Thúy Ngọc ấp úng: “Không có gì ạ, chỉ là thấy Liễu cô nương thật sự đáng thương, muốn hỏi tiểu thư định làm gì?”
Quỳnh Nương lại hỏi: “Thúy Ngọc, quả thực bây giờ Liễu cô nương cực thảm, ngươi cảm thấy bây giờ nàng ta hận ai nhất?”
Thúy Ngọc nói: “Hiển nhiên là Nhị hoàng tử, cả mấy bà tử kia nữa.”
Quỳnh Nương lắc đầu: “Mấy bà tử kia tất nhiên nàng ta cực hận, còn Nhị hoàng tử thì chưa chắc. Nhưng bây giờ người nàng ta hận nhất lại là ta.”
Thúy Ngọc lắp bắp kinh hãi: “Sao có thể, người đầu tiên nàng ta muốn cầu cứu không phải tiểu thư sao?”
Quỳnh Nương lại nói: “Cách làm người của Liễu Bình Xuyên là, lúc dùng đến mới nghĩ đến người khác, còn lúc vô dụng thì không bận tâm. Vừa nãy nàng ta nói cảnh ngộ thối nát là bởi vì ta chỉ ra nàng ta có hỉ, ngữ khí mất tự nhiên, lấy sự quen thuộc của ta với nàng ta, nàng ta nhận định ta mới là đầu sỏ gây tội hại nàng ta như thế.”
Trầm mặc một lát, Quỳnh Nương còn nói thêm: “Người giống như vậy, lấy oán trả ơn, ngươi đối tốt với nàng ta cũng vô dụng, phải xem bây giờ ngươi đối với nàng ta là có thể lợi dụng, hay là đã vô dụng.”
Thúy Ngọc bị Quỳnh Nương nói như vậy, một chút đồng tình cuối cùng với Liễu Bình Xuyên liền không còn nữa, lúc trước nàng ở dưới Liễu Bình Xuyên, suýt chút nữa đã mất đi tính mạng, hiển nhiên cũng nhớ rõ sự độc ác của Liễu Bình Xuyên.
Có điều Quỳnh Nương biết bây giờ mình vẫn hữu dụng với Liễu Bình Xuyên, vì vậy không thể không tin lời ả ta nói ngày bạch lộ thuyền lớn sẽ gặp phải cuồng phong rồi lật úp.
Nghĩ vậy, nàng lật xem lịch, nhìn thấy ngày bạch lộ là ngày nào, chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng.
Đội tàu đầu bếp người hầu của nàng vừa mới xuất phát, hiển nhiên là kịp thông báo. Nhưng Sở Tà đang trên đường, lại đi lâu rồi, mà hai ngày sau là bạch lộ, nên làm thế nào mới có thể nhanh chóng liên hệ được với hắn, bảo hắn tuyệt đối không được đi đường thuỷ nữa?
Nghĩ vậy, tâm hoả(1) của Quỳnh Nương lại bộc phát, lúc phái người biết bơi lên thuyền bé đuổi theo mấy ngày liền, nàng lại đang nghĩ cách khác, không lâu sau liền cảm thấy hai tai nổ vang. Nóng ruột đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, lỗ tai nổ vang.
(1) Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức.
Vì kế hôm nay, nàng cầu nguyện thuyền bé nàng phái ra đi thật nhanh, còn Sở Tà dừng lại trên đường, ngày bạch lộ đang nghỉ ngơi trên bờ hoặc là Liễu Bình Xuyên nói dối.
Nhưng dù là như vậy, chỉ cần nghĩ đến Sở Tà có khả năng mệnh tang trong sông, tim Quỳnh Nương co chặt lại.
Nàng vẫn chưa kịp gả cho hắn một lần nữa, hắn từng nói đời này muốn bạc đầu giai lão với nàng, thậm chí hài nhi của bọn họ còn chưa học được cách đi, tương lai ai sẽ dạy chúng cưỡi ngựa bắn tên?
