Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỳnh Nương và Lang Vương tách ra, đi chưa được mấy bước đã gặp Liễu Bình Xuyên, phía sau ả ta còn có vài vị quý gia thiên kim, có lẽ là vừa dạo chơi công viên với các nữ quyến rồi làm bạn.

Thấy Quỳnh Nương đi đến, Liễu Bình Xuyên cười khanh khách: “Nghe nói Thiều Dung công chúa bị bệnh, sao không dưỡng bệnh cho tốt, đi dạo khắp nơi như vậy, cẩn thận nhiễm phong hàn!”

Hai ngày nay, hoàng cô cô Thiều Dung công chúa không lộ diện, Liễu Bình Xuyên vô cùng nổi bật, chẳng những tạo ấn tượng tốt trước mặt Hoàng Hậu, còn chạy đến chỗ Thái Hậu xum xoe, trình hộ tâm hoàn gia truyền lên, Thái Hậu sai người thử dược rồi ăn vào, quả nhiên tâm trạng tốt lên không ít.

Cứ như vậy, Liễu Bình Xuyên nổi bật nhất trong quý nữ, ngầm áp đảo Vân Hi tiểu thư.

Gần đây《 Toàn thư thi giải 》Liễu đại nhân biên soạn lưu truyền rộng rãi ở các thư viện, cho dù nữ nhi có sao chép hay không, cha của ả ta tài hoa thì không thể nghi ngờ.

Các thí sinh gần đây đều lấy nội dung quan trọng Liễu đại nhân mới soạn để chú thích trong văn, tên tuổi Liễu đại học sĩ càng thêm vang dội.

Hoàng Hậu nghĩ, nhà mẹ đẻ thế gia của bà cũng đủ chèo chống để trữ quân lên ngôi, Thái Tử chỉ cần dệt hoa trên gấm, bối cảnh xuất thân của Liễu đại học sĩ rất thích hợp, cưới nữ nhi của ông ta, đó là thay Thái Tử lung lạc lòng người đọc sách trong thiên hạ, để thể hiện rằng Thái Tử nhìn trúng tài học, nhạc phụ gia học sâu xa.

Hoàng Hậu cũng nghe được tin đồn nhảm nhí về Liễu tiểu thư này, nhưng bây giờ thấy, diện mạo xinh xắn, không tính yêu mị, cách nói năng khéo léo, hơn nữa phụ thân tài trí hơn người khắc sâu vào thánh tâm, bát tự của ả ta lại vô cùng tốt, thật sự không tìm ra được tật xấu gì.

Huống chi, xem cách ả ta làm việc, có thể hiến dược cho Thái Hậu, tìm niềm vui cho Thái Hậu lão nhân gia, ánh mắt cơ linh, nhất định sau này có thể giúp đỡ Thái Tử.

Cho nên Hoàng Hậu đã báo với hoàng đế, chuẩn bị chờ Thái Tử Phi qua đời liền khâm điểm Liễu Bình Xuyên làm tân Thái Tử phi.

Liễu Bình Xuyên đã nghe được tin đồn từ trong miệng cung nhân biết xu nịnh, tâm trạng lâng lâng.



Thượng Vân Thiên thật sự có bản lĩnh, ả ta chỉ đề cập chuyện Thái Hậu bị bệnh với hắn, có thể bắt đầu lấy lòng Thái Hậu từ chuyện này, không biết Thượng Vân Thiên tìm được phương thuốc đúng bệnh từ đâu, để ả ta làm việc mà làm ít công to.

Đợi ả ta trở thành Thái Tử Phi rồi, dù Thôi Quỳnh Nương có đẹp như thiên tiên, tài học kinh thế thì sao?

Dù mang cái danh Thiều Dung công chúa nhưng cũng chỉ là thương nhân, xuất đầu lộ diện, giống hệt loại người như Lang Vương.

Nghĩ đến thị thiếp trong phủ trạch Lang Vương đấu đá nhau dữ dội, Liễu Bình Xuyên thật sự muốn cười ra tiếng.

Ả ta cười vẻ mặt phơi phới, Quỳnh Nương cũng đoán được tâm tư ả ta. Chắc là thấy nàng và Lang Vương đi cùng nhau, liền cảm thấy chuyện xấu kiếp trước ả ta gặp phải đều rơi hết lên đầu Quỳnh Nương nàng?

Nghĩ vậy, Quỳnh Nương cũng không muốn cho vị Thái Tử Phi tương lai này sắc mặt tốt, nàng nghiêng mặt cười lạnh: “Vốn tưởng trời nóng sẽ ít ruồi muỗi nên ra ngoài đi dạo một lúc, nào ngờ không tránh được con ruồi đầu xanh, vừa ngẩng đầu đã gặp phải.”

Rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngay cả nhóm quý nữ bên cạnh Liễu Bình Xuyên cũng nghe ra, sao Liễu Bình Xuyên lại không nghe hiểu chứ, ả ta tức giận đến nỗi hai mắt trợn to.

Ả ta đang muốn đáp trả, bỗng thấy Quỳnh Nương ngồi xổm thi lễ với gác mái phía xa, vừa mỉm cười với bên đó vừa nói: “Hoàng Hậu nương nương đang ở trên gác mái ngắm cảnh đấy! Liễu tiểu thư, chú ý khuôn mặt không thể quá dữ tợn, nơi này là Hạ Cung, chỗ nào cũng có nữ quan khảo sát đức hạnh, chỉ một lần không cẩn thận thì nỗ lực trước đó sẽ thành công dã tràng, đến lúc đó đừng oán trách người khác ngăn trở phúc duyên của ngươi, chặt đứt con đường vinh hoa phú quý của ngươi!”

Liễu Bình Xuyên nhìn qua theo tầm mắt nàng, đúng thế thật! Ả ta vội vàng cười thi lễ với gác mái phía xa.

Đúng lúc này, Quỳnh Nương cũng không quay đầu lại, mang theo nha hoàn nghênh ngang mà đi.

Quý nữ bốn phía đều biết ân oán thân thế giữa Thôi Quỳnh Nương và Liễu Bình Xuyên.

Thêm nữa Liễu Bình Xuyên sao chép thơ Quỳnh Nương viết, có thể lý giải vì sao Quỳnh Nương luôn khéo léo gần gũi với mọi người lại khắc nghiệt như vậy.

Gần đây Liễu Bình Xuyên quá nổi bật, khiến người ta khó tránh khỏi sinh lòng ghen ghét. Hơn nữa hầu hết các quý nữ có quan hệ thân thiết với Vân Hi tiểu thư, có lẽ là Vân Hi tiểu thư tỏ thái độ trong lúc lơ đãng, làm các nàng cũng khó sinh hảo cảm với Liễu Bình Xuyên này.

Bây giờ thấy ả ta bị Quỳnh Nương trào phúng đến nghẹn, các tiểu thư mặt ngoài đều làm như không có việc gì. Nhưng hôm nay lúc thấy Liễu tiểu thư phối đồ với hai đoá hoa làm bằng nhung màu xanh, tất cả đều đã thầm cười đến phát run —— đây không phải là ruồi xanh hai mắt to sao?

Mà Liễu Bình Xuyên cũng đi mấy bước, thấy ảnh ngược của chính mình trong hồ nước mới ngộ ra, nhân lúc không có ai, ả ta oán hận tháo hai đóa hoa nhung giá cả xa xỉ được khảm lục ngọc kia xuống. ngôn tình sủng

Từ sau khi biết Quỳnh Nương sống lại, ả ta cảm thấy nếu còn bắt chước cách ăn mặc trang điểm của Quỳnh Nương nữa thì thật kém cỏi.

Vì vậy không bắt chước bừa nữa, nhưng cứ như vậy, sở thích tục diễm của ả ta lại trỗi dậy, hễ không cẩn thận thì lại rất kém cỏi.



Ả ta vội vàng về chỗ ở, gặp được nha hoàn Thúy Ngọc đang vẩy nước trong sân, mở miệng nói: “Hôm nay là ngươi quản lý hộp trang điểm, sao lại phối trâm hoa cho ta, khiến người ta chê cười!”

Lúc trước nha hoàn Thúy Ngọc hầu hạ chủ cũ là Quỳnh Nương, lại trung thành nên bị Bình Xuyên giữ lại bên người, nhàn rỗi không có việc gì thì tra tấn.

Từ trước đến nay hộp trang điểm đều do nha hoàn Bích Tỉ mà Liễu Bình Xuyên thưởng thức quản lý. Sáng nay Bích Tỉ đau bụng, không ra khỏi phòng được nên mới giao trâm hoa cho Thúy Ngọc, bảo nàng cài lên giúp tiểu thư. Mà trâm hoa này tối hôm qua Liễu Bình Xuyên đích thân chọn ra.

Cho nên hiệu quả phối ra ruồi xanh này thực sự không phải do Thúy Ngọc.

Nhưng bây giờ Liễu Bình Xuyên chỉ muốn tìm người trút lửa giận, làm gì quan tâm đúng sai? Nếu là ở Liễu phủ, thế nào cũng phải sai người đánh Thúy Ngọc một trận tàn nhẫn rồi nhốt vào phòng chất củi!

Nhưng bây giờ đang ở Hạ Cung, có nữ quan, ma ma giáo tập ở bốn phía, ả ta là Thái Tử Phi tương lai không thể ra tay tàn nhẫn, chỉ xuống tay vả miệng nàng ta mấy cái, xả hết cơn tức giận rồi đi dùng cơm.

Chỉ để lại một mình Thúy Ngọc ở trong sân phạt quỳ dưới nắng chiều gay gắt…

Quỳnh Nương vừa ra khỏi hoa viên thì gặp Vân Hi tiểu thư mang theo thị nữ đi dạo.

Ngày ấy Quỳnh Nương ngắt lời Ung Dương công chúa muốn Vân Hi hiến nghệ, Vân Hi xem ở trong mắt, đoán chắc là lúc ấy mặt nàng ấy lộ vẻ khó xử bị Quỳnh Nương nhìn thấy nên nàng mới ngắt lời công chúa đúng lúc, giải vây cho nàng ấy.

Điểm này nàng ấy cảm nhớ trong lòng, lập tức cười nói: “Biết Thiều Dung công chúa bị bệnh, sợ tùy tiện đến thăm quấy rầy công chúa thanh tu nên nhờ người tặng ngươi quả mọng đặc sản quê hương của phụ thân ta, pha trà có công hiệu bình tâm tĩnh khí, không biết ngươi có thích uống không?”

Quỳnh Nương cười nói: “Hương vị của trái cây rất tốt, trước kia chưa từng ăn qua. Chúng ta đều là người quen, cần gì kêu công chúa khách khí như vậy, tuổi chúng ta xấp xỉ, gọi ta Quỳnh Nương là được.”

Vân Hi cười, kéo tay nàng ngồi xuống trường đình, vừa phẩy quạt vừa nói: “Ngày ấy trà nghệ của ngươi làm người ta nhìn bình tâm rất lâu, ngay cả tâm trạng rối loạn của ta cũng bình phục không ít. Nói lời thật lòng, ta vốn tưởng rằng trà nghệ của mình đã xuất sắc rồi, có thể gặp ngươi mới biết đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, lòng tranh cường háo thắng lại phai nhạt.”

Lời này làm Quỳnh Nương đỏ mặt, nàng khó mà nói, kiếp trước ta cũng thấy ngươi trà nghệ xuất chúng, nổi lòng hiếu thắng nên mới nâng cao trà nghệ một bước?

Bây giờ Vân Hi chưa gả, vẫn chưa phải Thái Tử Phi cao cao tại thượng, Quỳnh Nương nói chuyện với nàng ấy không cần phải cẩn thận như kiếp trước, hai người càng nói càng hợp ý, quên cả thời gian.

Quỳnh Nương đột nhiên nhớ ra có người ăn cơm tối với nàng, nàng không thể qua cầu rút ván, không quan tâm tới ân nhân cứu mạng tiền bạc cho nàng, lập tức tạm biệt Vân Hi.

Nhưng Vân Hi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Trước đó vài ngày gặp Liễu gia đại công tử, hắn biết ngươi đến Hạ Cung, nhưng canh gác trong cung thì không thể đi đâu được, liền bảo ta quan tâm đến ngươi một chút, sau này có việc cứ nói.”

Hai người tạm biệt, Quỳnh Nương chậm rãi trở về, lời Vân Hi tiểu thư có ẩn ý nhưng nàng không nghĩ ra, nên nàng không nghĩ nữa.



Quỳnh Nương đến phòng bếp nhỏ, tối nay Thái Hậu nói, ăn đan hoàn Liễu Bình Xuyên hiến lên tuy tâm trạng tốt hơn nhưng miệng lại đắng không có vị.

Phòng bếp đầy đủ nguyên liệu nấu ăn và gia vị của nam bắc, phân loại đặt trong ô vuông.

Quỳnh Nương chọn vài nguyên liệu và gia vị trong phòng bếp, thành thạo làm vài món ăn hương vị nồng đậm, chuẩn bị để Thái hậu điều hoà khẩu vị, thuận tay làm bữa tối tẩm bổ cho Lang Vương.

Quỳnh Nương nghe Sở Hà nói qua, Lang Vương tác chiến ở Nam Man bị hàn khí vào thân tạo thành hàn chứng vì nơi đó âm lãnh ẩm ướt, nên nàng chọn gia vị cay phía nam bổ sung dương khí, nấu một mâm đồ ăn trừ hàn khí.

Tối đến, Lang Vương ăn một đĩa thịt dê xào dầu cay, ngoài ra còn thêm một chén canh dê nóng hổi, ăn cùng với bánh hành thái. Thời tiết rất nóng, uống một chén canh thịt dê lớn, đổ mồ hôi nhễ nhại rất sảng khoái.

Nhưng tiểu nương kia lại không thoải mái lắm, không muốn ăn với hắn.

Lang Vương ăn cơm xong khoác áo dài nửa nằm trên giường mây dưới hành lang trong cung phe phẩy quạt, hôm nay thảo luận chuyện kênh đào với Hoàng Thượng, hắn cũng nói với Hoàng Thượng rằng hắn muốn thành hôn.

Hoàng đế tưởng hắn nhìn trúng vị quý nữ nào, ông rất vui mừng, hỏi là tiểu thư nhà ai.

Lúc hắn nói là Thiều Dung công chúa, nụ cười trên mặt hoàng đế tức khắc cứng lại, ông nhíu mày nói: “Không phải là nói muốn nạp nàng ta làm trắc phi sao? Sao lại cưới nàng ta làm chính thê? Càn quấy! Vong Sơn, ngươi muốn bị người trong thiên hạ chê cười sao?”

Hoàng đế nói vậy, Sở Tà không cảm thấy ngoài ý muốn, trên thực tế, trước đó hắn cũng nghĩ vậy.

Nhưng có vài lời, trước đó hắn nghĩ là đương nhiên, nhưng từ miệng người khác nói ra, dù người đó là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, Sở Tà nghe xong trong lòng tràn đầy hụt hẫng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK