Chỉ tiếc… trong yến hội thánh thượng giá lâm Giang Đông hôm đó, Quỳnh Nương vừa nhìn Hoa Tần đã cảm thấy quen mắt.
Sau đó nàng mới đột nhiên nhớ ra, sở dĩ cảm thấy quen mắt không phải do từng gặp ở kiếp này, mà là đời trước, lúc ấy nàng ta không phải Hoa Tần, mà chỉ là lưu dân lưu lạc đến Giang Đông.
- -----
Lúc ấy Quỳnh Nương chủ trì thiện đường, giúp đỡ không ít người dân. Bởi vì Giang Đông vỡ đê nên lưu dân vào kinh, lúc ấy nàng và các vị phu nhân góp tiền, bắt đầu phát cháo.
Nữ tử trở thành Hoa Tần bây giờ có trong đám lưu dân chạy nạn đó, bởi vì nàng ta dẫn theo hài tử nên Quỳnh Nương phá lệ ưu đãi nàng ta, ngoài ra còn cho nàng ta một bọc gạo nhỏ, tránh cho hài nhi chịu đói.
Khi đó nữ tử này hàn huyên vài câu với nàng, ý đại khái là nàng ta xuất thân từ thế gia y học của Giang Đông, vốn phải tuyển tú vào cung, nhưng lúc ấy Giang Đông Lang Vương trở mặt với Thái Tử, Hoàng Hậu mệnh lệnh rõ ràng nữ tử đến từ Giang Đông không được tuyển cử vào cung, trì hoãn như vậy, sau đó gả đi, trượng phu bị bệnh chết rồi, nàng ta mới lưu lạc đến tận đây.
Mà sở dĩ Quỳnh Nương khắc sâu ấn tượng với nữ tử này, là bởi vì lúc ấy nàng phát cháo, không cẩn thận làm cổ tay bị thương, nàng ta chủ động lấy thuốc trị thương tổ truyền của mình ra xoa cho nàng, mùi thuốc lúc ấy rất thơm, khiến người khó quên, nữ tử đó dặn dò trong thời gian này Quỳnh Nương không thể uống thảo dược có địa long, nếu không dược tính tương khắc. Nàng ta cũng nói phụ thân mình vốn xem bệnh cho nương nương trong cung, có điều sau đó bệnh chết, không có ai kế thừa học thuật, lúc này nàng ta mới bắt đầu học từ cái cơ bản…
Có lúc trùng hợp lại làm người thổn thức, bởi vì đời này, Thái Tử xuống đài từ sớm, Hoàng Hậu không tuyên ra ý chỉ cấm nử tử Giang Đông vào cung.
Nữ tử này một mạch xuôi gió xuôi nước vào cung, bị Tĩnh Mẫn Phi coi như quân cờ sắp xếp bên cạnh hoàng đế.
Thật ra đời này Hoa Tần không lo áo cơm, một trời một vực với đời trước nghèo túng. Nếu không phải nàng ngửi được mùi thuốc đặc biệt trên người Hoa Tần thì đúng là không dám nhận định.
- -----
Nhưng một khi đã nhận ra, kiếp trước kiếp này rành mạch rõ rànc.
Hẳn là phụ thân của Hoa Tần xem bệnh cho Tĩnh Mẫn Phi trong cung, chỉ sợ ông ta am hiểu nhất không phải chữa bệnh mà là lợi dụng thuốc và kim châm cứu dược lý tương khắc hại người.
Quỳnh Nương không dám khẳng định cái chết của bà bà mình có liên quan đến phụ thân của Hoa Tần hay không. Nhưng Tĩnh Mẫn Phi sắp xếp người gọi là họ hàng xa bên cạnh Hoàng Thượng nhất định là có dụng ý ác độc.
Nghĩ vậy, nàng không thể không tăng lên toàn bộ tinh thần.
Vì vậy hôm qua lúc Hoa Tần làm bạn với vạn tuế đi vào Lang Vương phủ, tuy nàng ngại chưa thành lễ, vẫn chưa phải nữ chủ danh chính ngôn thuận của vương phủ mà không thể tiếp giá, nhưng có bảo người thám thính động tĩnh ở đó mọi lúc.
Lúc nghe Hoa Tần đề xuất vạn tuế đến Lang Vương phủ uống rượu địa long, Quỳnh Nương lập tức hiểu dụng ý của nàng ta.
Trước khi Hoa Tần rời phủ, nàng làm bộ gặp gỡ nàng ta, dùng rượu thử thăm dò phản ứng của Hoa Tần. Còn Hoa Tần không thể ngửi mùi rượu, đã chứng minh lời nàng ta nói kiếp trước không phải nói bậy.
Sau khi nắm chắc, nàng lập tức đi gặp hoàng đế, nói rượu này không thể uống.
Đầu tiên Hoàng đế mỉm cười nghe, nhưng sau khi nghe nàng nói, sắc mặt càng thêm âm trầm. Đương nhiên, Quỳnh Nương không dám nói mấy lời quái dị như mình sống lại, chỉ nói Hoa Tần là y đạo thế gia, phải biết thuốc mỡ mình sử dụng có mật rắn đỏ đậm, hơn nữa còn nên cấm kỵ, nhưng vì sao lại cố tình muốn vạn tuế đến uống rượu địa long?
Tuy Gia Khang Đế biết Quỳnh Nương không phải phụ nhân ngu xuẩn vô tri hay nói mấy lời linh tinh, nhưng sau khi nghe nói lại cảm thấy thật sự là quá mức hoang đường.
Còn Văn Thái An đi theo hoàng đế lại nhanh nhẹn, trước đó hắn sợ vạn tuế ra ngoài phát tác bệnh đau đầu nên có bảo Hoa Tần mang thuốc mỡ mát xa theo để giảm bớt mệt nhọc cho vạn tuế.
Lúc này nghe Quỳnh Nương nói xong bèn sai người bắt một con chó đến, bôi thuốc mỡ lên đầu con chó, sau đó rót cho nó ít rượu địa long.
Lúc đầu con chó vẫn tốt, nhưng không được bao lâu đã ngã xuống đất không dậy nổi, liên tục rên hừ hừ.
Rượu thì không độc, thuốc mỡ cũng dùng thường xuyên, nhưng ai ngờ dùng hai thứ khác biệt như vậy cùng lúc lại đòi mạng.
Sắc mặt Gia Khang Đế xanh mét, muốn bắt Hoa Tần đến hỏi.
Nhưng Lang Vương lại ngăn cản thánh thượng, nói Hoa Tần không có mưu lược cao siêu thế này để ám hại Hoàng Thượng, chỉ sợ là sau lưng có chủ mưu khác, nếu Hoàng Thượng quá vội vã động thủ chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.
Tiếp theo Quỳnh Nương được Lang Vương bày mưu, cuối cùng không biết hắn thuyết phục vạn tuế thế nào, lúc này mới trình diễn tuồng kịch thế thân giả chết này.
Mà thống lĩnh quân phòng Giang Nam, trước đây là thuộc hạ Lang Vương thầm bồi dưỡng, trước khi Lưu Diệm qua sông đã trộm truyền tin cho Lang Vương.
Mà đêm hôm đó, thư mật hoàng đế tự tay viết bỏ thêm tỉ ấn được đưa đến tay vài vị thân tín võ tướng của hoàng đế ở bờ sông Giang Nam. Hai bên bắt đầu đánh cờ.
Lúc trâm vàng của Tĩnh Mẫn Phi rơi xuống, phủ phục trên mặt đất, bà ta đã biết mình đi sai một bước, thua hết cả bàn cờ.
Bà ta mím chặt môi, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình, bị áp giải xuống, chờ đợi hậu thẩm.
Bởi vì đã đến bờ sông Giang Nam trước nên vạn tuế cũng thấy được trăm thái nhân gian sau khi mình “chết”.
Nếu thật sự nhắm mắt còn đỡ, chỉ một chén canh Mạnh bà uống để quên đi quá khứ, nhưng mình còn sống, lại còn bị làm cho vô cùng tức giận.
Thật ra người kêu khổ không ngừng nhiều hơn hoàng đế là những trọng thần, ai nấy cũng hối hận vì sao phải bồi vương đến Giang Đông để Lang Vương bới lông tìm vết.
Lúc này, Nhị hoàng tử âm mưu soán quyền đoạt vị, mưu hại tính mạng hoàng đế, mình đúng là vậy rồi.
Đặc biệt là lúc vạn tuế “băng hà”, nhóm quần thần còn hướng về phía Nhị hoàng tử hô to bệ hạ tới, bây giờ thật sự muốn lôi đầu lưỡi của mình ra rồi chém đứt.
Có điều vạn tuế thật sự lười phản ứng lại chuyện này.
Bây giờ ông chỉ muốn thẩm vấn ái phi và nhi tử ngoan của mình, đến tột cùng là bọn họ ăn gan hùm mật gấu gì mà dám làm càn như vậy!
Lang Vương cũng cùng thẩm vấn với ông.
Lúc gặp hai người đó ở nhà tù, Lưu Diệm đã cởi hết vinh hoa, búi tóc cũng rối tung.
Có lẽ là chuyện cũng đã xảy ra rồi, Nhị hoàng tử nhìn thấy phụ hoàng của mình cũng không sợ hãi tức giận, chỉ là sau khi Gia Khang Đế tức giận mắng “nghịch tử”, hắn bật cười to: “Phụ hoàng, hoá ra người còn xem con là nhi tử của người? Vì sao con lại như vậy? Nếu người thật lòng yêu thương con, con sẽ không ra hạ sách này! Sở Tà làm con bị thương nặng nên con tàn phế, nhưng con thân là hoàng tử lại không dám nói với phụ hoàng của mình, bởi vì con biết, dù có nói cũng vô dụng, trong lòng người, dã chủng Sở Tà mới là con ruột!”
Gia Khang Đế cả kinh, ông không ngờ Lưu Diệm lại biết thân thế của Sở Tà.
Có điều lúc này ông không có lòng quan tâm đến thiệt thòi của Lưu Diệm mà vội vàng chuyển tầm mắt nhìn Sở Tà, nhưng tâm lý lại không dám nhìn phản ứng của Sở Tà sau khi nghe được chân tướng.
Nhưng không ngờ Sở Tà lại bất động, chỉ nói: “Nhị hoàng tử mưu phản, không thể bác bỏ, phụ thân của bổn vương là Giang Đông Sở Quy Nông, điều này, ai cũng không thể thay đổi.”
Nghe Sở Tà nói vậy, lúc này Gia Khang Đế mới mơ hồ tỉnh ngộ, hoá ra Sở Tà cũng đã biết chân tướng.
Nhưng sau khi biết chân tướng, nó lại không đến nhận mình, ngược lại vội vàng trở về Giang Đông, hơn nữa phản ứng bây giờ là không định nhận mình…
Lão hoàng đế vô cùng đau xót, khóe mắt đã ươn ướt.
Lúc này Lưu Diệm không hề che dấu ghen ghét tràn ngập trong lòng mình, thấy phụ hoàng của hắn đang khổ sở nhìn Sở Tà, chẳng cần biết phụ hoàng đang thương ai, tức giận gào lên: “Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn là con ruột của phụ hoàng, những người lớn lên trong hoàng cung chúng con là ăn mày nhặt được từ trên đường sao!”
Gia Khang Đế nghe vậy tức giận, hung hăng mắng chửi Lưu Diệm lòng muông dạ thú.
Sở Tà vốn muốn thám thính về chuyện của mẫu thân, nhưng thấy tình hình này, nếu hắn còn ở lại nữa, chỉ sợ sẽ có màn kịch phụ tử nhận nhau, lập tức đứng dậy lui ra ngoài, chuẩn bị về Giang Đông với Quỳnh Nương.
Thật ra Quỳnh Nương cũng đang có ý này.
Tĩnh Mẫn Phi độc ác như vậy, chỉ sợ năm đó chuyện mưu hại bà bà có bà ta nhúng tay vào, tuy không biết vì sao bà ta lại làm vậy nhưng Quỳnh Nương cũng không muốn để Lang Vương can thiệp quá sâu.
Dẫu sao đây là gièm pha của hoàng gia, nếu Lang Vương không muốn nhận vạn tuế thì vẫn không nên bước vào mới tốt.
Hai người qua sông về vương phủ rồi, trái tim Quỳnh Nương mới hoàn toàn buông xuống.
Mở cửa phòng, thấy hai đứa nhỏ đang ngủ yên trên giường gỗ của riêng mình. Quỳnh Nương hôn gương mặt chúng, thật lòng cảm thấy khiến người hoàng gia lo lắng đề phòng. Phụ tử quân thần, phá hỏng niềm vui gia đình.
Lần này ồn ào như vậy, Quỳnh Nương lo hoàng đế sẽ nhận Sở Tà về.
Nếu Sở Tà thật sự trở về vị trí cũ thành hoàng tử… theo tính thiên vị của hoàng đế với hắn, nàng cũng không biết liệu Sở Tà có trở thành trữ quân không.
Quỳnh Nương không dám nghĩ tiếp.
Nếu là nàng của kiếp trước, nàng sẽ kiên quyết không ngăn cản phu quân nỗ lực phấn đấu. Nhưng nàng của kiếp này hoàn toàn không vươn lên như kiếp trước, càng không có dã tâm bồi vương bạn giá, quân lâm thiên hạ.
Hoàng cung quá lớn, phòng đường quá nhiều, mỗi phòng đều có mỹ nhân thành đôi thành cặp.
Nhưng trái tim nàng quá hẹp, ngay cả Điệp Y Luyến Hoa cũng không chịu đựng được, đâu thể lòng rộng như biển mà dung nạp đông đảo phi tần nương nương?
Nhưng thân là hoàng đế lại thân bất do kỷ, dù muốn giữ mình trong sạch nhưng sau này có nhiều trọng thần phải gắn bó, nhiều thế gia phải mượn sức, nữ nhi nhà ai cũng phải chọn vào cung để cân bằng bình ổn thế lực…
Từ trước đến nay Quỳnh Nương đi một bước nhìn ba bước. Nhưng hôm nay đi hơi xa, suy nghĩ như liễu hoa bay múa, trên dưới phập phồng, càng nghĩ lại càng u buồn.
Đến nỗi buổi tối, Lang Vương đến cầu hoan mà nàng cũng không hăng say lắm.
Lang Vương thấy nàng không phối hợp, hiển nhiên là không thuận theo, vừa trêu chọc nàng vừa hỏi, sao lại không chuyên tâm như vậy.
Quỳnh Nương đang nghĩ đến lục cung tranh sủng, vô cùng đau xót, nói: “Sợ tương lai Vương gia đăng cơ, uổng có lục cung mỹ mạo mà Vương gia lại không có lực eo hưởng thụ, cho nên bây giờ tiết kiệm thay Vương gia, tạm gác lại để sau này dùng.”
Sở Tà thật sự không theo kịp suy nghĩ dâng trào ngoắt ngoéo của thê tử, bị câu “lực eo không đủ” làm cho tức giận, hắn đẩy hông hỏi: “Nàng nói lực đạo này không đủ?”