Đi theo thằng cháu trẻ trâu Trần Lâm...
Liễu Mộng Điệp xác định là tàn đời không mấy khó khăn thấy được tương lai mờ mịt phía trước, thế nên muốn hỏi rõ một chút để có chuẩn bị tâm lý...
Tuy nhiên, tên khôn Trần Lâm lại không hiểu nhân tình thế thái mở miệng nói nhảm, khiến Liễu phu nhân tức giận một cước đá bay tên trẻ trâu kia...
Huyết tộc một tân chủng tộc vừa mới ra đời khi mạt thế hàng lâm.
Thế nên đám dị tộc kia cần bộ văn hoá gì đó là cái quần què gì, tên bộ trưởng rõ ràng là chỉ biết ăn chơi này ai phong rõ ràng là Trần Lâm đang nói nhảm.
Quá đáng hơn là Trần Lâm thân là người của Huyết tộc, quá trình để một nhân loại trở thành Huyết tộc có đau đớn hay bị gì không cũng đéo biết.
Đây rõ ràng là muốn chơi Liễu phu nhân...
Ngược lại, Trần Lâm khi không bị ăn một cước không nhịn được ngơ ngác nhìn Liễu Mộng Điệp rất muốn chạy đến phủ Khai Phong kêu oan...
Trần Lâm thật sự đúng là bộ trưởng bộ văn hoá của Huyết tộc, cái này ai cũng biết chỉ có Liễu Mộng Điệp không biết.
Còn về vấn đề trở thành tộc nhân của Huyết tộc sẽ có cảm giác gì thì huyết tổ đại nhân làm sao mà biết được.
Đây rõ ràng là muốn chơi Huyết tổ đại nhân...
Tuy nhiên, bản thân Trần Lâm thật ra cũng đã từng rơi vào trường hợp tương tự, cũng bị huyết kén báo phủ khi biến đổi chủng tộc, nhưng Trần Lâm không chắc cảm giác của mình lúc đó có giống với những thành viên bị trích huyết hay không, chết hơn là chuyện này huyết tổ đại nhân lại là không hỏi đến.
Tuy nhiên ai có tội thì không biết, nhưng có thể chắc chắn trước dâm uy của Liễu Mộng Điệp, huyết tổ đại nhân đức cao vọng trọng chỉ có thể chịu lép vế xem như không có gì gặng ra một nụ cười vô cùng khó coi rồi nói.
- Đại tỷ đừng nóng...!người nóng quá sẽ mau già...
- Người ngồi xuống đây ăn miếng thịt uống miếng rượu...!để mị kể cho mà nghe...
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp mới chịu ngồi xuống xem tên kia muốn nói.
Cứ thế Trần Lâm không chút giấy giếm kể hết quá trình trải qua trăm vạn khó khăn vượt qua mưa bom bảo đạn của mình, từ một thằng cu đen phải chật vật sống qua ngày trong thời đại mạt thế hắc ám, đến lúc gặp lại lão cha rồi đạp phải vận shit chó trở thành huyết tổ đại nhân đến ngày nay.
Nghe Trần Lâm kể lại những gì hắn đã trả qua, nhất là chuyện Trần Thiên và tỷ tỷ nàng Liễu Mộng Cầm đều đã bỏ mạng trong tay thây ma, Liễu Mộng Điệp dù đã đoán được từ trước nhưng vẫn không nhìn được thở dài, mạt thế sinh ly tử biệt là điều không thể tránh khỏi...
Tuy nhiên, khi nghe đến chuyện Trần Lâm được cả dòng cả họ Trần Gia phù hộ độ trì, phúc tinh chiếu rọi trúng giải độc đắc, chỉ vô tình cắn chết một con đom đóm mà biến đổi huyết mạch từ đó sáng tạo ra Huyết tộc hung danh hiển hách...
Liễu Mộng Điệp không nhịn được trợn mắt há mồm hét lên...
- Ngươi nói...!ngươi là đại ca của cái Huyết tộc kia...!cái tên huyết tổ gì đó chính là ngươi...
- Đcmn ngươi đang đùa với lão nương sao.
Thấy Liễu Mộng Điệp đột nhiên hét lên, Trần Lâm không nhịn được giật mình sợ nàng lại tung cước đá mình vội vàng nhảy ra xa cười nói.
- Phải ta chính là tên huyết tố đó...!thế nào bất ngờ lắm phải không...
- Ha...!ha...!đừng thần tượng ca...!ca chỉ là một truyền thuyết...
Nói xong Trần Lâm vô cùng đắc ý vuốt tóc, bộ dạng không khác gì những con tiểu bos thích nói nhảm trong những bộ phim ngày trước.
Thấy bộ dạng vô cùng cay mắt kia của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được muốn tiến lên đá tên kia một cái, may thay nàng có chuyện quan trọng hơn phải cân nhắc nên tạm bỏ qua cho tên kia.
Nếu Trần Lâm nói thật thì tên này đúng là đạp phải vận cức chó, một lần trúng số mà đi lên đỉnh cao nhân sinh, đúng là không chỉ số nào bá đạo hơn luck...
Ngoài ra cái cách Trần Lâm may mắn trở thành huyết tổ kia cũng có thể tạm chấp nhận được, nếu đổi lại là Liễu Mộng Điệp trong tình cảnh đó nàng cũng sẽ làm như vậy.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là Liễu Mộng Điệp chính là bà dì của Trần Lâm, nói như vậy nàng không phải bà dì của huyết tổ sao, cái Huyết tộc kia không phải nàng cũng có thể đi ngang sao...
Địa vị này rõ ràng là thơm hơn ở Vũng Hải...
Bên kia thấy Liễu Mộng Điệp trầm ngâm không nói, Trần Lâm cứ nghĩ nàng còn nghi ngờ lời nói của mình khẽ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang giả điếc đứng một nhếch mép cười nói.
- Lâm Mỹ Anh tới đây ta cho cô xem cái này vui lắm...
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên gọi mình, Lâm Mỹ Anh biết ngay không có chuyện tốt thoáng rùng mình nhưng vẫn cắn răng bước đến, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Trần Lâm...
Tuy nhiên, Trần Lâm mặc kệ Lâm Mỹ Anh có sợ hay không lập tức xuất thủ đánh ngất nàng.
Quá bất ngờ cũng nhưng chênh lệch cấp độ, Lâm Mỹ Anh không có khả năng làm được gì dễ dàng bị đánh ngất ngã bịch xuống đất.
Không thèm đỡ lấy người mẫu từng được săn đón một thời để Lâm Mỹ Anh không hề nhẹ tiếp xúc thân mật với mặt đất...
Trần Lâm chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái rồi vung tay lên triệu hồi một giọt tinh huyết màu đỏ tươi như máu.
Hiển nhiên, Trần Lâm muốn trích huyết với Lâm Mỹ Anh cho Liễu Mộng Điệp phạm thị...
Giọt tinh huyết đỏ tươi tựa như có linh tính lơ lửng trong lòng bàn tay Trần Lâm rồi bay đến người Lâm Mỹ Anh, tựa như giọt nước rơi vào miếng bọt biển không chút khó khăn thấm vào bên trong.
Dần dần những sợi tơ máu từ lỗ chân lông của Lâm Mỹ Anh tuông ra quấn quanh người nàng hình thành nên một cái huyết kén to lớn.
Bên kia Liễu Mộng Điệp cũng chứng kiến mọi chuyện không nhịn được trợn mắt há mồm.
- Đây...!đây là “trích huyết” mà ngươi nói đến...
Liếc nhìn cái huyết kén to lớn trước mặt, Liễu Mộng Điệp không nhịn được run giọng nói.
Ngồi dưới đất thở như chó...!Trần Lâm không chút giấu giếm gật đầu nói.
- Phải, đó là trích huyết năng lực ăn tiền nhất của ta...
- Ta nghĩ chắc là không đau đớn gì...!chỉ hơi ngợp một chút tầm một buổi là xong...
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ gật gật đầu cẩn thận nghiên cứu cái huyết kén của Lâm Mỹ Anh, trong mắt nàng trích huyết của Trần Lâm thật sự rất thú vị, nhìn chung cả Huyết tộc hùng mạnh cũng không phải do nó mà có sao.
Thấy Liễu Mộng Điệp chổng mông ngâm cứu cái huyết kén kia, Trần Lâm không nhịn được thầm hồ một tiếng...!thiện tại thiện tại...!rồi trầm giọng nói.
- Đại tỷ...!người cũng đã hiểu được đại khái về Huyết tộc...
- Ngươi là người thân duy nhất của ta...!ta hiển nhiên sẽ tôn trọng lựa chọn của người...
- Nếu người không ngại chuyện dị tộc gì đó muốn đi theo ta, ta đảm bảo sẽ cho người cuộc sống vô cùng tốt, Huyết tộc sẽ chống lưng cho người...
- Còn nếu người vẫn muốn là một nhân loại, ta sẽ sắp xếp người đến Đại Ca thành, họ là thể lực nhỏ phụ thuộc Huyết tộc, ở đó người vẫn có thể mặc sức tung hoàng ngang dọc...
- Thằng cháu này đây vẫn sẽ chống lưng cho người...
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên hỏi ý mình, Liễu Mộng Điệp không khỏi rơi vào trầm ngâm.
Mặc dù nhìn theo góc độ nào thì đi theo Trần Lâm, trở thành một thành viên chắc chắn có địa vị cực cao trong Huyết tộc cũng là một kèo thơm, nhưng nói gì thì nói trở thành một sinh vật khác không còn là nhân loại nữa vẫn khiến Liễu Mộng Điệp phải đắn đo.
Nếu không có sự lựa chọn thì dễ tính, xem như nhắm mắt trôi theo số phận, còn đằng này Liễu Mộng Điệp lại có quyền lựa chọn đúng là vô cùng khó xử, Trần Lâm quăn kèo này đúng là làm khó Liễu Mộng Điệp...
Tuy nhiên, sau một lúc suy nghĩ Liễu Mộng Điệp lại thở dài nói.
- Dị tộc thì đã sao, quan trọng là bản thân sống hạnh phúc là được...
- Ngoài cái Liễu Gia không mấy tốt đẹp kia ở Phần Thiên thì ta chỉ còn thằng cháu là ngươi, không theo ngươi thì theo ai...
- Nhưng ngươi phải chắc chắn với lão nương là “trích huyết” kia không đau, nếu không đừng trách ta vô tình...
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp vẫn chấp nhận gia nhập Huyết tộc đi theo mình, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười gật gật đầu...
Hình chung Trần gia đao phủ khá ít người, ông bà nội Trần Lâm đã về với tổ tiên khi Trần Lâm còn nhỏ, nhà ngoài thì Trần Lâm chưa hề gặp, quanh đi quẩn loại ngoài phụ mẫu ra thì chỉ có bà dì lâu lâu mới ghé chơi một lần này là còn có quan hệ mật thiết.
Phu mẫu đều đã mất, Trần Lâm hiển nhiên là muốn bà dì này ở bên cạnh mình.
Ngược lại, Liễu Mộng Điệp cũng là nữ cường nhân, tư tưởng phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết nên Huyết tộc cũng không phải một lựa chọn không thể chắp nhận được.
Ngoài ra, sao chuyện của tỷ tỷ quan hệ của Liễu Mộng Điệp và Liễu gia cũng không tốt nếu không muốn nói là trở mặt, nàng đã chán cái cảnh ngồi chờ chết ở Vũng Hải rồi nên quyết định theo Trần Lâm tung hoàng một phen, có Huyết tộc chống lưng Liễu Mộng Điệp còn ngán ai.
