Có điều cứ như vậy, hắn thấy có một chuyện không nghĩ ra: “Nếu theo như lời ngươi, ảo mộng kiếp trước là thật, vậy vì sao ngươi lại vứt bỏ nữ tử như nàng ta mà đi với Liễu Bình Xuyên?”
Câu này, Thượng Vân Thiên bị hỏi mà xấu hổ.
Lưu Diệm không phải đại hoàng huynh của hắn, Thượng Vân Thiên khoe khoang mấy phần huyễn hoặc sẽ hoàn toàn tin lời hắn.
Vì vậy sau khoa thi Thượng Vân Thiên rơi xuống nước khôi phục ký ức kiếp trước, tuy rằng người đến cậy nhờ đầu tiên là Nhị hoàng tử Lưu Diệm, nhưng Lưu Diệm chưa thu lưu hắn luôn mà cho hắn lập quân trạng, để hắn ẩn núp đầu nhập vào chỗ Thái Tử.
Thượng Vân Thiên đi bước một sẽ tuân theo cho phép của Nhị hoàng tử, không ngừng xúi giục mâu thuẫn giữa Thái Tử và Lang Vương, cuối cùng làm Thái Tử mất long sủng, vị trí trữ quân bị phế.
Nhưng công trạng trình lên rồi, Nhị hoàng tử cũng sẽ đột nhiên muốn tìm sơ hở trong lời nói của hắn như hôm nay, đột nhiên làm khó dễ.
Nghi vấn ngày xưa, Thượng Vân Thiên luôn có thể thong dong ứng đối, nhưng câu hỏi hôm nay cũng chạm đến khúc mắc của hắn, trong chốc lát hắn im lặng không thể trả lời được.
Có điều theo Lưu Diệm thấy, vẻ mặt chán nản mệt mỏi của Thượng Vân Thiên lúc này, thật ra còn có sức thuyết phục hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Nữ tử tài mạo vô song như Quỳnh Nương không yêu, lại chọn thứ ngu xuẩn Liễu Bình Xuyên, nếu đổi lại là hắn, có lẽ cũng sẽ giống Thượng đại nhân lúc này, lộ ra vẻ mặt táo bón hơn tháng đi?
Hắn lập tức cười ha ha, xem như giải vây cho Thượng đại nhân không may mắn trong tình yêu: “Có điều như lời ngươi nói, kiếp này không giống hệt kiếp trước, đã xảy ra một chút biến hóa cũng có khả năng. Mà ngươi thấy đời này, hắn còn có thể ngồi trong Kim Loan Điện như cảnh trong mơ của ngươi không?”
Nghe đến đây, thân mình Thượng Vân Thiên hơi run, hắn nhớ tới một màn kiếp trước.
Toàn bộ Kim Loan Điện bị huyết tẩy không còn lại gì, lúc đó Thái Tử đã lên ngôi cũng bị người nọ một mũi tên bắn chết trên vương tọa, khắp nơi máu chảy thành sông, người nọ bước qua thi thể ngã xuống, đi đến chỗ Thái Tử vẫn chưa nhắm mắt, vươn chân tới, hung ác đá hắn xuống khỏi long ỷ.
Thái Tử phun bọt máu, người như con cá rời nước đã lâu, thoi thóp thở mấy hơi tàn cuối cùng.
Mà người nọ nhìn xuống như ma quỷ bị mất linh hồn…
Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu nói: “Kẻ đó chỉ lấy tiên cơ làm người ta không phòng bị, bây giờ có nhị điện hạ thấy rõ tiên cơ, nhất định sẽ không để loạn mất nước kiếp trước tái diễn…”
Nhị điện hạ cười nhạt nhìn Thượng Vân Thiên: “Lời của quân là hạnh của Đại Nguyên, ngươi đã hết lòng, phải xem cơ duyên tạo hoá sau này rồi.”
Thượng Vân Thiên mau chóng cúi đầu, có điều hắn lại thấy hắn cũng không hiểu rõ nhị điện hạ.
Kiếp trước khiến người ta không kịp phòng bị đâu chỉ có Lang Vương Sở Tà? Nhị điện hạ vẫn luôn giấu diếm thực lực cũng làm người ta nhìn lầm.
Nếu không phải hắn biết tiên cơ kiếp trước, sao hắn có thể lường trước được Nhị hoàng tử kiếp trước suýt bị lưu đày mới là chân mệnh của Đại Nguyên?
Nghĩ vậy, hắn từ biệt Nhị hoàng tử, bước nhanh ra ngoài. Lưu Diệm không phải Thái Tử, cũng không thích nghe nhiều lời ca công tụng đức, Lưu Diệm thích người biểu đạt bằng hành động hơn.
Cho nên Thượng Vân Thiên biết, còn có rất nhiều việc phải giải quyết tốt hậu quả, nếu không lỡ để lại chút sơ hở cũng sẽ làm Nhị hoàng tử xem trong mắt, bị hắn ghét bỏ…
Vì thế một đêm u ám này trải qua vô cùng bận rộn dưới việc yểm hộ các đạo nhân mã.
Quỳnh Nương mệt mỏi, nhưng ngủ không an ổn, ngủ một giấc hỗn độn lúc mơ lúc tỉnh.
Đợi đến hừng đông liền vội vàng đánh răng rửa mặt rồi lên xe ngựa đi.
Giống kiếp trước, Lang Vương bị giam lỏng ở núi sau Hoàng Tự cách xa khách hành hương.
Tới cửa, nàng thấy Hoàng Tự ngày thường vô cùng lỏng lẻo bây giờ lại đề phòng nghiêm ngặt, ngoài cửa có hơn mười thị vệ hoàng gia khoác khôi giáp cầm kích mà đứng, nhìn chằm chằm khách hành hương qua lại, còn có một đội thị vệ hoàng gia đeo kiếm vây quanh Hoàng Tự không ngừng tuần tra.
Thường Tiến đi vài bước đến trước mặt thị vệ, nói: “Trên xe là Vương phi của Lang Vương, đến đây thăm Lang Vương.”
Thị vệ đầu lĩnh cả kinh, đi theo Thường Tiến đến trước xe, thi lễ nói: “Thỉnh Vương phi nghỉ ngơi một lát, đợi hạ quan vào bẩm báo cho thượng quan.”
Tuy thánh thượng giam lỏng Lang Vương ở Hoàng Tự nhưng vẫn chưa cấm người tới thăm, vì vậy một lát sau thị vệ tướng lĩnh chủ quản việc giam lỏng liền lệnh thị vệ cho đi.
Quỳnh Nương xuống xe ngựa, được Thúy Ngọc đỡ, được Thường Tiến và mấy thị vệ hộ vệ, vào Hoàng Tự, đi đến sau lưng chừng núi.
Dọc theo đường đi, Quỳnh Nương nhìn thấy rất nhiều thị vệ vác đao đeo kiếm, hoặc sáng hoặc tối, chặt chẽ vây quanh phía sau núi.
Quỳnh Nương nhìn mà hãi hùng khiếp vía, e sợ cho những gì Lang Vương gặp phải kiếp này còn đáng sợ hơn kiếp trước, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì.
Nàng trầm mặc không nói gì, đã sớm tưởng tượng ra đủ các cảnh ngộ bất an của Sở Tà, tránh cho lát nữa gặp, nàng đầu tiên là không chịu nổi mà rơi lệ.
Rốt cuộc cũng vào núi phía sau Hoàng Tự, ngoài thiện phòng lại không có người gác, cửa chỉ khép hờ, Quỳnh Nương nhấc váy đi qua, lúc nhìn thấy Lang Vương, lo lắng đề phòng dọc theo đường đi đã biến mất, có điều lại sắp bị tức giận đến nỗi muốn đi bắt người tới đánh —— nàng thấy Lang Vương trong thiện phòng đang chơi cờ với Thương Hải đại sư.
Lúc thấy Quỳnh Nương đi vào muốn mở miệng nói chuyện, Lang Vương còn duỗi tay ý bảo nàng im lặng, ngưng thần nhìn ván cờ trên bàn cờ. Hôm nay nhất định phải dỡ bỏ cục diện bế tắc này.
Xưa nay hắn là cao thủ cờ nghệ, tuy lúc trước thua Thương Hải đại sư một ván nhưng không cam lòng, ván này bình tâm tĩnh khí, cuối cùng rốt cuộc một quân rơi xuống, xoay chuyển càn khôn.
Lông mày nhíu chặt của Lang Vương tức khắc giãn ra, thần thái phấn chấn.
Thương Hải đại sư như lão tăng ngồi thiền ngủ say, ông vẫn đang đợi hắn hạ cờ, đột nhiên mở đôi mắt tràn đầy nếp nhăn, nhìn bàn cờ không nói gì, chỉ lắc đầu.
Lang Vương nhướng mày nói: “Đại sư có ý gì? Chẳng lẽ ván này ta hạ cờ không đúng sao?”
Thương Hải vê Phật xuyến trong tay nói: “Ván này thí chủ hạ cờ có thể nói tuyệt diệu, có điều lòng được mất của thí chủ quá nặng, bần tăng chỉ thắng ngươi một ván, ngươi liền vào chấp niệm, bỏ một đêm không ngủ cũng phải phân cao thấp với bần tăng. Ván này thắng, có lẽ ván tiếp theo sẽ thua, đời này thắng, có lẽ kiếp sau lại thua, đời đời kiếp kiếp gắt gao, chấp nhất như vậy thì có tác dụng gì?”
Lang Vương cười ha ha: “Đại sư đừng nhỏ nhen như vậy, bổn vương là người rảnh rỗi lười nhác có tiếng trong triều, có điều chỉ chấp nhất ganh đua cao thấp trên chiến trường và bàn cờ thôi, sao lại chọc ngài muốn dùng lời thiền nhạc Phật tới làm phép bổn vương rồi, chẳng lẽ bổn vương là người ngoan cố không thấu tình đạt lý thế sao?”
Có lẽ là Thương Hải mệt mỏi, cũng không nhiều lời Lang Vương nữa, chỉ nói một tiếng A di đà phật với Quỳnh Nương rồi đứng dậy rũ tăng bào, chậm rãi dạo bước rời đi.
Lang Vương cũng đứng dậy đi tới chỗ nàng, cười bế nàng lên nói: “Không rời được phu quân vậy à? Mới chỉ rời đi một đêm đã đuổi tới rồi, có mang theo đồ ăn gì không?”
Quỳnh Nương tức giận đến nỗi đấm ngực hắn: “Tình hình đã vậy rồi, sao chỉ nghĩ đến ăn?”
Nàng lập tức bất chấp cái khác, chỉ hỏi kỹ chuyện ngoài ý muốn ở khu vực săn bắn.
Quỳnh Nương nghe Lang Vương trần thuật xong rồi nói: “Vương gia có nghĩ đây có lẽ không phải ngoài ý muốn, nếu có người cố ý làm vậy, tặc nhân động thủ thế nào?”
Lang Vương nói: “Ta bắn ra ba vũ tiễn, vũ tiễn thứ ba trên đường đột nhiên đổi hướng, bắn trúng thập hoàng tử một bên. Bổn vương chinh chiến sa trường nhiều năm, bắn tên vô số, không dám nói bách phát bách trúng, cũng không có khả năng lệch khỏi quỹ đạo lớn như thế, đấy tất là người làm. Lúc ấy bổn vương đã nghi ngờ vũ tiễn hoặc cung bị động tay chân, đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ một phen, nhưng cung tên vũ tiễn đều không có vấn đề gì. Lúc cứu trị thập hoàng tử, bổn vương lại sai người cẩn thận tìm tòi xung quanh cũng không phát hiện, vì vậy bổn vương cũng không có manh mối.”
Quỳnh Nương im lặng một lát, thấp giọng nói: “Sẽ là… ai làm chuyện này?”
Lang Vương cũng thấp giọng nói: “Lúc đầu bổn vương cũng nghĩ vậy, có thâm cừu đại hận với bổn vương đến nông nỗi như thế, có lẽ trong kinh thành chỉ có tiền Thái Tử. Nhưng thù hận của hai người chúng ta là do thân phận địa vị nhiều hơn. Hiện giờ hắn đã bị trục xuất, Nhị hoàng tử trở thành Thái Tử, việc cấp bách của hắn là đối phó với Nhị hoàng tử, thật sự không nên tự nhiên đâm ngang vào lúc này làm khó ta. Nhưng hắn bảo thủ, lòng dạ lại hẹp hòi, chưa biết chừng có lẽ là hận ta kéo hắn xuống khỏi vị trí Thái Tử cho nên trả thù.”
Lời Lang Vương đúng là có lý, Quỳnh Nương cũng không suy nghĩ ra, không khỏi cau mày.
Lang Vương nhẹ nhàng cười, ôm Quỳnh Nương vào lòng: “Vương phi thả lỏng, thánh thượng cũng biết bổn vương bị hãm hại, chuyện của thập hoàng tử đã có người khác, sẽ không trừng phạt ta, nếu không chẳng phải là làm người phía sau tấm màn như ý ư.”
Quỳnh Nương lại cảm thấy chưa chắc như thế, hoàng gia nặng nhất uy nghiêm, dẫu sao thập hoàng tử bị thương dưới mũi tên của Lang Vương, dù thánh thượng biết rõ chuyện có kỳ quặc, chỉ sợ là sẽ không bỏ qua cho Lang Vương. Có điều đó cũng không thay đổi được gì, làm loạn ý người.
Quỳnh Nương cười kiên cường, nói: “Đã vậy, ta xin đợi Vương gia bình an trở về, sau đó đón gió tẩy trần cho Vương gia.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc, thị vệ tướng lĩnh đi vào, có chút khó xử nói: “Thời gian đã không còn sớm, mời Vương phi về phủ, ngày sau lại đến.” Lúc này Quỳnh Nương mới rời khỏi Hoàng Tự, trở lại vương phủ.
Ngày hôm sau nắng sớm dần lên, Quỳnh Nương suy nghĩ một đêm nhưng không có manh mối gì.
Lúc này nghe thấy ngoài phòng có tiếng nói nhỏ của nha hoàn nấu nước với Hỉ Thước: “Nghe nói gì chưa? Khánh Phong Lâu bồi thường tiền bạc, đang xếp hàng trả vé cho người ta đấy! Thật không ngờ mới chỉ diễn mấy màn, vai chính của gánh hát lại chết bất đắc kỳ tử, sao lại chết gấp như vậy? Người còn lại của gánh hát cũng không nói tiếng nào đã chuồn mất rồi. Làm hại lão bản Khánh Phong Lâu chắp tay thi lễ nhận lỗi với mọi người khắp nơi!”