các người có thể đi đến được Đại Ca thành, ta mong các người sẽ xem họ như là ta, đối xử với họ như là đối xử với ta.
- Còn những tổn thương mà các nàng phải chịu vì ta, kiếp sau ta nhất định sẽ trả.
Nghe thấy Văn Cơ nói như vậy, bốn nữ nhân kia đều kẻ giật mình liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này một nữ nhân bộ dáng vô cùng mũm mĩm, bộ ngực sữa to tròn muốn bung cút áo cùng cập mông phì mỹ một trời một vực với Văn Cơ bước đến nhỏ giọng nói.
- Tiểu Cơ hay là ta ở lại với ngươi.
- Để ngươi một mình ở lại đây ta không an tâm.
Nghe thấy nữ nhân kia nói thế, Văn Cơ khẽ lắc đầu, ánh mắt có phần sắc lạnh liếc nhìn nàng rồi nhìn lại ba người kia nói.
- Các ngươi an tâm, trừ khi tên kia có thể thấp sáng cả ngoại thành này, nếu không đừng hòng bắt được ta.
- Tuy nhiên ta lại không muốn một ngày nào đó nghe tin ai đó trong số các ngươi vô tình bỏ mạng.
- Đi theo hắn đi, rời khỏi nơi này chính là việc làm tốt nhất mà các ngươi có thể làm cho ta.
Nói xong Văn Cơ khẽ thở dài rồi quay người bỏ đi.
Tuy nhiên một bóng đen đã nhanh hơn chắn trước người nàng.
- Nếu họ đã không muốn rời xa nàng thì nàng cũng theo ta luôn đi.
- Không phải vẹn cả đối đừng sao?
Đứng trước người Văn Cơ, Trần Lâm mỉm cười vô cùng tự tin nói.
Tuy nhiên đáp lại sự nhiệt tình của Trần Lâm.
Văn Cơ chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt đượm buồn nhìn ra khung cửa sổ lặng nhắm bầu trời đêm bên ngoài rồi nhỏ giọng nói.
- Ta không có khả năng rời khỏi đây.
Nghe thấy thế Trần Lâm cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng vẫn không tử bỏ nắm lấy đôi vai gầy của Văn Cơ tự tin nói.
- Tên đời này không có nơi nào mà ta không thể đưa người của mình đi được.
- Một cái Vũng Hải trong mắt nàng là rất lớn, nhưng trong ta cũng chỉ làm một toà thành nhỏ.
- Dù không biết nàng có vấn đề gì, nhưng các cụ có câu.
- Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm.
- Tại sao nàng không thử một phen.
- Huống chi không chỉ ta mà còn rất nhiều người khác đều dám liều với nàng phen này.
Nói xong Trần Lâm ngước nhìn lên bốn nữ nhân đi theo Văn Cơ.
Ngược lại Văn Cơ cũng vô thức ngước nhìn theo ánh mắt Trần Lâm thì bắt gặp bốn ánh mắt khác cũng vô cũng nhiệt tình nhìn về phía mình.
Rõ ràng bốn người kia đều sẽ không chút ngại ngần liều theo với nàng làm bất cứ điều gì.
Khẽ thở dài một tiếng, Văn Cơ liếc nhìn Trần Lâm rồi cúi đầu nói.
- Ngài thật là cố chấp...
- Được rồi ta Thái Văn Cơ xin đi theo ngài, sau này mong ngài chiếu cố.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật gật đầu đắc ý mỉm cười...
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã nhận thấy vấn đề giật mình hỏi.
- Thái Văn Cơ, nàng họ Thái...
- Nàng có quan hệ gì với Thái Trọng.
Nghe thấy Trần Lâm hỏi về quan hệ giữa mình và Thái Trọng, Thái Văn Cơ có chút mỉm cười tự giễu nói.
- Ta là cháu gái kiêm người tình của lão.
- Phu nhân mà lão đang tìm cũng chính là ta.
- Như vậy ngài còn muốn thu ta nữa hay không?
Nhận được câu trả lời của Thái Văn Cơ, Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm ngạc nhiên.
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã lấy lại được ý thức nộ hỏa công tâm tức giận chửi ầm lên.
- Đậu xanh rau củ quả, cái cho heo chết tiệc kia, đến cả cháu gái của mình mà cũng không tha...
- Biết thế hôm trước ta hổ trợ La Thiên đập chết lão ta rồi...
Đến đây Trần Lâm cũng đại khái nắm được mọi chuyện.
Xuất phát điểm hiển nhiên đến từ Thái Trọng, không ngờ lão gìa kia lại nổi lên ý đồ với cháu gái mình, còn bắt giám nàng trong phủ thành chủ nhằm tránh chuyện xấu của mình bị lộ ra.
Thảo nào rất ít người có thể trông thấy phu nhân của Thái Trọng.
Thật tế từ lúc trung niên Vạn Thông kể về vị phu nhân thần bí của Thái Trọng, Trần Lâm đã cảm thấy ngờ ngợ, chỉ là cậu không hề nghĩ đến chuyện này.
Mãi đến sau này, thiên địch của Thái Trọng, đại anh hùng La Thiên ngang trời xuất thế máu chó nỗi lên mà đánh vào phủ thành chủ.
Lợi dụng lúc đó Thái Văn Cơ mới có cơ hội chạy đi mất rồi đến cầu cạnh một tên mập khác nhưng tốt hơn là Tiền Đa Đa.
Tuy nhiên, Thái Văn Cơ mất tích, Thái Trọng hiển nhiên là phát điện, không chỉ trút giận lên đầu La Thiên mà còn lên những người có quan hệ mật thiết với nàng.
Thế nên Thái Văn Cơ mới tìm cách để bốn người kia chạy khỏi Vũng Hải, tránh xa cơn thịnh nộ của Thái Trọng.
Bên kia thấy Trần Lâm không chút kiên kỵ mắng chửi Thái Trọng, Thái Văn Cơ không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn cậu vài lần.
Thật tế Thái Văn Cơ nghĩ Trần Lâm sẽ sợ hãi mà quên luôn chuyện muốn thu lưu mình, thậm chỉ đến phủ thành chủ báo tin.
Nhưng ai ngờ Trần Lâm lại không chút sợ hãi còn mắng chửi Thái Trọng.
Ngược lại, Trần Lâm sau một lúc phát tiếc thì không nhịn được liếc nhìn Thái Văn Cơ.
Đúng là đó hoa nhài cắm bãi phân heo...
Thảo nào ánh mắt của Thải Văn Cơ lại tràn ngập u thương đến vậy, thử nghĩ xem ngày nào cũng ăn thịt heo không u thương mới là lạ...
Tuy nhiên người tốt như Trần Lâm, kẽ đã thấm nhuần triết lý sống của Tào Mạnh Đức tiên sinh “trên đời này chỉ có vợ thằng khác là ngon nhất”....
Thế nên, vệ tình lẫn về lý Trần Lâm cũng không thể bỏ mặc Thái Văn Cơ.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thái Văn Cơ.
Trần Lâm không chút khách khí nắm lấy tay nàng lạnh giọng nói.
- Đi, ta lập tức dẫn nàng ra khỏi đây.
- Ta thật sự muốn xem con heo già Thái Trọng kia làm gì được ta.
Danh Sách Chương: