Quản gia không ngờ Quỳnh Nương dầu muối không ăn như vậy.
Hẳn là nhị điện hạ vô cùng coi trọng chuyện lần này, biệt viện Quế Lan cũng là nơi thần kì, lức trước Liễu thị bị Nhị điện hạ nhốt ở đó.
Hôm qua, nhị điện hạ đích thân phân phó người phía dưới thu dọn nhà cửa, muốn tiếp đón một vị quý nhân, chăn và bàn trang điểm đều đổi mới, hết sức tinh xảo xa xỉ, thật sự không giống tác phong làm việc bình thường của nhị điện hạ.
Lúc hắn nhận được việc mới hoàn toàn hiểu.
Ai da, đây là muốn kim ốc tàng kiều, nạp vị tiểu phụ đang nổi bật trong kinh thành này!
Vương phủ không chỉ có một quản gia, nếu Nhị hoàng tử đã đích thân phân phó công việc để hắn làm mà hắn lại làm hỏng, trong mắt nhị điện hạ không chứa được phế nhân, vậy hắn không có ngày lộ diện nữa. Nghĩ vậy, hắn lạnh giọng nói: “Công chúa điện hạ thật sự không nhận lời mời của nhị điện hạ sao?”
Quỳnh Nương không thèm để ý, nói với quản gia Thôi phủ đứng bên cạnh: “Tiễn khách.”
Quản gia đứng lên, không cần người tiễn, đi đến cửa lớn Thôi phủ, đứng ở cửa hô một tiếng: “Mau mời công chúa điện hạ đến nơi hẹn!”
Không lâu sau có năm sáu thị vệ vương phủ chạy tới, vọt vào Thôi phủ. Hoá ra lúc ấy quản gia nhanh trí, dẫn theo thị vệ đến đây. Nếu công chúa không đi đến nơi hẹn, hắn sẽ để thị vệ bắt công chúa đi gặp điện hạ.
Thị vệ được quản gia đưa đến phóng nhanh đến sảnh ngoài Quỳnh Nương đang đứng. Dọc theo đường đi cũng có vài hộ viện Thôi phủ chặn đường, đều bị thị vệ đá gạt mấy cái ngã xuống đất.
Lúc này Quỳnh Nương vẫn đang ở tiền thính, nhìn thấy quản gia của Nhị hoàng tử đi rồi quay lại, phía sau còn có mấy thị vệ trong phủ Nhị hoàng tử.
Quản gia cười lạnh: “Công chúa, vẫn là theo tiểu nhân đến gặp điện hạ đi, nếu không sẽ đắc tội, đến lúc đó sắc mặt công chúa cũng khó coi.”
Quỳnh Nương không sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn quản gia, không nói gì.
Quản gia cắn chặt răng, nói với thị vệ phía sau: “Mời công chúa điện hạ về, cẩn thận đừng làm công chúa bị thương.”
Thị vệ xông đến chỗ Quỳnh Nương, đột nhiên lúc này truyền đến một tiếng quát mắng: “Hay lắm tặc nhân, dám đụng vào công chúa, đúng là chán sống rồi.”
Đột nhiên có hơn mười đại hán nhảy qua tường vào, một đám cao lớn vạm vỡ, có người để ngực trần, lộ ra hình xăm lớn trên ngực, áo ào vây quanh người trong phủ Nhị hoàng tử.
Những đại hán này là thị vệ Lang Vương sắp xếp vì lo mình đi rồi Quỳnh Nương và hài tử ở Thôi phủ không có ai bảo vệ, đều có võ công cao cường, dẫn đầu đúng là Công Tôn Vô Dịch.
Hắn lập tức đi lên phía trước, duỗi chân đá thị vệ chuẩn bị xông lên bắt người ra thật xa.
Công Tôn Vô Dịch kiếm ăn bằng cách liếm máu trên đao, hạ chân xuống không chết thì thương, đá thị vệ kia vỡ cả trứng, tiếng kêu thê thảm đâm vào màng nhĩ đau buốt.
Các thị vệ khác, có người chưa thành gia sinh con, tốc độ phi đến chậm lại một chút.
Vương phủ có cấp bổng lộc cao nữa thì mình cũng phải nối dõi tông đường. Vị trước mắt này toàn đá lên trứng cũng quá là thiếu đạo đức! Không gãy răng, không chảy máu, nhưng lại lăn lộn trên đất đau đến độ trợn trắng mắt.
Đám người Công Tôn Vô Dịch công phu đã cao, nhân số lại nhiều, chiếm hết thượng phong, không lâu sau đã đuổi hết tất cả thị vệ phủ Nhị hoàng tử ra khỏi Thôi phủ.
Công Tôn Vô Dịch biết Vương phi là nghĩa nữ của Thái Hậu, muội muội của thánh thượng, dù có là vương công đại thần cũng không dám chọc vào Vương phi. Nhưng lần này người xuống tay là Nhị hoàng tử, tuy rằng thánh thượng chưa hạ chiếu lập Nhị hoàng tử làm Thái Tử, nhưng bất kể là năng lực hay là danh vọng, những nhi tử còn lại của thánh thượng đều kém xa Nhị hoàng tử, mọi người đều cho rằng tất nhiên Nhị hoàng tử sẽ kế thừa ngôi vị. Hơn nữa người thân cận thì đáng tin hơn, dẫu sao Vương phi là nghĩa muội, còn Nhị hoàng tử lại là con ruột của thánh thượng, thân lạ xa gần không cần phải nói.
Vì vậy Công Tôn Vô Dịch đến gần Quỳnh Nương, nói: “Vương phi, kinh thành cũng không phải là nơi an cư, ta sẽ hộ tống Vương phi rời khỏi kinh thành.”
Công Tôn Vô Dịch nghĩ đến, đương nhiên Quỳnh Nương cũng nghĩ đến, hơn nữa nàng nghi ngờ kiếp trước Nhị hoàng tử không thoát được liên quan với sự qua đời của Thái Hậu, bị theo dõi như vậy, Quỳnh Nương mặt ngoài bất động thanh sắc, thật ra nội tâm cũng thấp thỏm lo âu.
Có điều nàng cũng biết mình là tâm phúc của cả nhà, hai đứa con còn nhỏ, cha nương và ca ca bất kể là thương trường hay là quan trường đều là thường dân, nếu mình ngã xuống, Thôi gia cũng xong rồi, vì vậy nàng chỉ có thể kiên cường chống đỡ.
Quỳnh Nương hơi suy tư, nàng nói: “Công Tôn thống lĩnh hộ tống ta đến Hoàng Tự gặp Thái Hậu trước, sau đó rồi mới quyết định.”
Công Tôn Vô Dịch dẫn theo mấy cao thủ lên xe ngựa, đợi Quỳnh Nương và Thúy Ngọc lên, đánh xe ngựa đến Hoàng Tự.
Đến Hoàng Tự, Quỳnh Nương đi vào bái kiến Thái Hậu mới biết bởi vì mấy ngày gần đây thân thể thánh thượng thiếu an, Hoàng Hậu đã quay lại trong cung.
Quỳnh Nương nắm chặt tay, nàng biết Nhị hoàng tử biết chuyện bạch lộ gió to từ chỗ Liễu Bình Xuyên, nhất định đã chuẩn bị không ít. Vừa nãy dọc theo đường đi nàng bảo Công Tôn Vô Dịch nói hết biến hoá của triều đình dạo gần đây cho nàng nghe, nếu thánh thể thiếu an, nhất định lúc này Nhị hoàng tử đang ở hoàng cung, hơn nữa đã chuẩn bị đủ thứ. Bây giờ đến hoàng cung, nếu gặp được Thái Hậu thì còn dễ nói, chỉ sợ Thái Hậu không gặp được, ngược lại chui đầu vào lưới.
Có điều Quỳnh Nương lại không hạ được quyết tâm ra biển như vậy. Bởi vì nàng luôn cảm thấy Sở Tà sẽ không đơn giản rời khỏi nàng như thế, luôn hi vọng có thể tìm được hắn, mà kinh thành là nơi có khả năng được tin tức chuẩn xác nhất, một khi ra biển, đi tìm Sở Tà bằng bản lĩnh của mình là mò kim đáy biển.
Ngay lúc hết sức mờ mịt, nàng xuống mấy bậc thang theo đường núi, lại thấy một tiểu hoàng thượng đang đứng trước mặt nàng.
“Vị nữ thí chủ này, Thương Hải đại sư muốn gặp ngài.”
Quỳnh Nương sửng sốt, lúc trước nàng đã từng chủ động muốn gặp đại sư, còn Thương Hải vẫn luôn tránh không gặp, nhưng không ngờ lần này đại sư lại chủ động tới tìm nàng.
Vì vậy, nàng bảo Công Tôn Vô Dịch chờ bên ngoài rồi đi theo tiểu hoà thượng vào thiện phòng tĩnh tu của đại sư.
Vào thiện phòng, Quỳnh Nương liếc mắt một cái là thấy cái bàn trước mặt Thương Hải đại sư bày một cái đĩa ngọc, điêu khắc trên mâm ngọc đúng là sáu cõi luân hồi của nhà Phật.
Quỳnh Nương đến gần một chút mới phát hiện đĩa ngọc đựng nước, nước lại có thể chuyển động trong đĩa, mỗi lần lan ra giữa đĩa ngọc, sáu cõi trời, người, A Tu La, súc sinh, quỷ đói, địa ngục đều sẽ chiếu ra màu sắc khác nhau.
Đặc biệt là lúc chảy qua địa ngục, sẽ có màu như mủ máu, mà trải qua cõi quỷ đói, mặt nước sẽ bốc lên vô số bọt nước nhỏ, lềnh bềnh như quỷ đói, khiến người ta không rét mà run.
Chảy qua cõi A Tu La sẽ chiếu ra phật tượng đề bà chín đầu ngàn mắt, miệng phun lửa.
