Công Tôn nhị cô nương hất cằm nói: “Huynh muội chúng ta ai quản chuyện người nấy, chuyện của ta không cần hắn làm chủ. Ta sẽ nói chuyện áp tải bạc trước, ta sẽ thu xếp cho các huynh đệ khác, đơn áp tải một bù hai theo quy định, nếu thất lạc thì ta sẽ bồi thường gấp hai. Chỉ là đơn ta nhận, bạc cũng phải đắt gấp hai thị trường, không biết Thôi tiểu thư có đồng ý không?”
Quỳnh Nương cười, thấy mình cũng bị vị “nhị thiếu” này làm cho nhiễm hào khí giang hồ, cũng chẳng nhiều lời, chỉ nói: “Vậy làm phiền nhị thiếu, nếu thuận lợi, ngoài bạc ra còn có hồng bao!”
Nhị cô nương thấy nàng hào sảng như vậy, ngược lại trên mặt có chút không được tự nhiên, ôm quyền nói: “Dạo gần đây túi tiền dần túng thiếu, Thôi tiểu thư trượng nghĩa, mỗ nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn sẽ dâng trả gấp bội!”
Vì thế nhị cô nương viết công văn bảo tiêu rồi tự thu xếp đi.
Chưa đến hai ngày, cả thuyền chờ phân phó.
Để cho ổn thỏa, chuyến tàu tránh đi đường biển đang có nhiều chuyện, vòng đi hơi xa.
Trước khi xuất phát, Lang Vương sai người đưa pháo chúc mừng xuất phát tới cho Quỳnh Nương. Dây pháo cuốn thành ống, vài bó lớn thô thô.
Quỳnh Nương thấy vậy nói: “Không cần đốt đâu, đi mua quân dụng thảo dược nên làm việc im lặng chút…”
Nàng còn chưa nói xong, mấy thị vệ mặc thường phục thân thủ nhanh nhẹn đã mở mấy dây to ra, châm ngòi dẫn rồi thả bùm bùm trên bến tàu..
Trong tiếng nổ vang rung trời, Thường Tiến duỗi cổ hỏi: “A… Vương phi, ngài nói cái gì?”
Quỳnh Nương tận lực lớn tiếng kêu hắn tắt pháo, nhưng trong tiếng pháo rung trời, tiếng nàng như hòn đá rơi nhanh vào sông, hoàn toàn không thấy tiếng vang.
Quỳnh Nương lại sợ pháo, căn bản không dám tới gần, nếu không nàng sẽ tự mình bưng một chậu nước qua.
Cái này cũng chưa tính, ngoài pháo ra còn căng một lá cờ lớn nền đen chữ đỏ mạ vàng, lay động trong ngọn gió phần phật, tên tuổi Thôi Ký kêu một tiếng vang dội. .
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Công Tôn nhị cô nương không để ý lắm, mặc TSm màu đen, trâm phát quan, một mình đứng trên mép thuyền, ngậm một cành liễu đã tách vỏ, cười nói: “Được! Chủ nhân bỏ vốn gốc tế thuyền, các huynh đệ phấn chấn lên cho ta! Trở lại rồi, ta sẽ mời các ngươi uống hoa tửu(1), thưởng bạc cho các ngươi nở mày nở mặt!”
(1) Rượu có kỹ nữ hầu.
Buổi nói chuyện này làm lái thuyền và hoa tiêu trên thuyền liên thanh trầm trồ khen ngợi, thuyền nhổ neo, lái về phương xa.
Trên đường về, trong lòng Quỳnh Nương như đang buồn phiền cái gì đó, càng nghĩ càng hụt hẫng.
Trở lại đại doanh cũng không thấy bóng dáng Vương gia.
Sở Tà có căn nguyên tốt, trải qua lần mất máu kia, mỗi ngày thịt cá không ngừng, khôi phục cũng rất nhanh, vừa phấn chấn lên là làm bạn với các tướng lĩnh cả ngày, không thấy trở về.
Tới nửa đêm, Quỳnh Nương nằm trên giường, cuối cùng nghe được tiếng bước chân quen thuộc vào doanh trướng, nàng hợp tóc dài lại xoay người ngồi dậy.
Sở Tà thấy nàng muốn dậy, cởi áo choàng thuận tay nhét nàng vào trong chăn nói: “Đại doanh dựa gần bờ sông, ban đêm gió lớn, hơi ẩm nặng, nàng mặc mỗi cái áo như vậy chẳng phải sẽ bệnh sao? Không phải đã gọi người lấy chậu than tới rồi à? Sao lại bỏ đi?” Nói xong sờ chân nhỏ lạnh băng của nàng không hài lòng lắm.
Quỳnh Nương dựa vào trong lòng hắn nói: “Tới ban đêm có Vương gia ở bên cạnh, ôm chặt lấy, thấm mồ hôi, đâu phải dùng than sưởi ấm?”
Lang Vương thấy tiểu phụ nhân này nói chuyện rất trêu người, liền cúi đầu hỏi nàng đêm qua đoạn nào ôm chặt nhất, ra mồ hôi nhiều nhất.
Loại lời nói thô tục này bảo người ta trả lời thế nào? Nàng bị hắn giày vò đến nỗi bị bắt nói ra mấy câu không quy củ, chọc Vương gia truỵ lạc ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng cười ha hả.
Sau khi quậy một trận, nàng hầu hạ Lang Vương thay áo trong đi ngủ, vừa cởi nút thắt vừa nói: “Sao hôm nay lại bảo Thường Tiến tặng nhiều pháo đến như vậy? Người không biết còn tưởng là muốn nổ thuyền đánh cướp… Làm việc phô trương như vậy, chọc tới đạo phỉ thì làm thế nào cho phải?”
Lúc nói lời này, nàng nhìn mặt Lang Vương.
Lang Vương diện mạo tuấn mỹ, nghe nói giống như mẫu thân hắn, mũi thẳng phối hợp với môi mỏng, luôn cho người ta một loại cảm giác cao quý mà lạnh băng.
Mà hiện tại, gương mặt kia vẫn hờ hững không thể tả, hình như cũng không định tiếp lời Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương lạnh tâm, thủ thế cũng hoãn, nàng bình tĩnh nhìn Sở Tà: “Vương gia cố ý?”
Sở Tà nhàn nhạt nói: “Yên tâm, nếu thuyền hàng của nàng có sơ xuất, bổn vương sẽ bồi thường cho nàng gấp bội.”
Quỳnh Nương nghe xong lời này, gấp đến độ lập tức ngồi dậy từ trên giường: “Vương gia! Đây đâu phải chuyện tiền bạc? Nhị cô nhương nhà Công Tôn còn ở trên thuyền, chàng dùng nàng ấy làm mồi câu, nếu thất lạc thì ta phải nói chuyện với ca ca nàng ấy thế nào?”
Lang Vương thấy Quỳnh Nương chuyện bé xé ra to, chỉ muốn mau trấn an nàng lên giường ấm áp, mở miệng nói: “Chiến sự Giang Đông vẫn chưa quyết, chịu khổ là người dân, sắp hết đông rồi, nước toàn bộ vùng ven sông sẽ hết đóng băng, đàn hải tặc này nhất định càng thêm không kiêng nể gì, không nói được chúng sẽ len lỏi đến nơi nào làm ác. Trên thuyền là giả tiểu tử nhà Công Tôn càng tốt, nếu đổi là người khác, nói không chừng còn không dẫn người nọ ra được đâu!”
Quỳnh Nương cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nhưng không biết nên phát tiết thế nào.
Đạo lý đúng là đạo đế vương, sách vương hầu nhìn xa trông rộng.
Phàm là người làm đại sự nhất định sẽ không câu nệ tiểu tiết, quân không thấy một tướng có công, vạn cốt khô. Cách làm của Lang Vương là hy sinh một nữ hải tặc đã cải tà quy chính, đổi lấy yên ổn vùng ven sông, thịnh thế của Đại Nguyên triều.
Vì vậy lời nói của Lang Vương, bất kể là ở trên dưới triều đình, tới nơi nào cũng không có sai lầm.
Lang Vương làm rõ rồi, ngược lại Quỳnh Nương không biết nên bác bỏ hắn như thế nào. Nhưng nôn nóng trong lòng lại không ngừng lôi kéo lương tâm nàng.
Mà Lang Vương lại không cảm thấy hai hải tặc này có giao tình to lớn gì với Quỳnh Nương, giải thích xong rồi là việc này chấm dứt.
Nhưng Quỳnh Nương lại không qua được cửa ải này, Lang Vương kéo thế nào cũng không chịu nằm xuống.
Lang Vương nhẫn nại dỗ vài câu cũng không thấy Quỳnh Nương mềm đi, hắn trở nên không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Bổn vương làm lụng vất vả cả ngày, trở về chỉ muốn ngủ một giấc an ổn, sao nàng lại cứ cáu gắt như vậy? Thật sự là không biết đến đại thể!”
Lời này ầm một cái, đốt lên lửa giận trong lòng Quỳnh Nương, nàng xúc động phẫn nộ, từ trên giường đứng lên, vóc dáng nho nhỏ đứng thẳng tắp không nhường nhịn chút nào, cúi đầu nhìn Lang Vương đang nằm trên giường nói: “Vương gia ngài muốn lập công lao sự nghiệp thiên thu, vốn không phải chuyện của Quỳnh Nương, chàng hạ bước cờ nào, dùng ai làm quân cờ cũng là suy tính của quý nhân ngài. Nhưng trước khi lấy ta làm quân cờ có thể thông báo một tiếng không? Chẳng lẽ chàng chỉ thấy nam nhân các chàng có trung có nghĩa, phụ nhân chúng ta không có trung nghĩa lẽ phải? Nhị cô nương sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ lúc nàng ấy mệnh tang còn nghĩ lầm là ta lợi dụng nàng ấy sao?”