Nghĩ đến đây, ban đêm tối đen, Quỳnh Nương đột nhiên không nhịn được nghẹn ngào ra tiếng, không ngừng cầu nguyện trời xanh, đừng để cho Sở Tà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng bất kể cầu nguyện thế nào, ngày bạch lộ vẫn tới.
Mặt sông kinh thành vẫn là gió êm sóng lặng, chưa thấy dị động chút nào. Tim Quỳnh Nương lại treo cao, không biết mặt sông ngoài ngàn dặm thế nào.
Qua hai ngày nữa, người hầu nàng phái ra đi báo tin đã ngồi xe ngựa trở lại.
Quỳnh Nương để hắn vào, vội vàng hỏi: “Gặp được Vương gia không, tình hình thế nào, có nổi gió to không?” Lúc hỏi chuyện giọng nàng run rẩy.
Thủy thủ lại oa một tiếng khóc lên: “Tiểu thư, tiểu nhân đuổi một mạch đến vẫn tới trễ một bước, không gặp được Vương gia. Lúc đuổi theo Vương gia nhìn thấy lốc xoáy, gió to không ngừng xoay chuyển, dưới chống sông, trên đỡ trời, làm cho toàn bộ mặt sông đều xoay chuyển.”
Quỳnh Nương khựng lại.
Tiểu nhị ngừng một chút, dường như vẫn còn sợ hãi, sau đó tiếp tục nói: “Ta hành tẩu sông nước vài chục năm rồi vẫn chưa bao giờ thấy gió lớn như vậy, lúc ấy cực kỳ thê thảm. Dưới lốc xoáy bất kể là thuyền lớn hay thuyền nhỏ đều bị hút lên trời cao, thuyền ngoài lốc xoáy cũng bị sóng lớn đánh nghiêng. Thuyền lớn có Vương gia đang ở trong lốc xoáy lớn nhất, con thuyền tuy lớn nhưng vẫn nhẹ nhàng bị hút lên, xoay tròn trong không trung, quan binh thị vệ và các thủy thủ bị văng ra như hạt đậu. Con thuyền xoay trên cao bị chia năm xẻ bảy, phân tán đến các chỗ khác nhau, Vương gia… Vương gia, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Quỳnh Nương nghe xong, đầu oanh một tiếng, hai lỗ tai ầm ầm vang lên, chỉ nhìn thấy miệng tiểu nhị lúc đóng lúc mở nhưng lại không nghe được nửa chữ, sau đó cái gì cũng không biết.
Cũng không biết bao lâu sau nàng mới hồi thần lại, phát hiện Thúy Ngọc đang đỡ mình, nôn nóng nói gì đó, nhưng giọng vô cùng quái dị, phảng phất không biết là từ bao nhiêu nơi xa xôi truyền đến, đứt quãng.
Quỳnh Nương không nghĩ gì cả, không nói gì cả, trong đầu chỉ không ngừng quanh quẩn lời nói cuối cùng lúc Lang Vương gần đi: “Đợi ta xong việc sẽ về đón nàng.”
…
Hôm nay tâm trạng của Nhị hoàng tử cũng không yên. Sau khi Lang Vương xuất phát, Nhị hoàng tử liền phái ám vệ mang theo chim ưng đưa thư đi theo Lang Vương trên bờ xa, có tin tức gì lập tức thông báo. Hôm nay bạch lộ, Nhị hoàng tử vào thư phòng từ sớm, trong tay cầm rất nhiều sách nhưng lại chẳng đọc được, một chốc dạo bước trong thư phòng, một chốc lại ngồi xuống ngẩn ra.
Ngây người trong thư phòng gần một ngày, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, rốt cuộc chờ được tin tức Lang Vương gặp nạn do ám vệ gửi tới. Nhị hoàng tử vô cùng hưng phấn, khi thì vỗ tay, khi thì đập bàn, lúc thì cười to, lúc thì rơi lệ, thẳng đến một canh giờ sau, ra khỏi thư phòng, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, rất nhiều người đang ra vào cửa lớn kinh thành. Đột nhiên, một tiếng vó ngựa truyền đến, một con khoái mã nhanh chóng chạy tới từ nơi xa, đến cửa lớn kinh thành rồi cũng không hề giảm tốc độ, xuyên qua như mũi tên. Dọc theo đường đi gà bay chó sủa, người đi đường nháo nhào né tránh, binh sĩ thủ thành suýt chút nữa té ngã. Binh sĩ trẻ tuổi bên trái cửa lau mặt, lau đi tro bụi bị khoái mã hất lên, mắng: “Mẹ nó, đuổi tang à, chạy nhanh như vậy, đến cửa lớn kinh thành rồi cũng không ngừng, không biết là nhà ai bá đạo như vậy.”
Binh lính tuổi lớn hơn đứng bên phải cười ha hả: “Ngươi không có kiến thức, đây là lính liên lạc đưa công văn, bọn họ không dám chậm trễ, chậm một bước sẽ bị chém đầu. Xem tình hình này có lẽ là công văn khẩn cấp ngoài tám trăm dặm, không biết là chuyện gì, bao nhiêu năm rồi chưa thấy như vậy.”
Trong cung, thánh thượng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nghe quan lại phía dưới điều trần. Đột nhiên, quan tướng canh giữ ở cửa đại điện tiến vào bẩm báo có công văn khẩn ngoài tám trăm dặm.
Thánh thượng cả kinh, có thể truyền công văn khẩn ngoài tám trăm dặm đến thông thường không phải chuyện nhỏ, vội vàng để thái giám đưa công văn lên. Ông mở ra đọc, kinh hô một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, ngất xỉu trên long ỷ.
Trong đại điện lập tức loạn như nước sôi bùng lên, văn võ bá quan liên tục gọi thánh thượng, thánh thượng, Văn thái giám bên cạnh long ỷ cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội tiến lên đỡ thánh thượng dậy, giọng nói chói tai cũng thay đổi, không ngớt miệng kêu: “Mau truyền ngự y, mau truyền ngự y!”
Nhị hoàng tử vài bước đi lên bậc thang, giúp Văn thái giám đỡ lấy thánh thượng, nói với các thái giám khác: “Mau lấy long liễn, đỡ thánh thượng về cung, truyền tất cả ngự y đến bắt mạch cho thánh thượng.” Sau đó nói với văn võ bá quan phía dưới: “Thỉnh thoảng thánh thượng không khoẻ, các vị cứ ở đây chờ tin tức.” Nói rồi cùng Văn thái giám nâng thánh thượng lên nhẹ nhàng đặt lên long liễn, một mạch hộ tống về cung.
Vài vị ngự y bắt mạch xong, đề cử một người nói với Nhị hoàng tử đang đứng trang nghiêm một bên: “Điện hạ, cảm xúc của thánh thượng bị kích động, cấp hỏa công tâm, bị thương tim phổi, thần nấu thuốc tẩm bổ trừ hoả bình tâm, cho thánh thượng uống là có thể khôi phục.”
Lúc này gương mặt căng chặt của Nhị hoàng tử mới giãn ra đôi chút, trở về đại điện, nói với quần thần đang chờ đợi: “Thánh thượng không có gì đáng ngại, đã tỉnh lại rồi, chư vị đại nhân không cần lo lắng. Hôm nay triều đến đây thôi, mời chư vị đại nhân về.” Nói xong quay lại trong cung canh giữ bên cạnh thánh thượng.
Uống thuốc xong, quả nhiên thánh thượng tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại không ngừng rơi lệ, lẩm bẩm nói: “Con ta đi rồi, con ta đi rồi.” Thanh âm trầm thấp, gần như không thể nghe thấy.
Ngày hôm sau, thánh thượng không thượng triều, lại truyền một đạo chỉ dụ, Nhị hoàng tử nắm giữ triều chính thay.
Mỗi ngày Nhị hoàng tử đi lại giữa các bộ, quen thuộc tất cả mọi thứ, mỗi khi có đại thần bẩm báo sẽ lập tức cho chỉ thị. Thỉnh thoảng có chuyện khó xử lý, trầm tư một lát là có biện pháp thích đáng, xử lý triều chính vô cùng thỏa đáng, các vị đại thần cảm thấy vị hoàng tử này hành sự vững vàng, thái độ khiêm tốn, rất có phong độ của minh quân.
Mà ngày đó công văn cũng chậm rãi truyền ra, đại ý là Lang Vương đi thuyền trên sông, chợt có gió to, che trời, xốc sông đảo hải, rút sơn nứt thuyền, ngày đó những người ở trên sông đã không còn, chỉ sợ Lang Vương cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhị hoàng tử rơi lệ trước mặt mọi người, nói hắn mất một hảo hữu, còn triều đình mất một trụ cột.
Chúng đại thần nghe xong cũng thổn thức không thôi, đồng thời than thở Lang Vương được thánh thượng và điện hạ quan tâm như thế cũng không phí cuộc đời này.
Mấy ngày nay Quỳnh Nương đều nằm trên giường, trong lúc mơ màng, mỗi khi nghĩ đến Lang Vương rõ ràng là ghen tuông nhưng lại ra vẻ rộng lượng, tim nàng đau xót.
Trước kia nàng luôn nghĩ, nếu nàng muốn là có thể dễ dàng rời khỏi hắn, nhưng không ngờ hắn lại đi hẳn như vậy.
Phu phụ Thôi thị biết Quỳnh Nương thương tâm, bèn đón Hy Hoà, Nhược Hoa đến bên cạnh, không để bọn chúng ầm ĩ đến Quỳnh Nương.
Thúy Ngọc đến gần giường, nhẹ nhàng nói với Quỳnh Nương nói: “Tiểu thư, quản gia phủ Nhị hoàng tử cầu kiến.”
Quỳnh Nương chỉ nằm trên giường, một lúc lâu sau mới nói: “Nói cho hắn, thân thể ta có bệnh, không tiện gặp khách.”
Thúy Ngọc gật đầu nói vâng, xoay người ra khỏi phòng. Qua một chén trà nhỏ, vẻ mặt khó xử quay lại, thấp giọng nói: “Tiểu thư, quản gia kia nói chuyến này liên quan đến Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn trên tay tiểu thư, chuyện trọng đại, dù tiểu thư có bệnh cũng mời gặp mặt một lúc.”
Quỳnh Nương im lặng một lát, nhàn nhạt nói: “Nhị hoàng tử nôn nóng thật đấy. Được rồi, ta gặp một lần.”
Dưới sự hầu hạ của Thúy Ngọc, nàng rửa mặt, thay y phục, chậm rãi đi đến phòng khách.
Quản gia Nhị hoàng tử phái đến tuổi tầm trung, mặt trắng tròn không râu, lông mày nhạt trên đôi mắt tam giác, làm gương mặt vốn to thoạt nhìn có một loại âm ngoan không thể miêu tả. Sắc mặt quản gia âm trầm, hắn đã đến được một lúc lâu, trà cũng đổi mấy ấm rồi, còn chính chủ cọ xát bây giờ mới khoan thai mà đến.
Quỳnh Nương ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Nhị hoàng tử cử quản gia tới đây, không biết có gì chỉ bảo?”
Nghĩ đến lời dặn dò của Nhị hoàng từ trước khi đi, quản gia tĩnh tâm, ôn hoà nói: “Nhị điện hạ nghe nói gần đây Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn gặp rất nhiều phân tranh, niệm tình đều là hoàng thất, muốn giải sầu cho công chúa, đặc mời công chúa đến biệt viện Quế Lan một chuyến.”
Gương mặt Quỳnh Nương lộ ra một nụ cười băng lãnh: “Không dám làm phiền. Mời quản gia về nói với Nhị hoàng tử, điện hạ trăm công ngàn việc, không cần vì một chút chuyện nhỏ này mà lo lắng.”
Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: “Công chúa, nhị điện hạ có lòng tốt mới phái ta đến mời. Công chúa cũng biết, đã có người bẩm báo đến phủ doãn kinh thành, nói Tố Tâm Trai và cửa hàng son phấn của ngươi dùng đồ có độc, suýt nữa mất mạng người. Nếu không có nhị điện hạ hòa giải, bây giờ đến cửa không phải tiểu nhân đâu, mà là nha dịch phủ nha!”