Lúc này Quỳnh Nương ở trên giường lại đột nhiên mở bừng mắt.
Kiếp trước… chủ gánh hát kia cũng chết, nhưng lại là lúc biểu diễn trong kinh thành sắp kết thúc, biểu diễn trên sân khấu kịch nuốt nhầm đao thật mà chết, nghe nói là gánh hát bọn họ có người sơ suất, lấy nhầm đạo cụ…
Lúc ấy nàng còn vô cùng tiếc nuối, mình còn chưa xem kỹ màn biểu diễn kia mà đã truyền ra tin dữ như vậy.
Lúc này nắng chiều chiếu vào, vốn là lúc ấm áp, Quỳnh Nương lại cảm thấy trong xương cốt lạnh lẽo.
Thực rõ ràng, vận mệnh kiếp này của chủ gánh hát cũng đã xảy ra thay đổi kinh người, tuy cuối cùng đều là chết, nhưng cách chết lại hoàn toàn khác.
Một người đời trước thân thể khoẻ mạnh, đời này không thể đột nhiên tim đập nhanh mà chết chứ?
Vậy liệu có phải một trong ba người là nàng, Liễu Bình Xuyên, hoặc là Thượng Vân Thiên, làm vận mệnh của chủ gánh hát xảy ra thay đổi không? Mà vì sao chủ gánh hát này lại có thay đổi như vậy?
Quỳnh Nương đột nhiên có chút hối hận, kiếp này được vé vẫn không đi, không thể xem kỹ gánh hát kia biểu diễn.
Có điều lúc nàng dậy lại có người chủ động tới cửa giải đáp nghi vấn rồi.
Người tới tự xưng là hồng nhan tri kỷ của Lang Vương —— Ung Dương công chúa.
Nàng ấy tới đây là muốn báo cho Quỳnh Nương, thập hoàng tử tạm thời không sao, để Quỳnh Nương chớ có quá mức lo lắng cho Lang Vương.
Lần này Lang Vương ngộ thương hoàng tử, theo lý mà nói người hoàng thất đều biểu hiện huynh đệ đồng tâm, phải làm ra vẻ, nên tránh tình nghi với Lang Vương.
Ngay cả nhị điện hạ luôn có quan hệ tốt với Lang Vương cũng chưa từng lộ diện. Nhưng công chúa đầu óc mê muội này lại không quản cái kia, thấy Lang Vương bị giam lỏng, tất nhiên là Lang Vương phi sẽ bàng hoàng không biết làm gì, quan hệ của mình với nàng ấy rất tốt, sao có thể làm bộ như không thấy?
Lúc này mới chủ động tới cửa thăm hỏi Quỳnh Nương, muốn an ủi một phen.
Nhưng Quỳnh Nương lại không phải không biết làm gì, nàng đã phân tích rõ ràng. Nàng lập tức uyển chuyển nhắc Ung Dương công chúa, ám chỉ lúc này nàng ấy không nên quá mức gần gũi với mình.
Nhưng Ung Dương công chúa lại chẳng hề để ý, cầm lấy bánh mềm trong hộp đồ ăn vặt của Quỳnh Nương lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Tuy là huynh đệ tỷ muội nhưng cũng có thân cận xa cách, vị thập đệ kia không tới phiên bổn cung đau lòng, ngày thường toàn học Khê Quý Phi, chướng mắt tỷ tỷ mất sủng ái của phụ hoàng là bổn cung, bây giờ thì hay rồi, thủng cổ, bị vây đến độ không thể cúi đầu, trái lại như ý hắn, có thể ngày ngày lỗ mũi hướng lên rồi!”
Quỳnh Nương lắc đầu, biết tật xấu nghĩ sao nói vậy của nàng ấy, có lẽ sống lại cũng chẳng sửa được.
Quỳnh Nương mượn cơ hội hỏi nàng ấy có xem gánh hát kia biểu diễn không.
Ung Dương công chúa cười: “Ngươi hỏi đúng người rồi, thật ra gánh hát đó rất nổi danh, trước khi vào kinh, bổn cung nghe nói ảo thuật kỳ diệu, cho nên lúc bọn họ vào kinh đã gọi người đưa bọn họ vào cung, rồi mời các vị hoàng huynh ấu đệ cùng xem, chủ gánh hát biểu diễn rất nhiều màn mà hắn chưa từng biểu diễn trên sân khấu, thật sự làm người mở mang tầm mắt. Trong đó ‘cách không khống vật’ đúng là tuyệt nhất, có thể lệnh cho bát đĩa chén đũa trên bàn bay lên trời. Đặc biệt là cái đũa kia, như mũi tên phi trong không trung…, ấm trà chén trà trên cái bàn phía xa cũng có thể chậm rãi bay lên, bay chậm rì rì tới trước mặt hắn…”
Quỳnh Nương nghe nàng hớn hở giảng thuật, trong lòng lại lãnh lẽo: “Nếu có thể khống chế ấm trà trong không trung, có lẽ khống chế vũ tiễn cũng làm được. Thập hoàng tử bị thương chẳng lẽ là người này làm?”
