Tưởng rằng chạy trốn khỏi đàn cua khổng lồ là tránh thoát được nguy hiểm!
Nhưng không sự thật phủ phàn như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt đoàn người Vương Triều, đàn cua khổng lồ kia chỉ là sự mở đầu cho một biến cố còn lớn hơn!
Sau đại chấn động từ biển Đông do trận chiến giữa hai siêu hung thú tạo ra, biển cả vì thể trở thành bãi chiến trường khiến các hung thú đồng loạt bỏ chạy hình thành nên những thú triều khủng bố…
Trong đó nguy hiểm nhất ngược lại không phải là thú triều trên mặt đất mà là những thú triều trên không trung…
Khác với những sinh vật di chuyển bằng cách bò, hung thú họ nhà chim biết bay thế nên tốc độ di chuyển của thú triều có cánh này cũng là nhanh nhất, ầm ầm ập đến như một cơn cuồng phong!
Thế nên dù đã chạy trốn khỏi thú triều cua khổng lồ từ trước, nhưng đám người Vương Triều vẫn không tránh được một đàn chim Hải Âu khổng lồ lên đến hàng chục vạn con ầm ầm lao đến!
Tuy mỗi cá thể Hải Âu biển kia không lớn chỉ cỡ một con chó trưởng thành, nhưng trước số lượng áp đảo Vương Triều không dám chơi lớn lệnh cho đại quân tận dụng bóng tối ẩn nấp tránh xung đột với đàn chim biển kia!
Tuy nhiên đáng tiếc thay cũng chính vì bóng tối lại đem đến phiền phức vô cùng là vi diệu cho đại quân Viễn Đông!
Sau khi bị trận chiếu ngoài biển khơi hù dọa, đàn chim Hải Âu vô cùng hoảng sợ cấp tốc bỏ của chạy lấy chim, cấm đầu bay đi về phía tây lánh nạn!
Tuy nhiên chúng là chim không phải dơi rất nhanh đã không tìm được đường bay của mình!
Thế nên thấy đã bay được tương đối xa tránh khỏi bờ biển đang không ngừng dậy sóng cùng những cột lửa cứ lao lên thiên không kia…
Đàn chim Hải Âu quyết định tạm dừng chân! đã không dừng cánh lại bên một sườn núi lớn chờ đợi khi mặt trời lên sẽ đi tiếp.
Chỉ là đen còn hơn cả Hắc Lang tộc khi cái sườn núi kia lại nằm ngay cạnh nơi đại quân Viễn Đông đang tắt đèn tắt đuốc lẫn trốn, đám người Vương Triều vì thế rơi vào tình thế vô cùng éo le, chạy không được mà ở cũng không xong!
Đàn chim Hải Âu đang sát ngay bên đít nếu đại quân Viễn Đông muốn chạy trốn ánh sáng và tiếng động cơ xe chắc chắn sẽ thu hút đàn chim biển đang đậu ngay bên cạnh kia, đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra thì chỉ có trời mới biết!
Tuy nhiên nếu đợi đến sáng mai khi mặt trời lên không có bóng tối che đậy, đàn chim Hải Âu phát hiện có một đám sinh vật đang ngay bên cạnh mình thì có phát động tấn công hay không cũng chỉ có trời mới biết.
Tình thế nguy cấp kẻ thù lại ngay trên đầu, cách giải quyết tốt nhất chính là bỏ của chạy lấy người để xe lại đây rồi lợi dụng bòng tối âm thầm chạy đi cuốc bộ về Viễn Đông hoặc ít nhất cũng chạy xa khỏi sườn núi đầy chim đậu kia.
Tuy nhiên nếu dễ chạy như thế thì lão Vương Triều và đồng bọn đã không phải đau đầu.
Không tính những chiếc xe bọc thép cùng xe tải quân dụng vô cùng khan hiếm thì những vật phẩm trên xe cũng không phải thứ nói bỏ là có thể bỏ được.
Việc bỏ của chạy lấy người gì đó là không thể.
- Cmn đúng là đen…
- Lão Vương hay là chúng ta liều một phen lên xe bỏ chạy, đằng nào cũng không tránh được việc chạm trán với chúng…
- Thôi thì… liều một phen…
- Biết đâu bọn chim ngủ kia sẽ không đuổi theo…
Trốn sau chiếc xe bọc thép nhìn đàn chim đang ẩn hiện dưới ánh trăng mờ, lão Mã Hán không nhịn được tức giận nói.
Hiển nhiên trước tình thế nguy cấp, Mã Hán muốn chơi bài liều leo lên xe bỏ chạy mặc kệ có đánh động đến đàn chim đám trú trên sườn núi kia hay không.
Tuy nhiên Vương Triều lại không chấp nhận lắc đầu nói:
- Không được, bọn chim kia có thể biết khôn chạy đến đây thì sẽ không ngu…
- Mà cho là bọn chim kia ngu thật không đuổi theo chúng ta thì đêm tối cũng còn có những nguy hiểm khác.
- Lựa chọn này quá nguy hiểm.
Hiển nhiên vẫn đề không chỉ ở đàn Hải Âu, đêm tối cũng là thời gian đi săn của rất nhiều hung thú khác…
Chính vì thế mà dù cho thật sự phá được vòng vây của đạn chim chạy thoát thì cũng sẽ gặp phải sự tập kích của những hung thú khác, tình thế tính ra con nguy hiểm hơn…
Huống chi tại ách này diễn ra lớn như vậy nhân loài còn cảm nhận được thì hung thú vốn thiên sinh lĩnh mẫn làm sao có thể không phát hiện được.
Hiện tại chỉ sợ đám hung thú kia bất kể sống về đêm hay sống ban ngày đều đã ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu cả rồi, lao ra ngoài kia khác gì tự sát.
- Nhưng mà chúng ta cũng không thể không làm gì…
Mã Hán có chút bất lực lắc đầu nói.
Chạy cũng chết nhưng ở lại cũng chưa chắc có thể sống…
- Ta có một cách…
Bật chợt Lôi Triết đang ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng góp ý.
- Nói thử xem…
Lão Vương Triều cũng không độc đoán gì gật đầu nói.
Khẽ trầm ngâm một lúc, Lôi Triết mới lên tiếng nói:
- Cách của ta thật ra khá đơn giản, đó chính là tiếp tục trốn…
- Chúng ta luôn nghĩ cách thoát khỏi đàn chim kia nhưng thực ra ta nghĩ là không cần thiết…
- Dù không thấy rõ là chim gì nhưng ta có thể chắc chắn chúng không phải loài chim sống ở đây, chỉ là bằng một lý do gì đó mới chạy đến đây.
- Thế nên kiểu gì thì chúng cũng sẽ bỏ đi, việc của chúng ta cần làm chỉ là trốn đến khi chúng bỏ đi, so với việc tìm cách chạy thoát việc này không phải dễ hơn sao.
Nghe Lôi Triết nói thế ánh mắt của lão Vương Triều dần dần sáng lên!
Quả đúng là người trẻ có lối tư duy của người trẻ, ngay từ đầu lão Vương Triều đã đi sai đường!
Khi bị một đàn chim đông đúc từ phương đông bay đến bao vây, lão Vương Triều và tất cả những người khác đều nghĩ ngay đến việc tìm cách chạy trốn, nhưng lại quên đi động cơ khiến đàn chim kia bao vây họ chỉ là nhất thời, sớm muốn gì đàn chim kia cũng sẽ bay đi thậm chí rất có thể là ngay sáng mai chúng sẽ lại tiếp tục vỗ cánh lên đường bỏ lại sườn núi toàn đá với đá kia!
Thế thì việc gì phải cố mà chạy, tìm cách trốn tránh đợi bọn chúng tự đi không phải việc dễ dàng hơn sao!
Chuyện này ngược lại trở nên rất dễ với đại quân…
Chỉ cần lợi dụng những chiến xe tải quân dụng cùng xe bọc thép làm công cụ che chắn rồi tận dụng đêm nay đào một cái “huyệt” rồi trốn hết vào đó là xong…
Với sức mạnh siêu việt của một người chơi, việc đào đất mặc dùng không bằng được những sinh vật thiên sinh đào hang nhưng cũng không phải là quá khó.
Trong một đêm đào được một cái hang lớn ẩn dưới đất cho mọi người tạm lẫn trốn là việc hoàn toàn có thể.
Đàn chim kia dù có thần thông quản đại cách mấy cũng không thể độn thổ được.
Nghĩ là làm Vương Triều lập tức lạ lệnh cho đại quân âm thầm đào đất, chuẩn bị mốc một cái lổ lớn dưới chân làm nơi trú ẩn khỏi đàn chim ngu kia…
Mãi đến khi trời sang công trình đào hang trốn chim mới được xem hoàn thành.
…
Ở một diễn biến khác…
Khác với một đêm sóng gió cấm đầu đào hang như chó của đại quân Viễn Đông, “Lâm Trọc” lại ngủ rất ngon tinh thần rất chi là sảng khoái khẽ vươn vai một cái đón chào một ngày mới tươi đẹp tràn đầy happy hạnh phúc…
Hiển nhiên để được sự sảng khoái kia tất cả đều phải kể công của Hắc Dạ lang vương.
Dù sao đàn Hắc Lang của của Hắc Dạ lang vương cũng muốn đánh lén đàn Bạch Lang, thế nên ngoài việc có thể quan sát đối thủ thì lẫn trốn tránh khỏi sự phát hiện của đối phương cũng là việc vô cùng quan trọng.
Ngọn đồi nhỏ mà tộc Hắc Lang chọn có thể nói là tương đối ẩn khuất nằm cạnh những ngọn đồi khác lớn hơn, nhờ thế đàn Bạch Lang và cả nhưng con chim ngu đang bỏ chạy đều không chủ ý đến, Trần Lâm… à không giờ nên gọi là Lâm Trọc được một đêm an nhàn…
Mà các cụ lại có câu, nhàn cư thì bất thiện…
Trong cái đêm tối đen như tiền độ chị Dậu, Lâm Trọc rảnh quá không có việc gì làm chỉ có thể cắn rơm cắn cỏ hy sinh thân mình làm trò giải trí đêm khuya cho đám người Phương Tuyết…
Những tiếng rên rỉ khẳng định sự hôn quân vô đạo của Huyết tổ đại nhân cứ như thế vang lên từ cái hốc chó mà Hắc Dạ lang vương đã dành riêng cho vị đại lão Huyết tộc này làm nơi nghỉ ngơi nhưng lại không được dùng để nghỉ ngơi.
Rất may Hắc Lang tộc trên cơ bản là một đám động vật, thế nên dù nghe được những âm thanh động dục kia cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt với chúng, chí có số ít tộc nhân Hắc Lang tộc không nhịn được học theo Trần Lâm kéo nhau ra chơi tại chỗ không khác gì tiệc thác loạn tập thế…
Những tiếng sói tru đầy sướng khoái kèm theo tiếng rên rỉ nỉ non không ngừng vang lên khiến Hắc Dạ lang vương mặt vốn dĩ đã đen nay lại càng đen hơn.
Chui ra khỏi cái hốc chó của mình, rời ra những cơ thể ấp áp lõa lồ còn đang sai ngủ của các thị nữ trung thành…
Trần Lâm vô cùng sướng khoái rên lên một tiếng hít thở bầu không khí buổi sáng…
Tuy nhiên chưa đợi Trần Lâm rên rỉ được bao, Hắc Dạ lang vương mặt đen như đít nồi đã chầm chậm bước đến, ánh mắt không nhịn được oán hận hình Trần Lâm.
Ngược lại năm thuộc hạ đi sau lưng nàng thì tình thần rất chi là sảng khoái, mỉm cười cũng rất chi là thiện chí nhìn Trần Lâm.
Ánh mắt kia chỉ hận không thể kết bái huynh đệ…
Thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên không hiểu được rốc cuộc đám sói đen này bị cái gì…
Huyết tổ đại nhân đôi khi vẫn luôn ngây thơ như thế…
Đáng tiếc chính cái bản mặt ngu ngơ kia lại khiến Hắc Dạ lang vương càng thêm tức khí hừ lạnh một tiếng phủi đít đi ra ngoài…
Thấy thế Trần Lâm một lần nữa ngu mặt ra rồi nhanh tay bắt lấy một lang vệ đi bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Này có phải lang vương của các ngươi đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi không?
- Sao mới sang sớm mặt quạo như ăn cứt vậy…
Bị Trần Lâm bắt được, con lang vệ kia khóc không ra nước mắt, nó thật sự không dám nói chuyện của lang vương càng không dám nói xạo vị Huyết tổ đại nhân đầu trọc này.
Tình thế này đúng là hiếp sói quá đáng…
Tuy nhiên mãi một lúc lâu trước dâm uy của Lâm Trọc con lang vệ đáng thương này mới rặn ra được mấy chữ lý nhí nói:
- Đêm qua ngài chơi to và lớn như vậy khiến không ít hắc lang có chút động dục kéo nhau ra phát tiết…
- Chỉ là lang vương không có bạn tình nên có chút… kìm nén…
- Ngài hiểu mà…
- Ahhh… thì ra là thế…
- Nén quá không chỗ xả nên quạo quọ đúng không?
Nghe con lang vệ kia nói, Trần Lâm ánh mắt sáng lên như thấy được tân đại lục không nhịn được cười lớn nói.
Tính ra chuyện này cũng… hợp lý.
Dưới sự tác động phi vật lý của Trần Lâm số ít tộc nhân Hắc Lang tộc không nhiều lắm chỉ khoảng 500 con không nhịn được kéo nhau ra giao phối tập thể.
Đáng tiếc Hắc Dạ lang vương lại là lang vương nên không thể tham gia, lại không có bạn tình nên đàn phải nhịn cả một đêm…
Với sự kìm nén như thế, Hắc Dạ lang vương không quạo mới là lạ.
Ngược lại nghe Trần Lâm nói như thế, trái tim nhỏ bé của con lang vệ đáng thương không nhịn được run lên bần bật không dám nói câu nào chỉ có thể gật gầu như gà mổ thóc…
Trần Lâm là đại lão nói sao cũng được nhưng nó chỉ là một lang vệ tuy có số có má trong tộc Hắc Lang nhưng có cho nó mười lá gan cũng không dám nói xấu sau lưng lang vương.
Game này sói ta không dám chơi càng không dám bình luận…
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười nhưng vẫn không tha cho con lang vệ này có chút tò mò cười hỏi:
- Như thế sao các ngươi không kiếm “gấu” về cho lang vương của các ngươi đi?
- Để nàng ta nằm không một mình các ngươi thật là lang tâm cẩu phế đó nha…
Cảm thấy câu nói kia có gì đó sai sai, tuy nhiên con lang vệ kia vẫn không hiểu nó sai ở chỗ nào chỉ đành mặc kệ thành thật gật đầu cái rụp trả lời:
- Đâu có… chúng ta không phải đáng kiếm đó hay sao…
- Đối tương của lang vương chính là trong đàn Bạch Lang kia…
- Cái gì trong đàn sói trắng kia…
- Á đù… thì ra là thế Hắc Dạ lang vương cũng thật là hảo hảo thủ đoạn nha…
Nghe lang vệ kia trả lời, Trần Lâm không nhịn được dừng bước trợn tròn mắt nhìn con lang vệ kia rồi nhìn đàn Bạch Lang phía xa…
Đm thì ra Hắc Dạ lang vương quyết tâm đánh hạ đàn Bạch Lang kia không phải chỉ vì việc công mà còn là vì việc tư…
Chỉ là cái thủ đoạn này, cái phong thái này rất chi là giống Huyết tổ đại nhân, đúng là người xưa nói chả có sai chủ nào thì chó đó.
Danh Sách Chương: