Tất cả áy náy cũng hóa thành bồi thường cho nhi tử Vong Sơn.
Vốn muốn để nó ở lại kinh thành, ở bên cạnh mình, lúc nào cũng có thể quan tâm.
- -----
Không ngờ, nó lại khăng khăng muốn về Giang Đông. Khó khăn lắm ông mới lấy được cớ tuần tra Giang Đông, có thể tưởng nhớ linh hồn của Tình Nhu trong sân nàng ở.
Trong lúc ánh mắt lưu chuyển, Gia Khang Đế nhìn chằm chằm bức hoạ kia, hiển nhiên nhìn thấy nam nhân đứng bên cạnh Tình Nhu, trong lòng tức khắc dâng lên một tư vị khó tả. Thật ra ông cũng biết nếu một nữ tử yếu đuối như Tình Nhu không có Sở Quy Nông giúp đỡ, lưu lạc đến Giang Đông sẽ có hoàn cảnh gì, còn hài nhi Vong Sơn của ông, nếu không có sự che chở của Sở Quy Nông thì sẽ thế nào, nói về điều này, thánh thượng cảm kích.
Nhưng cũng là nam nhân cường tráng anh đĩnh trên bức họa này, chẳng những cướp đi biểu tỷ Tình Nhu của ông, còn chiếm lấy toàn bộ kính yêu tưởng niệm của Vong Sơn. Điều này lại làm thánh thượng căm thù đến tận xương tuỷ.
Thánh thượng không thể làm rõ cảm xúc, sắc mặt cũng thay đổi bất định, ông đứng lặng thật lâu.
Lang Vương đứng sau ông, sắc mặt âm trầm, bàn tay hết nắm chặt rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng cất giọng nói: “Phật đường âm khí quá nặng, vạn tuế đừng dừng lại ở đây quá lâu.”
Thánh thượng thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi Phật đường.
Lại đi dạo trong Lang Vương phủ một lúc, nỗi buồn trong lòng thánh thượng mới thoáng giảm bớt. Ông xoay người nói với Lang Vương: “Nghe nói Giang Đông đất thiêng người tài đã lâu, hôm nay khanh bồi trẫm uống rượu, giới thiệu về sự tích nhân vật và phong thổ Giang Đông cho trẫm đi.”
- -----
Lúc này Hoa Tần nhẹ giọng nói: “Thiếp xuất thân y dược thế gia, trưởng bối trong nhà vô cùng tôn sùng rượu địa long của Giang Đông, lúc sản xuất pha thêm hành thảo, lấy gỗ cây đào làm vò, chôn xuống đất cách năm trượng, mười năm là uống được. Mới vào miệng có mùi thơm nhẹ của đào, sau đó chuyển thành cay nóng, khiến người như được chiếu nắng, uống thường xuyên sẽ khoẻ mạnh, tiêu trừ trăm bệnh, được xưng là trân phẩm trong các loại rượu. Nghe nói mỗi năm đến lúc tế thánh, Lang Vương phủ sẽ chôn rượu địa long theo quy củ, bảo đảm hàng năm trong phủ đều có rượu ủ mười năm để uống, vạn tuế đến Giang Đông thì không thể bỏ qua.”
Thánh thượng nghe vậy bị gợi lên hứng thú, nói với Lang Vương: “Trong phủ ái khanh có rượu ngon à, không thể bỏ qua.”
Ông lại nói với Hoa Tần: “Trẫm và Lang Vương uống rượu, nàng không cần tiếp, về hành cung trước đi.”
Hoa Tần thi lễ, dẫn thị nữ ma ma xoay người chậm rãi bước đi. Chuyển qua một viện, nhìn thấy Quỳnh Nương mặc áo khoác lông chồn trắng đi tới. Đợi Quỳnh Nương đến gần, Hoa Tần đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mỉm cười: “Trước kia ở kinh thành có nghe nói đến danh hào của Thiều Dung công chúa, đáng tiếc ta vào cung muộn, chưa có duyên gặp ngươi mà ngươi đã đến Giang Đông, mấy ngày trước cũng chưa có cơ hội nói chuyện với ngươi trong yến hội, lòng đang tiếc nuối, không ngờ lại gặp được ở đây, ngươi và Lang Vương có thể gương vỡ lại lành, lại kết giai thoại, thật sự làm nữ tử hâm mộ.”
Quỳnh Nương cười tự nhiên hào phóng: “May mà ta không gả vào hoàng gia, nếu không, dựa vào tính tình lụi bại của ta, thật sự sẽ bị ghét bị biếm vào lãnh cung vĩnh viễn không được xoay người, đâu còn hoá giải hiểu lầm được như bây giờ? Đã sớm bị giam cầm thẩm vấn, dùng sức tra tấn rồi!”
Gương mặt Hoa Tần cứng đờ, cười nói: “Công chúa nói vậy, chúng ta vào cung chẳng phải là vào biển khổ, không được xoay người sao?”
Quỳnh Nương cũng nhận ra vừa nói lỡ, nhanh chóng dùng tay che miệng thơm: “Xem cái miệng của ta này, ở Giang Đông thôn quê thoải mái quen rồi, càng không biết suy nghĩ… Nghe nói vạn tuế đang uống rượu với Lang Vương, hay là ta mời ngươi đến viện của ta uống rượu, ta tự phạt một ly tạ tội với ngươi.”
Lúc nói chuyện, người hầu phía dưới mang vò rượu mới đào đến cho Quỳnh Nương xem: “Công chúa, đây là rượu chuẩn bị trình lên cho hoàng đế, tổng cộng có hai vò, có cần để lại một vò cho ngài không?”
Quả thực rượu địa long tinh khiết và thơm, bởi vì mỗi lần đào một vò rượu lên đều phải xé giấy dầu bọc miệng vò trước, mở nút lọ gỗ xem kỹ độ tinh khiết của rượu, cho nên hương rượu tràn ngập, làm người thèm nhỏ dãi.
Quỳnh Nương cười nói: “Để lại một vò, ngửi đã thấy thơm rồi.”
Hoa Tần lại lui ra phía sau một bước, che mũi nói: “Ta vốn không biết uống, ngửi mùi rượu cũng có men say, cảm tạ ý tốt của công chúa, ta có chút mệt mỏi, về nghi viên nghỉ ngơi trước.”
Quỳnh Nương nghe xong cũng không giữ lại, làm theo lễ tiết của nữ chủ nhân, đưa Hoa Tần ra khỏi phủ, vừa đi vừa hỏi: “Nghe nói Hoa Tần xuất thân y dược thế gia, vô cùng am hiểu thảo dược và mát xa?”
Hoa Tần khẽ cười: “Chỉ là tai nghe mắt thấy, học một vài công phu đơn giản tiêu trừ mệt mỏi cho thánh thượng thôi, không đảm đương nổi hai chữ am hiểu.”
Quỳnh Nương lại thân thiết cầm lấy bàn tay Hoa Tần, tỉ mỉ đánh giá ngón tay dài của nàng ta: “Vừa nhìn là biết có lực, hôm nào tiện thì dạy ta vài chiêu xoa bóp đi, gần đây Vương gia rất nhiều công sự, cũng mệt mỏi cần thư giãn.”
Hoa Tần để nàng cầm một lúc, sau đó không lộ dấu vết mà rút tay lại, cười nói: “Đó là đương nhiên, chỉ cần công chúa không chê cái này mệt tay, ta sẽ dạy ngươi.”
Hai người vừa nói vừa cười, đi tới cửa phủ, Quỳnh Nương nhìn Hoa Tần lên xe ngựa, chậm rãi chạy đến hướng nghi viên…
Lại nói về Hoa Tần, đến nghi viên xuống xe ngựa, không về sân của mình mà đi bái kiến Tĩnh Mẫn Phi.
Lúc này Tĩnh Mẫn Phi đang uống trà, được người hầu hạ, cởi giày tháo vớ ngâm chân.
Thấy Hoa Tần tiến vào, bà phất tay ý bảo người hầu rời đi, sau đó hỏi: “Chỉ có một mình ngươi về, vạn tuế ở lại Lang Vương phủ?”
Hoa Tần kính cẩn trả lời: “Vạn tuế đang rất hứng thú, nghe nói Lang Vương phủ có rượu địa long bèn sai người đào hai vò lên, xem ra không tận hứng là sẽ không lên kiệu về cung.”
Tĩnh Mẫn Phi khép mắt, dùng chân nhẹ nhàng lay cánh hoa trong chậu vàng, lại nói tiếp: “Ngươi có ở bên cạnh nhìn thánh thượng uống rượu không?”
Hoa Tần cúi đầu: “Không ạ, hình như vạn tuế muốn tâm sự với Lang Vương, không thích thần thiếp ở bên quấy rầy nên bảo thần thiếp về trước, có điều thần thiếp thấy người hầu vương phủ cầm vò rượu đi đưa rượu, chính là hương vị của rượu địa long ủ mười năm, không nhận sai được.”
Hoa Tần nói xong, thấy Tĩnh Mẫn Phi vẫn khép hờ mắt, còn nói thêm: “Trước khi đi, thần thiếp có đi qua vò rượu, ngửi thôi mà còn không chịu được… mong nương nương cứ yên tâm.”
Tĩnh Mẫn Phi lại chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Theo lý mà nói, vạn tuế đi tuần, nên có hoàng tử đắc lực ở lại thủ trong kinh thành, ngươi cũng biết, vì sao hoàng đế để Tam hoàng tử lại thủ kinh thành, lại đưa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đến không?”
Hoa Tần nói: “Thánh thượng yêu thương hai vị hoàng tử, vì vậy mang theo bên người làm bạn.”
Khoé miệng Tĩnh Mẫn Phi giật giật, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Đương kim thánh thượng cũng trải qua khó khăn mới có thể thượng vị. Các hoàng tử lục đục với nhau, những thủ đoạn của thánh thượng lúc trẻ sợ là còn thuần thục hơn Đại hoàng tử Nhị hoàng tử. Lần trước Đại hoàng tử không kiểm điểm, thánh thượng giận dữ, đoạt đi ngôi vị Thái Tử của hắn, đến nay vẫn chưa sắc phong tân Thái Tử. Còn Nhị hoàng tử tài đức vẹn toàn, xưa nay được triều thần kính trọng, nếu ở lại kinh thành, chỉ sợ cuộc sống của vạn tuế không an ổn, không thể an hưởng gió lạnh mưa lớn của Giang Đông, nhớ lại chuyện cũ triền miên với người xưa. Nhi tử quá hiền đức, thánh thượng há có thể không đề phòng? Hiển nhiên phải dẫn theo bên người để ngừa vạn nhất.”
Hoa Tần nghe vậy, thấp giọng nói: “Nhị hoàng tử có thiên mệnh phù hộ, nếu thành công ở kinh thành, chỉ sợ Đại hoàng tử có nhà nương thân của Hoàng Hậu chống lưng sẽ ngăn cản giữa đường, còn lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà, có nương nương ở đây, nhị điện hạ nhất định có thể đăng quang ngôi vị, tâm như ý nguyện.”
Nụ cười trên mặt Tĩnh Mẫn Phi nhu hoà đi đôi chút, ánh mắt sáng ngời: “Nhị hoàng tử có thể đến ngày sung sướng không thì phải xem biểu hiện của Hoa Tần. Trời cho mà không lấy, ngược lại sẽ thành hại. Hôm nay đã chuẩn bị đủ, xem vận khí của chúng ta thế nào rồi?”
Có điều đợi đến buổi tối cũng không thấy vạn tuế trở về.
Hoa Tần vẫn ở chỗ Tĩnh Mẫn Phi, trong lòng cũng lo sợ bất an, nhưng theo bóng đêm càng đậm, trái tim Tĩnh Mẫn Phi lại càng yên ổn.
Bà đã nắm chắc mười phần, lâu vậy mà vạn tuế chưa về, hẳn là đã thành công rồi!
Cuối cùng đêm khuya, vạn tuế say mèm được người đưa về biệt viện của mình nghỉ ngơi, cũng không lật thẻ bài thị tẩm.
Tĩnh Mẫn Phi cẩn thận hỏi thăm, nghe nói vạn tuế vẫn chưa mở mắt, ngay cả canh giải rượu cũng không uống.
Bà ta cười lạnh, thủ đoạn của Lang Vương rất hay, có bản lĩnh đưa vạn tuế hôn mê bất tỉnh về, muốn thoát khỏi can hệ sao?
Vì thế Hoa Tần lĩnh mệnh, tự tay nấu canh giải rượu đưa đến cho vạn tuế.
Hoa Tần đàn được sủng ái, hiển nhiên Văn Thái An không tiện ngăn lại, nhưng Hoa Tần đi vào chưa được bao lâu đã truyền đến tiếng kêu khàn khàn của Hoa Tần khàn: “Người đâu mau tới, thánh thượng ngất xỉu!”
Theo tiếng kêu sợ hãi này, đèn dầu trong đại điện đột nhiên sáng trưng, rất nhiều thái giám vội vàng đi lại giữa các sân, Tĩnh Mẫn Phi là người đầu tiên chạy đến bên giường thánh thượng. Tiếp theo mấy ngự y thở hồng hộc chạy tới bắt mạch cho thánh thượng, ngay sau đó các đại thần đi theo vua cũng nháo nhào đến ngoài cửa, vừa bất an chờ vừa hỏi nhau, có vài đại thần kéo lấy một thái giám hỏi bây giờ thánh thượng thế nào, gương mặt thái giám đưa đám, nói thánh thượng vẫn hôn mê, ngự y đang chẩn trị.
Trong phòng ngủ, mấy ngự y vây quanh thánh thượng, thỉnh thoảng lại bắt mạch, xem xét tình huống, thấp giọng bàn bạc.
Tĩnh Mẫn Phi ngồi bên cạnh thánh thượng, hai tay không ngừng xoắn lại, nhìn mấy ngự y vây quanh thánh thượng, vừa bắt mạch vừa nhỏ giọng nói chuyện, hỏi: “Thánh thượng làm sao vậy, sao lại ngất xỉu?”
Mấy ngự y lại thương lượng một phen, một ngự y để râu dài do dự nói: “Bẩm nương nương, hình như thánh thượng… thánh thượng trúng độc?”
“Độc? Thánh thượng trúng độc gì?” Tĩnh Mẫn Phi hỏi bằng thanh âm sắc nhọn, các đại thần chờ bên ngoài cũng nghe được giọng Tĩnh Mẫn Phi, nổi lên một trận xôn xao.