Nghĩ là làm Liễu Mộng Điệp xắn tay áo lên chống hông nói.
- Được rồi nhóc con tới đi...!lão nương muốn xem cái trích huyết kia có cảm giác như thế nào.
Huyết tâm tràn trề, Liễu Mộng Điệp tựa như nữ nhân hào kiệt chống nạnh đứng giữa trời gió....
Tuy nhiên, huyết tổ đại nhân kia nghe thấy thế không nhịn được rùng mình gào khóc.
- Đại tỷ...!tỷ có thể tha cho ta không...!trích huyết rất tốn thể lực...
- Giờ ta mắt hoa chân run, đứng còn không vững nói gì đến chuyện phục vụ người...
- Hay là để ngày mai nha...
Thấy bộ dạng thảm hại của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được híp mắt bĩu môi khinh bĩ nói.
- Còn trẻ mà...!yếu quá...
- Haizzz...!Trần gia không biết còn tiếp tục nữa được hay không?
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói mình yếu, Trần Lâm nổ trận lôi đình tức gian đứng lên muốn cho bà dì không biết sống chết này một trận.
Đáng tiếc cơn gió lạnh buổi đêm thổi qua khiến quyết tâm của huyết tổ đại nhân vỡ nát, khẽ rùng mình ngồi bịch xuống đất trong tủi nhục...
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh.
Thấy Trần Lâm chưa được một phút huy hoàng đã chợt tắc, Liễu Mộng Điệp không nhịn được bật cười.
Thằng cháu này đúng là có máu trẻ trâu không khác gì lão cha Trần Thiên của hắn, xem ra cái tính trẩu này cũng có tính duy truyền...
Bất chợt Kỳ Kỳ đang nằm ngủ mặc kệ sợ đời đột nhiên mở mắt rồi gầm nhẹ một tiếng cảnh cáo, đám người Yến Nhi cũng nhận thấy có người đến cấp tốc lấy vũ khí nhằm về nơi xa.
Trần Lâm cũng híp mắt lại nhìn về khoảng tối phía xa, tuy nhiên rất nhanh cậu đã khẽ mỉm cười, người Trần Lâm đang chờ rốt cuộc cũng đến.
Phía bóng tối phía xa, một bóng người có phần nhỏ nhắn chạy đến...
Cả cơ thể run lên vì cái lạnh mỗi khi những con gió như cắt da cắt thịt của trời đêm thổi qua, nhưng trên trán của nàng lại lấm tấm những giọt mồ hôi, hơi thở cũng đứng quản...
Hiển nhiên nữ nhân kia đã chạy bộ theo đám người Trần Lâm...
Hai chân mà đua với bốn chân của Kỳ Kỳ còn bất chấp cả nguy hiểm chạy theo Trần Lâm, xem ra quyết tâm của nữ nhân này không nhỏ.
Chầm chậm bước đến gần đống lửa của Trần Lâm, bất chấp ánh mắt cảnh giác của đám người Phương Tuyết lẫn hung thú khổng lồ Kỳ Kỳ.
Nữ nhân kia không chút sợ hãi tiến đến trước mặt Trần Lâm khẽ cúi đầu nói.
- Trần Lâm...!ta có chuyện cầu ngươi, mong ngươi thành toàn...
- Bất kỳ cái giá gì ta đều có thể đánh đổi...
Nghe nữ nhân kia nói thế...
Trần Lâm khẽ liếc nhìn đôi chân trần trắng trẻo lắm lem bùn đất cùng máu của chính nàng rồi nhếch mép mỉm cười, một nụ cười mà chỉ thiếu mỗi cập sừng nữa là không khác gì quỷ satan đang muốn mua linh hồn người khác.
Danh Sách Chương: