Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lang Vương chậm rãi duỗi tay nhận, mở phong thư ố vàng năm xưa ra đọc, kỳ thực lúc nhận thư hắn đã mơ hồ đoán ra gì đó. Mở ra đọc, quả nhiên là phong thư thái hậu viết cho mẫu thân của mình, một đoạn trong thư đọc mà ghê người, nói nếu mẫu thân còn dây dưa với thánh thượng thì sẽ chọc phải tai họa, mà thời gian trên bức thư cũng đúng là lúc mẫu thân qua đời không lâu.

Đây… nếu nói không lầm, đúng là lá thư Thái Hậu làm mất mà Quỳnh Nương nhắc đến.

Lang Vương cầm thư bất động hồi lâu, hắn nghĩ, nếu lúc trước Quỳnh Nương không nói chuyện này với mình, mà mình cũng không biết về thân thế, vậy lúc này sẽ có cảm tưởng gì?

- -----

Lời của Sở Đắc Thắng, chỗ nào cũng lộ ra ý mẫu thân đã biết thời gian của mình không còn lâu, lại cố ý dặn dò họ hàng xa để lại phong thư này cho hắn, chẳng phải là nói bà bị cường quyền hãm hại, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi nhi tử duy nhất của mình lớn lên rồi mới nhờ người báo cho?

Hơn nữa vì sao đợi đến lúc hoàng đế tới mới lấy thư? Chẳng phải là ám chỉ hắn phải báo thù rửa hận cho mẫu thân ôm nỗi oan mà chết sao?

Sở Tà chậm rãi buông thư xuống, nhìn Sở Đắc Thắng bằng ánh mắt sáng quắc, một lúc lâu sau không nói lời nào. ------

Sở Đắc Thắng chờ một lúc lâu, không ngờ Sở Tà lại có phản ứng không mặn không nhạt như vậy. Hắn chỉ có thể không ngừng cố gắng mà ám chỉ: “Năm… năm đó Vương phi gặp chuyện gì khó tâm sự mới ủy thác phụ thân ta giao thư thay?”

Sở Tà vẫn không nói lời nào, chỉ là gương mặt đằng đằng sát khí, qua cả buổi mới chậm rãi nói: “Canh giờ không còn sớm, biểu ca cũng nên về phủ nghỉ ngơi rồi.”

Sở Đắc Thắng bị “mời” ra khỏi phủ không đầu không đuôi như vậy.

Đêm ở Giang Đông lạnh hơn ban ngày, Sở Đắc Thắng nắm thật chặt áo bông đã cũ, bước nhanh theo hướng phủ trạch của mình.

- -----



Nhưng vừa đến cửa phủ lại bị túm vào một ngõ nhỏ âm u, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Giao thư đến tay Lang Vương chưa?”

Sở Đắc Thắng bị hai người học võ đè xuống đất, nhìn người có làn da trắng nõn dáng vẻ thư sinh trước mắt: “Đưa rồi ạ… theo phân phó của đại nhân.”

Thượng Vân Thiên nghe xong, nắm cổ áo khoác thật chặt, hỏi: “… Vậy hắn có phản ứng gì?”

Sở Đắc Thắng nói: “Một lúc lâu không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt rất khó coi, nhìn qua như là muốn giết người…”

Thượng Vân Thiên nửa cúi người hỏi: “Vậy hắn… không hề nói gì?”

Sở Đắc Thắng lắc đầu: “Chỉ nói canh giờ không còn sớm, bảo ta về nhà sớm… Đại nhân, có thể để ta đứng lên nói không? Cát đá trên mặt đất mài quần rồi, ta chỉ còn một cái mặc đi gặp người thôi.”

Thượng Vân Thiên nhướng mày, thầm nghĩ: Đúng là Vương công tử tôn, có giống có khác, nếu không phải Sở gia còn có một người không cốt khí sa cơ thất thế như vậy, chuyện lần này khó làm rồi!

Nghĩ vậy hắn phất tay, ý bảo buông tay để hắn đứng lên.

Sở Đắc Thắng lại vội vàng hỏi: “Bạc thưởng đáp ứng cho ta trước đó đâu?”

Thượng Vân Thiên rút ra năm tấm ngân phiếu lớn từ trong ngực đưa cho Sở Đắc Thắng, lại dặn dò miệng hắn phải kín, bạc thưởng này đợi một thời gian sau rồi tiêu, sau đó thả hắn đi.

Nhìn Sở Đắc Thắng một mạch chạy đi như bị điên, Thượng Vân Thiên mới phất tay gọi người đến: “Mấy ngày nữa làm người này say rượu rơi xuống hố phân chết chìm đi… Nhớ rõ phải làm như là ngoài ý muốn.”

Người dưới tay hắn đã quen làm những chuyện bẩn thỉu, tự nhiên ngầm hiểu, gật đầu lĩnh mệnh.

Thượng Vân Thiên ra khỏi ngõ nhỏ, xoay người lên xe ngựa.

Kiếp trước hắn không biết lí do Sở Tà mưu phản, cho đến lúc hắn bị Tĩnh Mẫn Phi triệu kiến.

Kiếp trước hắn nhìn thấy phi tử hiền huệ không nói nhiều này trên cung yến vô số lần, bây giờ bà ta lại bất động thanh sắc hỏi hắn rất nhiều chuyện, tuy rằng ngữ điệu dịu dàng, nhưng đặt đủ nghi vấn trên mỗi vấn đề đã thể hiện bà ta cực có tâm kế. Về điểm này, cuối cùng hắn cũng biết Nhị hoàng tử kế thừa từ ai.

Nếu không phải đời trước Thượng Vân Thiên đã trải qua những chuyện này, nói không chừng đúng là sẽ bị phụ nhân này hỏi cho cứng họng. Nếu một khi lời mình nói có sơ hở, vậy Tĩnh Mẫn Phi sẽ làm gì với hắn?

Hắn đã từng tự hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại biết, tâm địa của phụ nhân này không mềm yếu hơn Nhị điện hạ chút nào.



Vì vậy, lúc bà ta lấy phong thư này ra, bày mưu đặt kế để mình tìm Sở Đắc Thắng của Sở gia đưa thư cho Lang Vương, Thượng Vân Thiên đã mơ hồ đoán được vị phi từ hiền hậu này của hoàng đế muốn làm gì.

Có lẽ năm đó bởi vì phong thư này, thêm nữa Sở Tà ở trong triều thanh danh quét rác, tình cảnh gian nan, hắn mới phẫn nộ tạo phản.

Còn bây giờ, Tĩnh Mẫn Phi cố ý muốn đẩy ngày Lang Vương tạo phản lên sớm!

Kiếp trước, lúc đó Giang Đông đã hết thiên tai, kho lương được mùa, tiền bạc sung túc, binh hùng tướng mạnh, vì vậy lúc hắn tạo phản, thế như chẻ tre, suýt chút nữa là có thể thành công.

Nhưng bây giờ Giang Đông vừa mới trải qua đại hạn, lại bị ngập úng. Đúng là lúc trong ngoài đều khốn đốn, lưu dân chợt tăng nhiều.

Nếu phong thư năm xưa trong tay Tĩnh Mẫn Phi có tác dụng, Sở Tà sẽ giống kiếp trước, không quan tâm thuộc hạ phản đối mà khăng khăng tạo phản, nhưng lại không có thiên thời địa lợi kiếp trước nữa.

Nếu kịp thời phái binh trấn áp, nhất định sẽ tiêu diệt được…

Điều khiến Thượng Vân Thiên khó hiểu là vì sao lại chọn ra tay vào lúc này. Phải biết thánh thượng đang ở Giang Đông, lúc này dẫn đường cho Sở Tà tạo phản, vậy để thánh thượng ở đâu? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ thánh thượng chết tại Giang Đông sẽ dễ bề nhường ngôi vị cho nhị điện hạ? Nghĩ đến đây, Thượng Vân Thiên liền cảm thấy trong lòng từng đợt rét run.

Mấy chục năm kiếp trước kiếp này hắn luôn đọc sách thánh hiền, tuy rằng kiếp này làm rất nhiều việc dơ bẩn, tay cũng nhuốm đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng mình làm theo thánh ngôn, vì việc nước mà không tiếc thân. Ở trong mắt hắn, Sở Tà phản bội thánh thượng, là đầu sỏ gây tội khiến cho Nguyên Triều rung chuyển, người dân chịu nạn binh loạn. Tất cả điều mình làm đều là vì ngăn cản đợt phản loạn này, để nhân dân có thể an cư lạc nghiệp. Cũng để thê tử Quỳnh Nương của mình sớm lạc đường biết quay lại, tránh bị Sở Tà liên lụy.

Vì vậy, tuy rằng hắn làm rất nhiều chuyện mà ban đầu hắn không dám nghĩ tới, nhưng vẫn có thể yên tâm thoải mái.

Nhưng bây giờ hắn lại mê mang, nếu Sở Tà cũng là con ruột của thánh thượng, nguyên nhân gây ra phản loạn là hiểu lầm và bị người cố tình dẫn dắt, thậm chí mình có vai trò không nhỏ trong đó, như vậy hành động mà hắn làm từ trước tới nay vẫn là vì nước trừ hại, vì dân bình loạn sao? Chỉ là việc đã đến nước này, đã làm ra rất nhiều chuyện, hắn còn có thể thoát thân sao? Hắn cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi, đi một bước, nhìn một bước.

Chỉ là hắn có cảm giác thế sự biến đổi lớn, hắn không thể nắm giữ, chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào, như con trâu mất khống chế, không biết sẽ chạy theo hướng nào.

Hôm sau, Nhị hoàng tử Lưu Diệm đột nhiên sốt cao, thái y nói Giang Đông lạnh lẽo, thật sự bất lợi với thân thể bệnh nặng mới khỏi của Nhị hoàng tử, nếu có thể thì nên qua sông, tránh xa Giang Đông, đến Giang Nam khí hậu không âm lãnh để dưỡng bệnh.

Gia Khang Đế thấy Lưu Diệm bệnh nặng như vậy, hiển nhiên không để nhi tử đi theo nữa, ân chuẩn cho hắn ngồi thuyền rời khỏi Giang Đông dưỡng bệnh.

Nhị điện hạ được dùng cáng nâng lên thuyền, một mạch xuôi dòng qua sông đến trấn trên cách năm trăm dặm. Sau khi đến trấn trên, hắn lập tức phái người mời thái thú năm quận Giang Nam đến, nói: “Giang Đông tai nạn liên tiếp, phần lớn hương dân là ngu dân xảo trá không khai hoá, tuy hiện nay lưu dân Giang Đông đã giảm bớt rất nhiều, nhưng thánh giá ở đây, tuyệt đối không thể có sơ suất, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, mong tướng quân phái binh gác nơi trọng yếu của bốn phương, điều binh mã các quận huyện đến mọi nơi, không thể để lưu dân quấy nhiễu thánh thượng.”

Lý do này rất đường hoàng, huống chi bây giờ Nhị hoàng tử đang chấp chưởng Binh Bộ, trong tay nắm giữ binh phù điều hành binh mã địa phương.

Thái thú gật đầu, trở về truyền đạt ý chỉ của nhị điện hạ cho tổng binh các nơi, đóng giữ các nơi yếu địa gần đình trú bờ sông thánh thượng thân quân.



Lưu Diệm bước lên cửa thành lâu, lúc này gió từ Giang Đông thổi đến lạnh phần phật, hắn đứng ở chỗ cao dõi mắt trông về phía xa, bầu trời Giang Đông lại tích tụ tầng tầng mây đen, dường như một đợt bão táp không yên ổn nữa sắp xảy ra.

Lại nói về Giang Đông.

Bởi vì sắp đến ngày Lang Vương thành hôn nên trong phủ ngoài phủ rất bận rộn. Có điều Quỳnh Nương đã nói, tất cả cần giản lược, không thể quá mức phô trương cho người mượn cớ, cho nên tiệc cưới chỉ bày mười bàn trong phủ thôi.

Quỳnh Nương không định mời người Sở gia, lúc trước nàng thành hôn, tuy người Sở gia không đến nhưng có gửi đầy đủ tiền quà, nếu còn mời bọn họ nữa, chẳng phải là mượn danh nghĩa thành hôn để lấy tiền của người trong nhà sao? Sau khi chuẩn bị thành lễ, lấy danh là tiệc gia đình rồi mời thân thích Sở gia sau.

Nhưng không thể thiếu các quần thần theo vạn tuế đến Giang Đông, mười cái bàn này là bày ra cho bọn hắn.

Lang Vương từng nói, Hồ đại nhân kia toàn làm chuyện thừa! Thu tiền cho ông ta nhũn chân luôn, xem sau này ông ta còn dám thiếu đạo đức đưa hưu thư giúp, chia rẽ nhân duyên tốt của người ta không.

Quỳnh Nương biết Lang Vương có thù tất báo, nàng mặc hắn làm.

Nhưng ba ngày sau khi Nhị hoàng tử đi, hoàng đế lại cải trang, chỉ dẫn theo mấy tùy tùng và Hoa Tần nhẹ nhàng vào Lang Vương phủ.

“Hoa Tần của trẫm cũng là người Giang Đông. Nàng nói trước kia nghe nói trong Lang Vương phủ có đá hiếm năm đó đại sư tạo cảnh Nhược Thuỷ tiên sinh tự tay làm ra, mong trẫm dẫn nàng ấy đến xem.” Hoàng đế vào cửa, cười mỉm nói với Sở Tà.

Vạn tuế muốn ngắm, hiển nhiên không thể trốn tránh, Lang Vương dẫn đường, dẫn hai vị vào viện đi dạo.

Nhưng đến trước Phật đường từng là của Lão vương phi, thánh thượng dừng bước chân, xuyên qua cửa phòng rộng mở thông khí nhìn bức họa treo cao bên trong, nói muốn viếng Lang Vương và Lang Vương phi, nói xong không đợi Lang Vương trả lời mà để Hoa Tần lại bước nhanh vào Phật đường luôn.

Tiến vào Phật đường, nhìn bức hoạ của biểu tỷ Tình Nhu phía trên, người ngọc như xưa, trong lúc hoảng hốt ông tựa như trở về vài chục năm trước thời khắc mà mình và biểu tỷ vui vẻ với nhau, ông nhớ rõ lúc ấy mình đã kích động và vui sướng thế nào. Chỉ chớp mắt người kia đã qua đời hơn hai mươi năm, tóc mình đã bạc, răng đã lỏng, ngay cả Vong Sơn đã lớn như vậy, cháu trai cháu gái cũng bò đầy đất, nhưng giọng nói và dáng điệu nụ cười của Tình Nhu trong đầu mình chẳng những không mơ hồ, ngược lại càng thêm rõ ràng, ông thường nhớ tới những thời khắc động lòng người khi ở bên cạnh Tình Nhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK