Nhận thấy được sự quan trọng của viên tinh thế màu tím kia.
Phương Tuyết không chút chậm trễ chạy đến muốn thu lấy viên đá màu tìm này rồi tìm Trần Lâm để cậu định đoạt.
Tuy nhiên Huyết Thiên một lần nữa bộc phát ra tốc độ cực nhanh bắt lấy viên tinh thế màu tím kia.
Cầm lấy viên tinh thể cực kỳ quý giá của Thi tộc trên tay, ánh mắt của Huyết Thiên không ngờ lại tràn ngập sự thèm khát nhìn vào viên đá kia không khác gì một con nghiện thấy thuốc.
Thấy thế Phương Tuyết thoáng lo lắng nhíu mày nói:
- Tiểu Huyết Thiên mau trả nó cho tỷ tỷ...
- Thứ này không ăn được đâu...
Xét cho cùng viên tinh thể màu tím này cũng là vật của bọn thây ma, còn Huyết Thiên dù trước kia đúng là thây ma thật nhưng hiện tại đã là một thành viên của Huyết tộc.
Ăn lấy viên tinh thể kia Huyết Thiên có bị gì hay không Phương Tuyết hoàn toàn không dám chắc.
Tuy nhiên, Huyết Thiên như không hề nghe thấy Phương Tuyết nói gì nhanh chóng bỏ viên tinh thể màu tím kia vào miệng rồi “ực” một cái muốn xuống bụng...
Ngay lập tức lo lắm của Phương Tuyết thành sự thật...
Lượng thi độc khổng lồ từ trong viên tinh thể kia lập tức thẩm thấu vào dạ dày của Huyết Thiên, cả phần bụng của nàng lập tức chuyển thành màu tím đặc trưng của Thi Tộc rồi theo các mạch máu lan ra khấp cơ thể...
Những đường gân màu tím theo đó hiện rõ trên nước da trắng bệch của nàng trông vô cùng kinh dị.
Cơ thể nhỏ bé của Huyết Thiên cũng theo đó run lên bần bật, cả người nóng rân như phát sốt ngã bịch xuống đất bất tỉnh.
Đây chính là ham ăn hại thân trong truyền thuyết.
- Mau tìm đại nhân...
Ôm lấy Huyết Thiên đã sớm lâm vào hôn mê còn cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa của nàng, Phương Tuyết cực kỳ lo lắng hét lên.
Ngay lập tức một con chim nhỏ đang đậu trên cửa sổ lập tức vỗ cánh lao vút lên bầu trời.
- Huyết Thiên có khi nào biết thành một con thây ma hay không?
Trông thấy những đường gân màu tím sẫm đang không ngừng lan ra khắp cơ thể nhỏ bé của Huyết Thiên, Phương Ngân rốt cuộc cũng không nhịn được lo lắng nói.
Nếu Huyết Thiên thật sự biến trở lại thành một con thây ma đúng là đại phiền phức cho các nàng.
Tuy nhiên dị biến lại một lần nữa phát sinh...
Như cảm nhận được sự khiêu kích, huyết mạnh chảy trong người Huyết Thiên đột nhiên sôi trào, trái tim nhỏ bắt đầu đập liên hồi trong lồng ngực.
Từ vị trí trái tim và cánh tay huyết sắc của Huyết Thiên những đường gân màu đỏ tươi như máu đồng loạt hiện lên rồi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bắt đầu điên cuồng lan rộng ra khắp cơ thể.
Đến khi huyết sắc chạm đến những đường gân màu tím sẫm kia thì mới bắt đầu đình chỉ việc lan rộng.
Tuy nhiên nếu nhìn kỷ vẫn có thể thấy được những đường gân màu máu tươi đang chầm chậm cắn nuốt những đường gân màu tím từng chút từng chút một...
Cứ thế gần một tiếng trội qua...
Trước sự tấn công không ngừng nghĩ của phe huyết sắc, phe tử sặc dần dần bại lui về vị trí bung của Huyết Thiên rồi bị nuốt sạch ngay sao đó...
Cơ thể của Huyết Thiên cũng theo đó trở về bình thường với hai màu trắng bệnh và đỏ tươi như trước kia.
Cô bé Huyết Thiên sau một giờ vật lộn vì cái tội ham ăn cũng tỉnh lại như con nai vàng ngơ ngác nhìn mọi người như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu có gì đó khác biệt chắc chỉ có tóc của nha đầu Huyết Thiên, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được mái tóc ngắn của cô bé bắt đầu điên cuồng mộc dài ra đến khi sắp chạm đất thì mới chầm chậm dừng lại.
Trông thấy cô bé Huyết Thiên từ một tiểu nha đầu lưng ngực bình đẳng tóc cụt ngang vai đùng một cái trở thành một cô bé lưng ngực vẫn khá là bình đẳng nhưng tóc đã dài đến tận mắt cá chân, trông có phần hơi bị kinh dị...
Hai chị em Phương Tuyết không nhịn được kẽ đưa mấy nhìn nhau đầy kinh ngạc xen lẫn tiết nuối.
Với Phương Tuyết là kinh ngạc trước quá trình cắn nuốt viên tinh thể màu tím kia của có bé Huyết Thiên...
Tuy nhìn từ bên ngoài cô bé không có biểu hiện gì khác biệt chỉ có tóc đột nhiên mộc dài ra, nhưng Phương Tuyết có thể chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Còn Phương Ngân thì không nghĩ nhiều như thế, chỉ lắc đầu tiếc nuối thay cho cô bé Huyết Thiên kia khi thứ phát điển lại là tóc chứ không phải một thứ ăn tiền hơn khác.
Nếu không rất có thể một tiểu nha đầu nào đó ở Huyết tộc lại xù lông nhím lên ganh ghét.
...
Ở một diễn biến khác, bên trong một túp liều lý tưởng dành cho những thương bệnh binh của trận chiến vừa qua...
Trần Lâm không hề biết được nguồn cơ của trận chiến này đã bị tiểu nha đầu Huyết Thiên...!ăn mất, chỉ khinh bỉ nhìn tên nhóc Lôi Vệ đang mỉm cười nịnh nọt nhìn mình.
- Được rồi...!được rồi...!dù sao cũng là do ta lỡ tay đem ngươi đến đây...
- Chuẩn bị đi ta dẫn ngươi đi trốn...
Không nhịn được trước ánh mắt thèm khát của Lôi Vệ, Trần Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bất lực ôm đầu nói.
Hiển nhiên với thân phận trốn nhà đi làm bậy, Lôi Vệ tuyệt đối không thể để Lôi Minh phát hiện bản thân đang ở đây nếu không là xem như xong đời.
Cực chẳng đã Lôi Về đành chơi bài củ đến cầu cạnh Trần Lâm, mong vị đại lão này sẽ đem mình về với chốn bình yên.
Đáng thương cho Huyết tổ đại nhân đang có ý định cưa gái thì bị thằng mặt L này phá đám đành phải đưa bé ngoan này về nhà.
Nghe Trần Lâm chấp nhận đưa mình về, Lôi Vệ mừng đến phát khóc nói:
- Không cần chuẩn bị gì cả, ta có thể lập tức lên đường...
- Phòng khi...!chú Minh bất ngờ trở lại thì nguy to...
- Ngươi không cần chuẩn bị như ta cần...
Thấy Lôi Vệ gắp gáp như vậy hiển nhiên là sợ Lôi Minh bất ngờ trở về bắt tan tại trận, Trần Lâm không nhịn tức giận khinh bỉ nói.
Nói xong Trần Lâm khẽ nhìn lại Bích Ngọc mỉm cười như trăm hoa đua nỡ vô cùng là thân thiện nói:
- Bích Ngọc tiểu thư, ta đưa thẳng cu này vệ trước...
- Lần sau gặp lại nhất định phải cho ta xin chữ ký...
- Chuyện đó là dĩ nhiên...
- Sau này biết đâu chúng ta lại có dịp cùng nhau chiến đấu...
Nghe Trần Lâm nói thế, Bích Ngọc cũng chỉ mỉm cười đáp lễ nói.
Chứng kiến cuộc đối thoại giữa Trần Lâm và Lôi Vệ, Bích Ngọc cũng đã đoán được tại sao vị tiểu thiếu gia Lôi gia này lại xuất hiện tại đây.
Từ đó cũng có thể dễ dạng đoán được thân phận của vị thiếu niên họ Trần tên Gà Lớn kia là một thợ săn của Viễn Đông.
Dù quân nhân và thợ săn khác đường nhưng thực tế từng không ít lần phối hợp hàng động.
Bằng sự khôn khéo của mình, Bích Ngọc hiển nhiên là không bỏ quan cơ hội kết giao lần này.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là vị Trần Đại Kê này có đủ giá trị để kết giao.
- Tiểu Lôi Vệ chưa gì mà đã muốn đi rồi sao?
- Sao không chờ chú Minh trở lại rồi chào lão một tiếng hả đi...
Bất chợt một giọng nói có phần cười đùa vang lên, Lôi Phúc không màng đến việc chỉ huy sư đoàn của mình mà chạy đến đây góp vui.
Hai huynh đệ khác cha khác ông ngoại Trương Long và Triệu Hổ dù băng bó không ít nhưng cũng tham gia góp vui đi theo sau Lôi Phúc.
Bị Lôi Phúc trêu chọc, Lôi Vệ mặt mo thoáng đỏ lên nhưng không chút sợ hãi chỉ gãi đầu mỉm cười ngượng ngùng.
Hiển nhiên không chỉ Bích Ngọc mà Lôi Phúc kẻ có thể nói là tiền nhân trong cái trò kéo cấp này cũng hiểu rõ tại sao thằng em họ này của mình lại vô tình xuất hiện tại đây.
Tuy nhiên khác với Lôi Minh hay các trưởng bối khác, Lôi Phúc nói chung cũng chả thơm tho gì nên không hề trách cứ gì Lôi Vệ còn âm thầm giấu đi chuyện này.
Mục đích mà Lôi Phúc chủ động đến đây rõ ràng không phải vì Lôi Vệ mà là vì Trần Lâm.
Liếc nhìn Trần Lâm đang nhàn nhã đứng một bên, nhất là còn đứng cạnh Bích Ngọc.
Lôi Phúc đột nhiên cảm thấy không vui nhưng mặt ngoài vẫn tiến lên cười nói:
- Vị này là thợ săn hỗ trợ cho đệ sao?
- Sao không giới thiệu cho ca ca đây một chút...
Nghe thấy Lôi Phúc đột nhiên hỏi đến Trần Lâm...
Lôi Vệ thoáng nhíu mày nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Đây là Trần...!à...!phải rồi Trần Đại Kê...
- Là người của tổ săn Triệu Cao lần này đi theo hỗ trợ đôi chút cho đệ...
- Uk...!thì ra là Đại Kê huynh đệ...
- Lần này thật là đa tạ ngươi, nếu không có ngươi kịp thời ứng cứu chúng ta chắc là thương vong không ít...
- Sau chuyện này ta nhất định sẽ báo lên Lôi trưởng quan thưởng công cho ngươi thật xứng đáng.
Nhận được đâu trả lời dù không mấy rõ ràng, nhưng Lôi Phúc vẫn tiến chấp tay cười nói.
Thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng nhếch mép mỉm cười lắc đầu nói:
- Ta đến cả một con thây ma cũng không giết được thì làm gì có công lao...
- Nếu nói công lao những chiến sĩ đã tử trận kia mới là người có công lớn nhất.
- Ta không xứng...
Nghe thấy những lời nói đầy tính chính nghĩa của Trần Lâm, tất cả mọi người xung quanh đều không khỏi rơi vào trầm tự.
Một trận chiến qua đi có người chiến thắng lẫn những kẻ bại trận, anh hùng cũng từ đó mà ra đời và cũng sẽ có những kẻ vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường, không ai nhớ mặt đặt tên nhưng họ là một phần của chiến thắng...
Nhưng kẻ chiến thắng đáng thương...
Không ngờ vị thiếu niên trẻ tuổi này lại có thể nhớ về những kẻ đáng thương kia, đúng là đáng quý.
Những quân nhân đang xử lý vết thương gần đó cũng khẽ gật gù nhìn Trần Lâm.
Riêng chỉ có Lôi Phúc mặt hơi rát rát...
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng Trần Lâm nói như thế không khác gì đang tát vào mặt Lôi Phúc.
Trong trận chiến này Lôi Phúc cũng không giết được con thây ma nào, thậm chí rất nhiều quân nhân phải bỏ mạng cũng là vì sự tham công của hắn, nhưng Lôi Phúc chắc chắn sẽ là người lãnh công nhiều nhất, đúng như ước muốn của hắn và đúng như những gì Trần Lâm nói.
Cảm thấy bị Trần Lâm đâm một cú hơi đau nhưng không thể nói gì...
Lôi Phúc lòng không vui khẽ liếc nhìn Trần Lâm lạnh giọng nói:
- Phải ngươi nói không sai, nhưng chiến sĩ đã tử trận đúng là có công rất lớn...
- Ta nhất định sẽ báo lên Lôi trưởng quan trọng thưởng cho gia đình họ...
- Còn về công lao của ngươi ta cũng sẽ không quên...
- Tuy nhiên ta có điều thắc mắc, ngươi đang hỗ trợ Lôi Vệ thì chạy đến đây làm gì còn dẫn theo cả hắn đến đây...
- Ta thấy chỗ này không thích hợp lắm mong Đại Kê huynh đệ giải đáp, nếu không cái tội tự tiện bắt người của Lôi gia ta nhất định không nhẹ...
Lôi Phúc vừa dứt câu không khí lập tức trở nên trầm xuống, mọi người đều không nhịn được kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lôi Phúc.
Cái tội bắt người của Lôi gia chắc chắn là cực kỳ nặng, nhưng ai đời lại bắt người của Lôi gia chạy đến danh trại của Lôi gia làm gì, Lôi Phúc đem chuyện này ra nói quả thật có chút quá đáng.
Bản thân Lôi Vệ dù bị Trần Lâm hành hạ không nhẹ nhưng hắn không hề nghĩ nhiều như thế.
Thấy tình hình có chút sai sai Lôi Vệ muốn tiến lên mở miệng giải thích.
Tuy nhiên Lôi Phúc đã lạnh lùng nhìn san khiến Lôi Vệ giật mình hoảng sợ đứng đó không dám nói câu nào.
Danh Sách Chương: