Quỳnh Nương nhớ tới sự xót xa kiếp trước khi công chúa tái giá, liền biết lúc này nàng ấy đang nói lời trong lòng, hơn nữa trước kia nàng ấy luyến mộ Lang Vương, nghĩ rằng nam nhi trên thế gian đều không bằng Vong Sơn.
Có điều kiếp này nàng ấy không phải gả cho kẻ đoản mệnh, chỉ mong lần này như ý nàng ấy mong muốn, phu quân hài lòng đẹp ý, có thể bạc đầu giai lão.
Còn tình huống của Liễu Bình Xuyên rốt cuộc là gì? Quỳnh Nương có chút tò mò, bèn hỏi.
Hoá ra lúc Nhị hoàng tử cứu Liễu Bình Xuyên từ trong tay đạo phỉ ra, Liễu thị bèn ái mộ Nhị hoàng tử. Sau khi hoà li với An Nghiệp vương bèn sống thủ tiết, lập chí nếu không phải Nhị hoàng tử tuyệt đối sẽ không tái giá. Vài lần ả ta tỏ lòng với Nhị hoàng tử, mà trước nay Nhị hoàng tử lại nhân hậu, nghĩ người là mình cứu ra, bây giờ lại thất vọng không nơi nương tựa, hắn phải quan tâm.
Lời này đến tai vạn tuế, vạn tuế không cảm thấy Nhị hoàng tử ham sắc đẹp, dẫu sao tư dung của Liễu thị bọn họ cũng đều biết, mặt mũi thanh tú. Huống chi xưa nay Nhị hoàng tử là vậy, chẳng những đối xử tử tế với huynh đệ, đối với thị vệ, nô tỳ của mình cũng chiếu cố có thêm, vì vậy vạn tuế cảm thấy Nhị hoàng tử trọng tình nghĩa, tâm nhân từ, chuyện nạp Liễu thị cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng mà lại không thể không quan tâm đến thể diện hoàng gia, cho nên vạn tuế ám chỉ Nhị hoàng tử, tích đức làm việc thiện cũng phải đúng lúc, nuôi ở ngoài phủ, bình thường giúp đỡ một chút là được, tuyệt đối không thể nạp tẩu tử tiền nhiệm vào phủ, rối loạn cương thường.
Nhị hoàng tử là con người chí hiếu, nghe phụ hoàng nói vậy hiển nhiên sẽ không ngỗ nghịch phạm thượng, nhưng chuyện hắn nuôi Liễu thị ở bên ngoài cũng coi như là quang minh chính đại. Còn nếu An Nghiệp vương có gì bất mãn, hắn sẽ dùng ngấm ngầm đồng ý của phụ hoàng để trả lời.
Còn chỗ quần thần, xưa nay tiếng đồn của Nhị hoàng tử rất tốt, lần này làm việc chính nghĩa quan tâm nữ tử yếu đuối, huống hồ chủ chuyện đó là thân nữ của Liễu đại nhân.
Chuyện của hoàng gia và Liễu gia, bọn họ tấu lên một quyển cũng không thể lấy lòng, lại chẳng liên quan đến giang sơn xã tắc, vì vậy bọn họ không làm gì cả.
Cái này Quỳnh Nương nghe hiểu, chẳng trách Ung Dương công chúa không hâm mộ Liễu Bình Xuyên, thật sự chẳng ra gì, từ đường đường trắc phi lập tức biến thành ngoại thất của Nhị hoàng tử, còn ngày nào đó có thể nâng vào phủ không thì hẹn không xa.
Có điều Quỳnh Nương chẳng quan tâm đến tiền đồ của Liễu Bình Xuyên, nàng nhân cơ hội hỏi về chuyện của Tĩnh Mẫn phi - mẫu thân của Nhị hoàng tử.
Ấn tượng của Ung Dương công chúa với Tĩnh Mẫn Phi rất tốt, nói bà ta đoan trang cao nhã, tính tình hiền lành giống nhị hoàng huynh vân vân.
Quỳnh Nương chẳng hỏi thăm được cái gì. Huống chi nếu năm đó Tĩnh Mẫn Phi thật sự có liên quan đến cái chết của mẫu thân Lang Vương, lúc đó Ung Dương còn chưa sinh ra, cũng không biết gì.
Có điều Tĩnh Mẫn Phi rất giỏi che dấu, xem ra Nhị hoàng tử giống mẫu thân của hắn.
Tiễn Ung Dương công chúa đi, Quỳnh Nương lấy sổ sách của mình ra đối trướng.
Bây giờ của cải của nàng đã không thể dùng nhiều để hình dung nữa. Tiệm chay, nhà thuyền, cả ba cửa hàng đều làm ăn lớn, mỗi ngày bạc vào ào ào không dứt. Chẳng qua Quỳnh Nương không noi theo đại đa số thương nhân kiếm lời dùng để mua đất, mà mua trang viên đồng ruộng ở Nam Dương, còn lại đúc thành vàng thỏi tích trữ ở mấy nhà riêng.
Triều chính thay đổi bất ngờ, nàng không dám bảo đảm Lang Vương sẽ luôn xuôi gió xuôi nước như vậy.
Chẳng qua trước kia nàng chỉ cố kỵ mình có toàn thân mà lui không, đâu đâu cũng phải giữ lại đường lui cho mình, còn bây giờ nàng phải suy nghĩ đến Sở Tà.
Thỏ khôn có ba hang, Giang Đông là một nơi tốt, nhưng nếu có một ngày Giang Đông khó giữ, nàng sẽ khuyên Sở Tà cùng đến Nam Dương với nàng. Chỉ cần có vàng bạc thì không lo về đường ra sau này, có xấu thế nào đi nữa cũng tốt hơn bị tù nửa đời ở Hoàng Tự như kiếp trước.
Quỳnh Nương nghĩ điều nàng phải làm là nắm giữ hướng đi của triều đình mọi lúc, nếu tình thế không đúng thì khuyên can Lang Vương không nên ham vinh hoa phú quý, sớm rời khỏi nơi hung hiểm mới được.
Trong đầu đang nghĩ, bụng nhỏ khẽ run lên, ánh mắt Quỳnh Nương tức khắc nhu hoà đi, mấy tháng nữa hài nhi của nàng sẽ ra đời, không biết lớn lên giống nàng hơn, hay là giống Lang Vương hơn nhỉ?
Đúng lúc này Lang Vương từ phòng trong ra ngoài, vừa rồi hắn đang ngủ trưa, mơ hồ nghe thấy Quỳnh Nương và Ung Dương công chúa nói chuyện ở phòng ngoài.
Cái khác không để bụng, cố tình câu “không uổng công sống cả đời này” lại nghe rõ ràng.
Không biết có phải tiểu phụ này thật sự hâm mộ Liễu Bình Xuyên hay không, từ trước đến nay mấy chuyện gian díu trong hầu môn vương phủ chưa lúc nào ngừng, những lời đồn bí ẩn về phu nhân nuôi tướng công con hát thì lúc nào cũng có.
Nếu tiểu phụ này đi đường tà đạo, nhận định phải thay người mới, nàng không thiếu tiền như vậy chưa biết chừng tương lai sẽ phản bội mình làm ra chuyện xấu gì đó…
Nghĩ vậy, Lang Vương tức giận đến nỗi muốn giết người, nghĩ mình vẫn chưa dạy dỗ tiểu phụ này tốt, sinh hài nhi xong phải quản thúc nàng mới được.
Không nhắc đến kế lớn huấn thê của Lang Vương, ngày du xuân sắp tới rồi. Đây cũng là cơ hội xã giao tốt cho những tiểu thư công tử chưa thành hôn trong kinh thành.
Năm trước thánh thượng sai người trồng anh đào trên núi Bảo Minh ở ngoại ô kinh thành, bây giờ đúng là lúc hoa anh đào nở rộ, đầy khắp núi đồi đều là mùi hoa.
Các phủ đều hẹn thời gian ngắm hoa, muốn mấy phủ trạch hẹn nhau.
Có điều vạn tuế điểm danh muốn Lang Vương đến cưỡi ngựa ngắm hoa cùng. Đến lúc đó một đám hoàng tử phải cưỡi ngựa cùng vua, cho nên trước tiên Quỳnh Nương phải phân phó đủ các tình huống khi đi ngắm hoa.
Dạo gần đây Tam hoàng tử sống rất quẫn bách, chắc là bảng hiệu của các cửa hàng khắp kinh thành đều đã được hắn viết một lần, không còn đường sống múa bút vẩy mực đổi tiền nữa nên sống nghèo rớt mùng tơi.
Trong yến hội hoa anh đào lần này, nữ quyến các phủ đều sẽ tham gia, không thể thiếu xiêm y son phấn, càng phải chuẩn bị yến hội giữ thể diện cho phủ trạch, cho nên hắn da mặt dày đi nợ Quỳnh Nương.
Chuyện này hắn không thể ra mặt nên bảo Vương phi nhà mình ôm hài tử đến Lang Vương phủ khóc than.
Vương phi của Tam hoàng tử tên Nguyệt Tĩnh, là đích nữ của Lý đại nhân Công Bộ thị lang, luận lên là biểu tỷ muội với An Nghiệp Vương phi. Nàng ấy là người giữ thể diện, lại bị Tam hoàng tử chèn ép đến nỗi làm chuyện sa cơ thất thế này, hiển nhiên là trong lòng quẫn bách, trên mặt lo lắng.
Lắp bắp nói nửa ngày không mở nổi miệng, kết quả tiểu nhi trong lòng ngủ dậy, bắt đầu ê ê a a khóc, Nguyệt Tĩnh Vương phi không nhịn nổi cũng khóc theo.
Quỳnh Nương đang lấy gậy gõ trống trêu tiểu thế tử, thấy Nguyệt Tĩnh Vương phi khóc, vội vàng dừng lại hỏi: “Đang tốt bỗng nhiên làm sao vậy?”
Nguyệt Tĩnh Vương phi tự nhận không phải người kiến thức hạn hẹp, nhưng từ khi nàng vào Lang Vương phủ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy chua xót.
Nhìn phủ trạch nhà người ta xem, không nói phủ trạch rộng gấp ba, hàng năm cửa đổi mới sơn, mọi thứ bài trí trong phòng đều xuất từ tay danh gia, dù là que nhỏ cắm trái cây cũng được làm bạc mạ vàng, bên trên khắc hoa dựa theo mười hai mùa hoa.
Đây mới là nhà vương hầu chân chính. Theo lý mà nói, nàng thân là Vương phi của Tam hoàng tử, cũng sẽ sống những ngày tháng như vậy. Nhưng phu quân của mình lại mê luyến tranh chữ kim thạch, thấy đẹp là mua chẳng quan tâm gì. Một số người đầu cơ trục lợi cũng biết tính Tam hoàng tử, làm đồ dỏm đánh tráo lừa gạt lấy tiền cũng có.
Đáng tiếc Tam hoàng tử uổng có khí phách “ngàn vàng mất đi” nhưng không có bản lĩnh “kiếm lại”, phủ trạch ngồi không ăn hết cả núi tiền. Đường đường là một quản gia vương phủ lại thường xuyên lui tới hiệu cầm đồ, bên trái cầm đồ, bên phải lại bị Vương gia phá sản mua rất nhiều đồ vật vô dụng về.
Gia Khang Đế tiết kiệm, không hào phóng với nhi nữ lắm, bổng lộc trong triều cũng như muối bỏ biển, ngay cả hồi môn của Nguyệt Tĩnh Vương phi cũng bị Tam hoàng tử tiêu không ít.
Bây giờ cả nhà ra cửa tham gia hoa yến còn phải nợ người ta, sao có thể không khiến Nguyệt Tĩnh Vương phi thương tâm rơi lệ chứ.
Quỳnh Nương nghe Nguyệt Tĩnh Vương phi khóc lóc kể lể xong, nàng cười: “Ta còn tưởng là chuyện lớn thế nào, đúng lúc ta cầm mấy cuộn vải dệt từ cửa hàng của mình, trong đó có vải bông lục nhạt lộ ánh kim rất hợp với màu da của ngươi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, chưa nói tới cái gì mượn hay không mượn, nếu ngươi chướng mắt vải dệt thừa lại thì thưởng cho thị thiếp trong phủ. Còn bàn tiệc kia, ta sẽ bảo đầu bếp trong phủ và sư phó Tố Tâm Trai cùng nấu nướng làm hai bàn tiệc. Đến lúc đó ta sẽ bảo đầu bếp không làm hình dạng giống nhau, nhà hai ta gần, cũng tiện làm giống hương vị.”
Lời Quỳnh Nương nói làm Nguyệt Tĩnh Vương phi tràn đầy cảm kích.
Thật ra trước khi đến Lang Vương phủ nàng còn đến An Nghiệp vương phủ, dẫu sao nàng và Vân Hi cực thân, chuyện mất mặt này cũng dể mở miệng hơn.
Nhưng không ngờ nàng vừa mới mở miệng, Vân Hi đã ngượng nghịu nói với nàng bây giờ An Nghiệp vương phủ cũng không dư dả, Vân Hi lấy bạc từ của hồi môn đưa cho Nguyệt Tĩnh Vương phi, nhưng số bạc đó rất ít, sao có thể chống đỡ được thể diện của tam vương phủ to như vậy? Nhưng muốn lấy nhiều thì phải trải qua An Nghiệp vương. An Nghiệp vương nghe nói lão tam muốn vay tiền, tức khắc đầu lắc thành trống bỏi, nói phủ trạch của mình có nhiều tiền nữa cũng không đủ cho lão tam phá sản, bảo hắn nhanh chóng sửa tật xấu, đến chỗ phụ hoàng làm việc đi.
Không ngờ ở chỗ Lang Vương phi, việc khó động trời đã được giải quyết nhẹ nhàng như vậy. Lang Vương phi cũng không cần xin chỉ thị của Lang Vương đã đích thân làm chủ thêm một ngàn lượng bạc cho Nguyệt Tĩnh Vương phi.
Có điều trước khi đi, Quỳnh Nương dặn dò, đừng nói thật hết với Tam hoàng tử, chỉ nói chuyện vải vóc bàn tiệc là được. Nếu không một ngàn lượng này chẳng đủ để Tam hoàng tử mua mấy cái đồ cổ nghiên mực đâu.
Nguyệt Tĩnh tràn đầy cảm kích, coi Lang Vương phi như tri kỷ. Lúc Quỳnh Nương nói hôm hoa yến muốn mời vài vị phu nhân cùng ngồi chung nói chuyện riêng tư, Nguyệt Tĩnh Vương phi giỏi xã giao đồng ý luôn.