Quỳnh Nương chưa bao giờ nhìn thấy vật có cơ quan linh hoạt như thế này, nàng bỗng nao nao, cẩn thận ngưng thần đi nhìn, dòng nước chảy qua cõi A Tu La hiện ra mặt phật tượng đề bà, lại giống Sở Tà, gương mặt kia biết động đậy, giống thần sắc giận giữ của Sở Tà như đúc.
Quỳnh Nương nhìn mà hai mắt nóng lên, nghĩ người nọ sinh tử không biết, vô cùng buồn rầu, mùi tanh dâng lên, máu nóng từ cổ họng trào ra, phun tung toé vào đĩa ngọc.
Lúc này đĩa ngọc như có ngọn lửa sôi trào, toàn bộ nước trong đĩa tràn ra, dường như dưới vực sâu vạn cõi có tiếng kêu khóc của vô số quỷ quái.
Thương Hải đại sư mở mắt ra, nói một câu: “Oan nghiệt…” Phất tay đổ trà trong chén vào đĩa ngọc.
Lúc trà vào đĩa, tất cả dị tượng trong đĩa chậm rãi biến mất, cuối cùng quay về tĩnh lặng.
Quỳnh Nương phun ra ngụm máu ứ kia, dường như lồng ngực buồn bực mấy ngày lại thoải mái lên không ít, nàng ngẩng đầu nói: “Vừa nãy ta nhìn thấy cái gì, mong đại sư chỉ rõ!”
Thương Hải chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên bần tăng gặp Lang Vương, hắn có tiểu đồng(1), sau đó bát tự mang sát, mệnh cách là cô tinh lại lộ ra hơi rồng phú quý, nhìn mà không hiểu. Hai mươi năm qua đi, bần tăng có duyên được mệnh bàn sáu cõi luân hồi mới biết, mệnh cách của hắn là người thông minh cố chấp với luân hồi, dần dần lạc đường phủ bụi.”
(1) Số mệnh gập ghềnh lận đận.
Quỳnh Nương chớp mắt, vẫn nghe không hiểu lời đại sư.
Thương Hải đại sư nửa mở mắt, dứt khoát nói: “Tựa như Quỳnh Nương ngươi lặp lại một vòng luân hồi, còn lúc ấy Lang Vương cố chấp lặp lại không biết bao nhiêu lần, phúc trạch mài mòn, không thể che lấp nữa…”
Thương Hải đại sư nói: “Sáu cõi luân hồi, huyền diệu vô tận, dẫu có đại năng đại đức cũng không dám nói mình thông hiểu. Trong mắt ngươi, ngươi đã trải qua hai đời, đều có dây dưa với Lang Vương, đây lại chỉ là một đoạn trong vãng sinh luân hồi thôi.”
Quỳnh Nương cả kinh, tuy rằng lần trước đại sư nói rất mơ hồ, không ngờ Thương Hải đại sư lại biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, thậm chí còn nói rất huyền diệu, chẳng lẽ là Sở Tà nói cho hắn?
Thương Hải đại sư mỉm cười: “Không phải Lang Vương tiết lộ, Phật ấn trên cánh tay ngươi đã xác minh điều này.”
Hắn lại nói: “Sáu cõi luân hồi sẽ dựa vào mệnh cách của Lang Vương, dùng ngọc khắc thông linh mà thành. Nếu bần tăng không thúc giục, Lang Vương và ngươi đã dây dưa mấy đời trong sáu cõi luân hồi, mà không phải hai đời ngươi biết. Còn khi nào hai thí chủ bắt đầu mối hận cũ này, lại vì sao mà dựng lên thì không thể hiểu hết. Nhưng mệnh cách của Lang Vương không bình thường, vốn là đại năng chuyển thế, A Tu La chính cõi. Nhưng thật sự không có loại duyên phận này trên chuyện nam nữ hoan ái, mỗi một đời các ngươi đều kết thúc thê lương, có lẽ là mấy đời thất bại, Vương gia cho rằng là bởi vì tu vi của hắn quá cao, sát khí quá nặng, chỉ cần tiếp cận ngươi, ngươi sẽ nhiễm sát khí của hắn, bất kể các ngươi trải qua như thế nào, cuối cùng ngươi cũng sẽ chết thảm trước mặt hắn. Vì vậy hai đời này hắn từ bỏ tu vi, chỉ hy vọng ngươi có thể bình yên vô sự. Bởi vì mất đi tu vi, hắn không thể duy trì ký ức nữa. Cho nên tuy rằng đời trước có giao thoa với ngươi nhưng lại bỏ qua nhau. Cũng bởi vì hắn mất đi tu vi và năng lực, không thể khoá lại phúc vận của mình, cũng bởi vì các ngươi đã nhân quả dây dưa vô số kiếp, đã có một loại gắn liền không biết tên, phúc vận của hắn lại dính lên người ngươi.”
Lời này xác minh lời lần trước lúc hắn nhìn thấy Quỳnh Nương —— là người đại phúc vận, giảm phúc cho Quỳnh Nương mới đổi lấy đời này nàng trọng sinh.
Quỳnh Nương không có lòng nghe chuyện kiếp trước nữa, nàng run giọng hỏi: “Đại sư, đời này phúc duyên của Lang Vương thế nào?”