Trước đây Quỳnh Nương cũng có lúc tức giận với hắn, nhưng đều là lạnh lùng giả làm di mẫu, không làm loạn như cãi cọ với hài nhi.
Hôm nay thì hay rồi, đúng là giống thiếu nữ bích ngọc niên hoa, hoàn toàn không có chút lễ nghi nào, cũng dám đứng trên giường gào với hắn!
Vì thế hắn cũng đứng dậy, ném gối đầu đi nói: “Cái rắm! Bổn vương bắt nàng làm quân cờ khi nào? Chuyện kia lại không phải nàng cầu nàng ta làm, là chính nàng ta tìm tới, còn gấp hai giá? Tiền bạc sễ kiếm như vậy sao? Đó là khinh nàng lương thiện, đòi nàng giá cao. Phải giáo huấn nàng ta, đừng tống tiền lên đầu bổn vương. Lại nói gã Kích Thủy Khách kia là thuộc hạ cũ của Công Tôn Vô Dịch. Lúc trước cầu hôn Công Tôn nhị không thành nên mất hết mặt mũi. Lúc ấy Công Tôn Vô Dịch không dọn dẹp sạch sẽ, để lại cục diện rối rắm này. Chẳng lẽ lúc này huynh muội hắn không nên bồi thường chút gì đó sao? Dựa vào cái gì mà ị phân rồi có thể chạy lấy người, để lại cho người khác dọn thay hắn? Bãi phân lớn, mặt mũi cũng thật lớn!”
Tuy Quỳnh Nương từng ngây người ở phố phường một khoảng thời gian, từng tập cách quát mắng của phố phường. Nhưng lúc thật sự chiến đấu vẫn không địch lại Lang Vương thô bỉ răn dạy một đám hán tử ở binh doanh.
Nàng bị Lang Vương ngụy biện vòng vèo, không bác bỏ được, thở phì phò ôm gối đầu muốn đi.
Lang Vương chặn ngang ôm lấy nàng, lạnh mắt hỏi: “Đi đâu?”
Quỳnh Nương cũng lạnh giọng nói: “Sợ quấy nhiễu Vương gia nghỉ ngơi, đến doanh trướng của nha hoàn ngủ.”
Khoé mắt Lang Vương thấm sương lạnh: “Nãy thì bỏ chậu than, bây giờ lại sinh sự vì việc không đâu mà làm loạn muốn đi, muốn mưu toan đông chết bổn vương sao? Mưu hại trượng phu, lúc sự việc bại lộ thì nàng chẳng tái giá được nữa đâu!”
Quỳnh Nương bị Lang Vương càn quấy làm cho tức giận đến nỗi run giọng, nàng kêu thị vệ ngoài doanh trướng, bảo bọn hắn đốt một chậu than thật nóng cho Vương gia.
Thị vệ ngoài doanh trướng lên tiếng, chuẩn bị đi nhặt than đến đốt.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Thường Tiến ngăn lại. Tiểu thị vệ kia khó hiểu, cần Thường thị vệ trưởng của bọn họ giải thích nghi hoặc: “Nghe thấy cãi nhau bên trong không?”
Tiểu thị vệ gật đầu.
“Gọi chậu than là Vương phi, Vương gia có gọi không?”
Tiểu thị vệ lắc đầu.
Thường Tiến liền nói: “Nếu đã thế, vậy ngươi thành thật giả ngốc đi, bằng không lát nữa thật sự bưng chậu than vào, lúc bị nện quân côn đừng trách không ai chỉ điểm ngươi!”
Nói xong lời này, hắn lại thở dài.
May mà sáng nay Lang Vương đã phân phó Hà tiểu thư kia dọn doanh trướng ra xa một chút, nếu không chẳng phải lúc này khắc khẩu sẽ bị tiểu nương kia nghe thấy sao?
Thật ra hôm nay trước khi đưa pháo hắn đã có lòng tốt nhắc nhở Vương gia, tiền trảm hậu tấu như vậy chỉ sợ không ổn. Nhưng hiển nhiên Vương gia hoàn toàn không nghe tiểu thị vệ thụ giáo!
Ai, chỉ tiếc sáng sớm Lang Vương sai người giết con dê béo kia, thật vất vả chuẩn bị ruột dê khô, chỉ sợ là không dùng được rồi!