Nghĩ vậy, nàng lại hỏi: “Thái Tử có cùng thưởng thức với công chúa không?”
Ung Dương công chúa tiếc nuối nói: “Đại hoàng huynh đã không phải Thái Tử rồi, nào có tâm trạng đến xem? Nhưng mà nhị hoàng huynh có đến cổ vũ ta…”
Quỳnh Nương không có lòng nói chuyện với công chúa nữa, tán gẫu thêm vài câu rồi cung tiễn công chúa hồi cung.
Nàng có thể khẳng định, chủ gánh hát có thể khống chế đồ vật trong không trung kia, hẳn là có quan hệ với mũi tên mất chính xác của Lang Vương. Nhưng hình như đời này Thái Tử không có giao thoa gì với chủ gánh hát.
Nàng nghĩ ngợi rồi gọi Thường Tiến tới, bảo hắn bí mật tìm hiểu tung tích người nhà của chủ gánh hát kia, sau đó thuận tiện thám thính chỗ kỳ lạ của việc khống chế đồ vật trong không trung.
Bận rộn cả ngày, lúc Quỳnh Nương buồn ngủ mới nhớ ra suy đoán trước đó, liền gọi lang trung tới bắt mạch, lang trung vừa chạm vào đã phẩm ra hỉ mạch, lập tức chúc mừng Vương phi.
Tuy Quỳnh Nương đã sớm có chuẩn bị, nhưng lúc thật sự nghe được thấy cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không ngờ rốt cuộc lúc có hài nhi lại là lúc mình bàng hoàng bất lực như vậy.
Nàng chậm rãi nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của mình —— ở chỗ này có một sinh mệnh nhỏ đang ấp ủ, nàng muốn chống đỡ cục diện rối rắm trước mặt, quyết không thể để hài nhi của mình còn chưa sinh ra đã mất phụ thân.
Nghĩ vậy, nàng quyết định ngủ một giấc trước, tuyệt đối không thể để suy nghĩ phiền loạn trước mắt ảnh hưởng đến hài nhi khỏe mạnh trong bụng.
Nhưng ngủ được một nửa, nàng đột nhiên cảm giác bên cạnh mình có người nằm, mở mắt ra nhìn, người nên ở Hoàng Tự lại đang ngồi bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm bụng nhỏ của nàng bằng ánh mắt sáng ngời.
Quỳnh Nương muốn ngồi dậy nhưng bị hắn đè lại: “Đã là là người phải làm mẫu thân rồi, sao còn lỗ mãng như vậy? Chậm rãi ngồi dậy, chớ có kéo hài nhi của bổn vương.”
“Vương gia làm sao mà biết được? Lại ra ngoài thế nào?”
“Nàng có bao nhiêu mánh khoé thông thiên tìm hiểu khắp nơi thế bào, bổn vương còn không biết phủ động tĩnh của nàng trong phủ sao? Mời lang trung xong đã có người báo cho bổn vương rồi, nàng lại thảnh thơi ngủ, không sớm phái người thông báo sao?”
Quỳnh Nương lười hỏi hắn ra ngoài thế nào. Kiếp trước tội hắn phạm phải lớn hơn nhiều, cũng thấy hắn thường xuyên ra vào Hoàng Tự tham gia cung yến, hình như hưởng lạc nhân gian gì cũng không bạc đãi. Hiện tại có thể ra ngoài, có lẽ cũng là chuồn ra.
“Đêm qua không ngủ, nghe lang trung nói xong liền mau chóng nằm xuống ngủ một giấc an thai.”
Lang Vương nhìn gương mặt trắng nõn của Quỳnh Nương, nghe xong lời nàng chỉ cảm thấy đau lòng, hắn ôm nàng vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ, cũng không xưng vương nữa, mở miệng nói: “Đều do ta không đúng, vốn nên ở cạnh tiểu Quỳnh Nương hầu hạ cơm canh, bây giờ lại phải tạm thời cách xa nàng… Chờ việc này kết thúc, ta dẫn nàng về Giang Đông đợi sinh, rời xa nơi thị phi này…”
Quỳnh Nương dùng ngón tay nhẹ nhàng phác lên gương mặt tuấn dật của hắn. Có lẽ hài nhi trong bụng mình cũng sẽ dung hợp ngũ quan này, nhào nặn với dáng vẻ của mình, thành một oa oa mềm mại.
Nhưng hiện giờ Lang Vương ở ngoài sáng, cái người mưu mô kia ở trong tối, đúng là khiến người ta khó lòng phòng bị, bảo nàng an tâm sinh oa oa thế nào được? Nghĩ vậy, Quỳnh Nương đột nhiên nói: “Lang Vương có tin, người có kiếp trước, có thể sống lại không?”
Lang Vương thấy nhất định là Quỳnh Nương nghe xong lời Phật của Thương Hải đại sư rồi ghim vào lòng, suy nghĩ chuyện gì đó, hắn cười nói: “Không tin, một kiếp là một kiếp, nào có nhiều huyền học như vậy?”
Quỳnh Nương chậm rãi thu tay lại, nhìn đầu ngón tay của mình: “Nhưng ta lại mơ, mơ thấy mình của kiếp trước.”
Lang Vương chỉ xem như đang nói đùa, tiếp tục hỏi góp vui: “Sau đó thì sao?”
“Ta của kiếp trước không bị đưa về Thôi gia, mà tiếp tục làm đích nữ Liễu gia, gả cho một Trạng Nguyên lang nhà nghèo trong triều, sinh ra một đôi nhi nữ, mà Vương gia ngài… lại bởi vì mưu phản chưa thành mà bị giam cầm ở Hoàng Tự…”
Lang Vương chỉ xem như đây đúng là giấc mộng, nhưng nghe đến đoạn nàng gả cho người khác rồi sinh con, hắn rất không thoải mái, hừ một tiếng: “Nếu là mơ thì quên hết đi, hoài hài tử của bổn vương nhưng lại mơ thấy sinh con cho người khác, đúng là muốn tạo phản! Yên tâm đi, vì nàng và hài nhi, ta tuyệt đối sẽ không bị cầm tù nửa đời ở Hoàng Tự.”
Quỳnh Nương cười miễn cưỡng, nàng cũng không bắt Lang Vương tin, chính nàng trải qua, có lúc nghĩ lại cũng không thể tưởng tượng nổi, sao có thể yêu cầu người khác tin tưởng?
Nàng nhắc tới chuyện của chủ gánh hát kia, chỉ nói nghe Ung Dương công chúa miêu tả, cảm thấy rất giống với mũi tên mất chính xác của Lang Vương, thêm nữa chủ gánh hát đang khoẻ mạnh lại chết bất đắc kỳ tử, thật sự kỳ quặc, cử người điều tra, xem có thể tra ra chút manh mối hay không.
Mặt khác nàng còn nghĩ ra mấu chốt quan trọng nhất: “Vương gia, tuy rằng nghe trong cung nói thập hoàng tử không quá đáng ngại, nhưng tuổi hắn còn nhỏ, lại ốm đau trên giường, nếu bị người có tâm động tay động chân thì hoàn toàn sẽ trở thành tội lỗi của Vương gia, cho nên chỗ thập hoàng tử có nhờ Nhị hoàng tử nghĩ cách quan tâm thay không?”
Nhắc tới Nhị hoàng tử, ý cười trên mặt Lang Vương chậm rãi tiêu tán, hắn bảo: “Nàng nói rất có lý, chuyện đó ta sẽ sai người sắp xếp, nàng đừng tốn tâm tư quá.”
Quỳnh Nương biết xem mặt đoán ý, mấy lần gần đây nhắc tới Nhị hoàng tử, thái độ của Lang Vương đều không thân thiện như trước đây, nàng cảm giác phương diện này không đúng, lập tức hỏi: “Gần đây Vương gia và Nhị hoàng tử có gì không ổn sao?”
Lang Vương nhàn nhạt nói: “Hắn sắp sửa kế thừa ngôi vị, dĩ nhiên tị hiềm, không thể để trữ quân một quốc thân mật qua lại với kẻ làm việc xấu tràn lan như bổn vương đúng không?”
Có điều lần này Lang Vương trở về hiển nhiên không phải để thảo luận mấy chuyện vụn vặt phiền lòng trên triều đình, hắn hứng thú bừng bừng hỏi Quỳnh Nương, sinh hài nhi phải chuẩn bị cái gì.
Lang Vương vừa qua sinh nhật, tròn hai mươi tuổi, vì vậy có vô hạn nhiệt tình với hài nhi mà hắn nghênh đón đầu tiên trong cuộc đời, dĩ nhiên là hưng phấn như thiếu niên, dường như ngày mai hài nhi liền có thể ra đời vậy.
Quỳnh Nương biết đời trước hắn bị bếp hạ dược, độc tính rất nặng nên cả đời không có hài nhi, cho nên thấy hắn hưng phấn như vậy, nàng có một loại cảm giác đau lòng nói không nên lời, đau lòng nam nhân này đời trước không được trở thành phụ thân.
“Vương gia thích tiểu vương gia, hay là tiểu quận chúa?” Nàng dựa trong lòng hắn hỏi.
Lang Vương không cần nghĩ ngợi nói luôn: “Nam nữ đều tốt, dù sao cũng không phải chỉ sinh một đứa, bổn vương thích trong vương phủ náo nhiệt chút. Lúc mẫu thân sinh ta đã bị thương nguyên căn, cho nên sau này không sinh hạ đệ muội cho ta, lúc nhỏ hâm mộ đệ muội trong nhà thúc bá chi thứ thành đàn, bây giờ nàng sinh vài đứa cho bổn vương!”