Theo chân “cán bộ” Mã Hán đường đường chính chính bước vào trong pháo đài Viễn Đông, trước ánh mắt kinh dị của mọi người nhất là thanh niên Lãnh Ngạo đang trốn phía xa.
Trần Lâm không nhịn được thầm mắng một câu:
- Đm...!làm ăn gì đâu mà cứng nhắc...!có cán bộ dẫn đường mà cũng thu tiền...
Hiển nhiên, dù giết không ít người và còn được cán bộ dẫn đường, nhưng tiền vào cửa của Viễn Đông thì vẫn không thể nào thiếu được.
Trần Lâm dù chiến tích huy hoàng là thế nhưng vẫn phải ngoan ngoãn trả tiền vào cổng cho bản thân và Lâm Mỹ Anh, từ đó có thể thấy được các quân nhân gác công này không chỉ liêm khiết mà còn rất là gan dạ.
Bước vào trong thành Viễn Đông hùng vĩ...
Người qua đường vẫn tấp nập đi đi lại lại không hề bị trận chiến bên ngoài làm ảnh hưởng, một phần là do quá xa và bị các quân nhân ngăn cản, nhưng quan trọng nhất có lẽ là do những thợ săn ở đây đã quá nỗi quen thuộc với những cảnh chém giết thế này.
Ngược lại, trông thấy người qua kẻ lại vô cùng đông đúc, những ngồi nhà lớn tồn tại thời trước mạt thế cũng được tận dụng trở thành nơi buôn bán và tá túc của những người sống tại đây.
Lâm Mỹ Anh không khỏi gật đầu xuýt xoa.
Tuy còn mạnh hơi thở của mạt thế, người qua đừng nhìn vẫn hơi đói khát tiều tụy thiếu sinh khí, nhưng đúng như Trần Lâm đã nói Viễn Đông trên cơ bản đã chân chính trở thành một bến đổ của nhân loại trong thời đại mạt thế hắc ám này.
Tuy nhiên do có người lạ đi cùng, Lâm Mỹ Anh cũng không biểu hiện gì nhiều chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Trần Lâm.
Ngược lại “người lạ” Mã Hán cũng không quá chú ý đến nữ nhân đúng là body rất ngon nhưng không quá xinh đẹp kia, chỉ thầm nghĩ nàng là đồng đội của Trần Lâm gặp được bên ngoài.
Dù sao Viễn Đông tuy không nhiều nữ thợ săn nhưng cũng không ít, Mã Hán cũng chả thể nào nhớ hết được nữ nhân kia lạ mặt hay quen mặt.
Huống chi tên nhóc Trần Đại Kê kia trẻ khỏe như vậy, lượm vài em thợ săn về làm ấm giường cùng là chuyện bình thường nói gì chỉ một em.
Thật tế bản thân Mã Hán cũng vô tình gặp gỡ rồi lượm về vài nữ nhân như vậy, cùng là dân chơi lão cũng không lấy làm gì là ngạc nhiên...
Mạt thế mà dù là nữ cường nhân hay gái điếm đều muốn tìm một cường giả để dựa vào, ngược lại những nam nhân có nắm đấm đủ lớn cũng muốn thu về nhiều như nhân như một sự khẳng định sức mạnh của mình.
Thế nên Mã Hán cũng không quan tâm lắm đến Lâm Mỹ Anh chỉ nghĩ nàng là gà mà Trần Lâm nuôi.
- Nhóc con ngày mai gặp lại...
Liếc nhìn Trần Lâm, Mã Hán cười như không cười nói.
Hiển nhiên Mã Hán muốn nhờ Trần Lâm hỗ trợ mình làm một việc, xem như trả công đã đứng ra giúp Trần Lâm đè xuống mâu thuẫn kia.
Tuy xét về luật Trần Lâm không sai, nhưng nếu muốn an ổn qua chuyện này Trần Lâm buộc phải giúp Mã Hán lần này.
Đúng là biết chơi, chưa về Viễn Đông được bao lâu đã bắt Huyết đại nhân làm việc.
Đáng tiếc Trần Lâm tạm thời chưa muốn chạy khỏi Viễn Đông nên đành phải đáp ứng ông chú này.
Tuy nhiên bị người khác bóp đít, Trần Lâm hiển nhiên là không vui cho đến khi nhận thấy có người sắp đến.
Thoáng cười lạnh Trần Lâm vô cùng vui vẻ nói:
- Được rồi, ngày mai thì ngày mai...
- Nhưng trước đó lão cũng nên trả chút lệ phí nhỉ...
Lời Trần Lâm vừa dứt...
Một ngọn hắc phong từ phía xa lao đột nhiên đến, hất bay những người đi đường ngã lăng ra đất rồi lao xuống trước cổng thành...
Dần dần hắc phong tan đi để lại một trung niên nhân dáng người cao lớn, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo lạnh lùng đứng đó tản mác ra hàn quang bước người khiến không ai dám nhìn thẳng.
Không chỉ thế trung niên nhân kia còn là một tên độc nhãn long một mắt kết hợp với bộ đồ đen càng khiến hắn trông không khác gì một tên tướng cướp.
Tuy nhiên thấy trung niên nhân không khác gì cướp cạn kia, Lãnh Ngạo đang đứng cạnh những thằng viên còn lại của Hắc Phong bang không nhịn được vui mừng chạy đến.
- Phụ thân...!người rốt cuộc cũng đến...
- Là tên kia hắn giết người của chúng ta còn đánh trọng thương Hoàng thúc...
- Nếu người đến chậm một bước, hắn đã giết hết chúng ta rồi...
Chạy đến cạnh trung niên kia, Lãnh Ngạo lập tức khóc lớn vô cùng thảm thiết nói rồi chỉ về phía Trần Lâm.
Nghe thấy thế trung niên một mắt kia khẽ nhíu mày lạnh như băng nhìn qua Trần Lâm.
Hắn ta không ai khác chính là Lãnh Phong bang chủ Hắc Phong bang một trong năm bang hội lớn của Viễn Đông.
Nhưng không chỉ có thế, sức mạnh của Lãnh Phong cũng không phải dạng vừa, không tính đến những người chơi cao cấp của quân đội Viễn Đông thì Lãnh Phong có thể xem như đệ tam cao thủ chỉ sau Ngô Chiến và gia chủ Mạnh gia Mạnh Hải.
Còn thanh niên Liễu Thanh Thiên đang cùng với đại quân Viễn Đông trên đường trở về kia, dù là thợ săn cấp B nhưng cấp B kia là do điểm số và quan hệ mà có không liên quan lắm đến sức mạnh.
Thế nên nói về độ nổi tiếng cùng uy tín Liễu Thanh Thiên chắc ăn là hơn Lãnh Phong, nhưng sức mạnh thì Lãnh Phong lại hơn một bật.
Chính vì thế khi nghe tin nhóm người Hắc Phong bang trong đó có cả con trai mình bị chặn đánh...
Lãnh Phong đã vô cùng tức giận lập tức chạy đến đây xem tên chán sông nào dám đụng đến Hắc Phong bang của hắn.
Không chỉ thế hơn trăm thành viên của Hắc Phong bang cũng đang chạy đến ngay sau đó vây kín cả con đường khiến không ít thợ săn hoảng sợ vội vàng bỏ chạy.
Cả khoảng sân rộng lớn trước cổng thành Viễn Đông thoáng cái trở nên trống vắng vô cùng.
Tuy nhiên trước ánh mắt sắc lạnh của Lãnh Phong cùng gần trăm phần tử vũ trang Hắc Phong bang, Trần Lâm chỉ khẽ cười lạnh rồi lui lại trốn sau người Mã Hán bộ dạng vô vùng tiểu nhân đắc ý.
Để được Trần Lâm hỗ trợ, lão Mã Hán hiển nhiên có trách nhiệm bảo kê cho mình phen này, có ô dù che chở Trần Lâm không có lý do gì không tận dụng.
- Mã đại nhân...!tên kia giết không ít người, tội ác tày trời...
- Ngài thân là một quân nhân không lẽ muốn bao che cho tên sát nhân này sao?
Nhìn thấy Mã Hán đứng cạnh Trần Lâm rõ ràng là có ý tứ bao che, Lãnh Phong thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh giọng nói.
Tuy Mã Hán trước nay chưa hề tham gia những chuyện như thế này, nhưng giờ lại chấp nhận đứng ra bảo kê cho tên kia khiến Lãnh Phong vô cùng nghi hoặc.
Nhưng người ta đã giết chết không ít thành viên của mình, chuyện này nếu cứ cho qua mặt mũi của Hắc Phong bang còn đâu, anh em làm sao tin phục vị bang chủ này được nữa...
Ngược lại bị Lãnh Phong chất vấn Mã Hán chỉ nhếch mép cười khinh bỉ.
Nói về giết người cả cái Viễn Đông này không ai bì được với Hắc Phong bang, tên từng là đại ca hắc bang như Lãnh Phong càng không có tư cách chất vấn ai về vấn đề này.
Huống chi mạt thế hàng lâm quan điểm đạo đức cũng có đôi chút thay đổi...
Với Mã Hán việc Trần Lâm giết chết đám người Hắc Phong bang kia cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao bọn chúng cũng chả tốt đẹp gì, người vô tội chết trong tay chúng chỉ sợ còn nhiều hơn số người Trần Lâm vừa giết.
Quan trọng nhất Mã Hán đang cần Trần Lâm, lão tuyệt đối không để đám người này đụng đến Trần Lâm ít nhất là đến khi xong việc...
Híp mắt nhìn Lãnh Phong, Mã Hán lập tức phát huy 40 năm kinh nghiêm quan trường của mình cười lạnh nói:
- Viễn Đông đúng là nơi có pháp trị, nghiêm cấm đánh nhau, càng cấm việc giết người...
- Tuy nhiên sự việc lại xảy ra ngoài thành Viễn Đông, theo đúng luật chúng ta không quản đến...
- Dĩ nhiên chính quyền Viễn Đông là nơi có dân chủ, nếu Lãnh Phong đoàn trưởng muốn chúng ta vẫn sẽ điều tra hành động tày trời của tên nhóc này...
- Tuy nhiên nếu đã tra cũng sẵn đó điều tra luôn thảm án của mấy thợ săn chết oan ngoài thành tháng trước...
- Không biết Lãnh đoàn trưởng thấy thế nào...
- Cmn đúng là mệnh quan triều đình...!hảo thủ đoạn...
Ngồi một bên ăn dưa hóng chuyện, Trần Lâm không nhịn thầm mắng vị Mã đại nhân này một câu.
Đúng là trên đời này không ai là thật sự là người tốt...
Lão Mã Hán kia tuy là một quân nhân tốt nhưng không có nghĩa lão là ngược tốt và không biết đi bài, một câu nói kia rõ ràng là nhắm vào Hắc Phong bang.
Một cái bang hội có chữ hắc trong tên chắc ăn là không tốt đẹp gì, nếu muốn tra chắc chắn sẽ tra ra được rất nhiều chuyện hay ho.
Chính vì thế mặt của Lãnh Phong lúc này đã âm trầm đến cực điểm lạnh lùng nhìn Mã Hán nói:
- Nếu Mã đại nhân đã muốn bảo vệ tên kia...
- Một thợ săn nhỏ bé như ta cũng không có gì để nói...!chỉ là...
- Lãnh đoàn trưởng quá lời rồi...
- Viễn Đông đang cần tên nhóc này làm một số việc...
- Mâu thuẫn này cũng chả có gì to tát chỉ chết vài tên lính quèn...
- Nể mặt ta bỏ qua lần này đi...
Chưa đợi Lãnh Phong nói hết câu, Mã Hán đã thoáng cười cười tiến đến vỗ vai Lãnh Phong tựa như cầu tình nói.
Thủ thật vừa đấm vừa xoa có thể nói là luyện đến mức lô hỏa thuần thanh...
Quan trọng hơn là Mã Hán đang cảnh cáo Lãnh Phong, việc này không phải Mã Hán chủ động bảo kê Trần Lâm mà Viễn Đông đang cần Trần Lâm làm việc.
Trước lời uy hiệp đó, Lãnh Phong không dám hó hé câu nào chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, chừ khi hắn dám bật lại với triều đình...
Thấy Lãnh Phong đứng đó mặt đen như lọ nồi...
Mã Hán thoáng cười lạnh cứ thế dẫn theo Trần Lâm rời đi chính thức kết thúc cuộc chiến tranh phi nghĩa này.
Dĩ nhiên mâu thuẫn thì vẫn còn đó thậm chí càng lúc càng lớn hơn, Lãnh Phong chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù...
Ngược lại để tránh né sự trả thù của Hắc Phong bang ít nhất là ở ngoài sáng, Trần Lâm nếu như chỉ là một thợ săn cao cấp bình thường chắc chắn phải nương nhờ vào Viễn Đông...
Đúng là một con chim trúng được hai mũi tên, đáng tiếc Trần Lâm không phải chim cũng không phải tên...
- Cho người điều tra tên kia...
Lạnh lùng nhìn ba người Trần Lâm, Mã Hán và Lâm Mỹ Anh rời đi, Lạnh Phong khí tức âm trầm cực điểm dường như có thể giết người bất cứ lúc này lạnh giọng nói.
Nghe thấy thế đám thuộc hạ của Hắc Phong bang đang vây quanh cũng khẽ gật đầu lĩnh mệnh rồi nhanh chân chạy đi điều tra thông tin về tên thiếu niên trẻ tuổi vô cùng máu chó kia.
Còn Lãnh Ngạo đáng thương thì ngoan như cúm đứng một bên không dám nói câu nào, chỉ thầm trách bản thân ra ngoài không xem ngày gặp toàn chuyện xui xẻo.
Ngược lại, Trần Lâm sau khi được Mã Hán cứ thế dẫn đi thì vô cùng vui vẻ, thầm cảm thán có ô dù che chở đúng là sướng thật, cười đế độ không ngậm mồm lại được.
Thấy thế Mã Hán không nhịn được hừ lạnh trầm giọng nhắc nhở:
- Tên Lãnh Phong kia không phải thiện nam tín nữ kia, chắc chắn sẽ tìm ngươi trả thù...
- Tuy Viễn Đông trên lý tuyết là có luật pháp, nhưng luật là chết người là sống...
- Bản thân ngươi nhất định phải cẩn thận...
- Mã đại nhân an tâm, đánh nhau một một ta không sợ tên kia...
- Còn nếu đánh hội đồng thì...!ta gọi người đến giúp là được...!ha...!ha...!ha...
Nghe thấy Mã Hán nói thế, Trần Lâm thoáng mỉm cười quỷ dị nói.
Tính ra lão Mà Hán này không tệ, từng hai lần đứng ra giúp Trần Lâm.
Tuy xuất phát điểm của lão Mã Hán này là do quý người tài nói chung là lợi ích chứ chả phải tốt đẹp mẹ gì, nhưng với Trần Lâm người tốt hay người xấu không quan trọng chỉ cần là người tốt với mình là được.
Còn về tên Lãnh Phong kia và cả cái Hắc Phong bang gì đó của hắn, Trần Lâm cũng không xem ra gì.
Vẫn là cái nói đó xuất phát điểm chỉ là do Trần Lâm ngứa tay mà thôi, nếu đám người kia biết điều ngoan ngoãn hốt xác thì không sao, nhưng nếu lộn xộn Trần Lâm sẵn lòng cho bọn chúng thành cái xác.
- Được rồi nhóc con ta chỉ cảnh báo ngươi mà thôi...
- Ta có việc tạm biết...
Thấy tên nhóc kia mạnh miệng như thế, Mã Hán cũng chỉ lắc đầu cười khổ sau đó chắp tay rời đi.
Mã Hán còn có việc bên mình không rảnh chơi với thành phần rảnh rỗi như Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm cũng mỉm cười quỷ dị chào tạm biệt vị Mã đại nhân này.
Ánh mắt khẽ nhìn theo bòng lưng kia đến khi khuất dần không biết đang nghĩ gì, có lẽ là nghĩ đến việc mà Mã Hán muốn bản thân hỗ trợ vào ngày mai.
Tính ra Huyết tổ đại nhân đúng là đen, vừa mới về Viễn Đông chưa nghỉ ngơi ăn chơi được bao nhiêu đã phải xách đít lên đường tiếp...
Nếu không phải nhiệm vụ kia nghe có vẻ khá thú vị Trần Lâm thật sự muốn đánh bài chuồn trốn đi.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh không nghĩ nhiều như thế.
Thấy con kỳ đà Mã Hán đã bỏ đi, Lâm Mỹ Anh vô cùng vui mừng như con chim hoàng yến bay vòng vòng nhìn mọi vật xung quanh.
Chỉ là do bay mạnh quá làm động đến vết thương khiến nàng không nhịn được nhăn mặt đau đớn.
Tuy đã uống hết một bình hồi phục dược tệ của hệ thống, nhưng hồi phục dược tề không phải thần dược uống một cái là khỏi nay mà nó chỉ tăng tốc độ hồi phục của vết thương mà thôi, vẫn cần một khoảng thời gian để lành lại.
- Cẩn thận một chút...
- Nàng thật là...!được rồi ta dẫn nàng đi dạo phố...
Ôm lấy Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm thoáng lắc đầu vì độ hiếu động của nàng mỉm cười nói.
Trận chiến hôm này đúng là quá lớn với Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không ngại muốn thưởng cho yêu nữ này một phen quyết định dẫn bà cô ham chơi này đi dạo tòa thành mạt thế này.
- Được chúng ta cùng đi...
Bị Trần Lâm ôm vào lòng, Lâm Mỹ Anh thoáng mỉm cười đắc ý nói rồi không chút báo trước trường người tới đặc lên môi Trần Lâm một nụ hôn béo ngậy khiến người đi đừng không nhịn được thần mắng một câu Đm...
Hai bóng người không mấy quan tâm đến ánh mắt khó chịu kia cứ thế chầm chậm tảng bộ trên còn đường đông đúc của Viễn Đông, lặng ngắm những ngồi nhà lớn bên đường.
Nhất là những tòa nhà tràn ngập sắc mày với những nữ nhân ăn mặc hở hang đang không ngừng vẫy tay mời chào những khách qua đường...
Mạt thế đúng là thú vị...
Danh Sách Chương: