Chỉnh sửa: Sunny
Cảnh Lê không đáp lại.
Dạo này rất nhiều người ở phủ thành đều đang tò mò muốn biết rốt cuộc ai là Chiêu Ly tiên sinh.
Phủ thành có nhiều người đọc sách, thoại bản cũng không khó viết, chỉ cần biết chữ là có thể cầm bút viết thử, muốn tìm ra thân phận thật của Chiêu Ly quả thực như mò kim đáy biển.
Nhưng cũng không phải không có manh mối.
Ở một nơi như phủ thành, tác giả thoại bản thường không che giấu thân phận thật của mình. Như trong một số thoại bản khác, tác giả thường ghi tên họ cùng nơi ở của mình ở phần cuối sách để tiện cho người khác tìm đến.
Thời buổi này có rất nhiều người có tài mà không gặp thời, cho nên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Nhưng vị Chiêu Ly tiên sinh kia chưa bao giờ để lại bất cứ thông tin gì về thân phận của bản thân, thậm chí cả khi toàn thành đều tìm kiếm mình, xuất hiện vô số kẻ giả mạo mình, người này cũng không thèm xuất hiện lấy một lần.
Vậy chỉ có một khả năng.
Người này không cần nổi danh hoặc không hề coi trọng điều đó.
Cho nên phạm vi tìm kiếm nằm trong số những người đọc sách đã có danh tiếng.
Còn nguyên nhân vì sao tưởng lầm thành Tần Chiêu thì có lẽ có liên quan tới việc Tần Chiêu hạ bút đề tên trên bìa sách.
Cảnh Lê còn đang mải suy nghĩ, A Tử thấy cậu không kinh ngạc như mình đã dự đoán, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại chẳng ngạc nhiên chút nào vậy? Không phải là ngươi chưa từng đọc sách của Chiêu Ly đấy chứ? 'Mộng Đàm tiểu ký' rất hay đó!"
"Ta... Ta đọc rồi." Cảnh Lê có chút thẹn thùng, vội nhấp ngụm trà để che giấu, "Nhưng sao ngươi lại khẳng định Tần Chiêu chính là Chiêu Ly?"
A Tử: "Cái tên còn chưa đủ rõ sao?"
Cảnh Lê: "..."
"Tất nhiên không chỉ đơn giản như vậy." Không đợi Cảnh Lê kịp nghi hoặc, A Tử đã tiếp tục nói, "Có điều, nguyên nhân cụ thể ta không thể nói cho ngươi, cữu cữu của ta không cho ta nói."
Cảnh Lê lần nữa trầm mặc.
Dù nói như thế song khi trò chuyện với cậu, thiếu niên luôn chẳng hề cảnh giác nào. Cảnh Lê tin rằng nếu cậu tiếp tục hỏi thêm, rất có thể thiếu niên sẽ để lộ bí mật mà y đang cất giữ.
Thế nhưng Cảnh Lê không muốn tìm hiểu chuyện riêng của đối phương, cậu chỉ quan tâm tới Tần Chiêu thôi.
Cảnh Lê hỏi: "Cho nên người ngươi muốn tìm chính là Chiêu Ly?"
"Đúng thế." Nhắc tới việc này, tâm tình của A Tử dường như rất tốt. Y cắn một miếng bánh ngọt, chậm rãi nhai nhai, một bên má hơi hơi phồng lên, ánh mắt sáng lấp lánh, "Ta rất ngưỡng mộ hắn."
Ngưỡng mộ...
Cảnh Lê khe khẽ lặp lại từ này một lần.
Cậu vẫn luôn biết danh tiếng của Tần Chiêu ở phủ thành rất cao.
Dù hắn là Tiểu tam nguyên hay là tiên sinh dạy học tại Cố phủ, trong mắt người thường đều tài giỏi vô cùng. Huống chi Tần Chiêu tuổi còn trẻ, lại trời sinh tuấn tú. Nếu không phải hắn đã tuyên bố với bên ngoài rằng mình không bao giờ nạp thiếp, chỉ e người tới làm mai đã giẫm nát bậc cửa nhà hắn từ lâu rồi.
Cảnh Lê cúi đầu, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức kỳ lạ, "Đúng thế, hắn lợi hại như vậy, rất nhiều người ở phủ thành đều ngưỡng mộ hắn."
A Tử không nhận ra cậu có điểm khác thường, cười nói: "Nhưng ta không giống với bọn họ."
"Hử?"
"Bởi ta biết bí mật của hắn nha." A Tử chớp chớp mắt với Cảnh Lê, trong mắt là tia sáng rạng rỡ, "Điều đó khiến ta có cảm giác gần gũi với hắn hơn."
Cảnh Lê càng nghe càng hụt hẫng.
Cậu uống xong ngụm trà cuối cùng, bế cá con đứng lên: "Ta chợt nhớ mình còn có chút việc, ta đi trước đây."
A Tử không ngờ cậu đột ngột phải đi, gọi với theo: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi sống ở đâu, sau này ta làm thế nào để tìm được ngươi?"
Cảnh Lê làm bộ không nghe thấy, ôm cá con bước nhanh khỏi quán trà.
Đi được mấy bước mới cảm thấy bản thân quá xúc động.
Thích Tần Chiêu có gì kỳ quái đâu? Khắp phủ thành có bao nhiêu người trong tối ngoài sáng muốn được ở bên Tần Chiêu, bản thân Cảnh Lê cũng từng giúp hắn ngăn cản vô số người.
Thiếu niên A Tử kia thẳng thắn thừa nhận, nhìn lại không có ý gì xấu, so với những kẻ âm thầm giở thủ đoạn vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng mà...
Vẫn thấy bực bội!
Sớm biết như vậy đã không để Tần Chiêu giúp cậu đề tên sách, đúng là ngại tình địch ở phủ thành chưa đủ nhiều mà!
Cảnh Lê ôm nhóc con giận dỗi quay về.
Một bàn tay bụ bẫm vươn tới trước mắt cậu.
Cảnh Lê cúi đầu.
Lúc bị ôm đi cá con đang cầm một miếng bánh ngọt ăn dở, lúc này đứa nhỏ ngoan ngoãn dựa vào ngực Cảnh Lê, bẻ miếng bánh ngọt thành hai nửa, đưa một nửa tới gần miệng Cảnh Lê: "Cha ăn... Đừng tức giận..."
Nhóc con này có một nửa huyết thống cá chép gấm, cũng giống Cảnh Lê vừa mới sinh ra đã dính người, hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ bình thường, tuổi còn nhỏ đã biết phán đoán cảm xúc của đối phương.
Còn học được cách dùng thứ mình thích nhất để an ủi người khác.
Cảnh Lê hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cậu không nên xúc động như vậy.
Tính tình A Tử đơn thuần, không chỉ tặng cậu bánh ngọt còn biết gì nói đó với cậu.
Nhưng cậu lại vì một chút giận dỗi nhất thời, một lời không hợp bèn lập tức rời đi, bỏ mặc người ta ở quán trà.
Đúng là không nên.
Phải đi xin lỗi A Tử thôi.
Cậu vừa quay người lại đã thấy thiếu niên kia bước ra từ quán trà.
"A Lê, may là ngươi vẫn chưa đi." A Tử trông thấy cậu thì vội vàng đi tới, "Ở đây ta còn chút bánh ngọt, ngươi mang về cho Cá Con ăn."
Y nhét bao giấy dầu vào tay Cảnh Lê, Cảnh Lê sửng sốt: "Ngươi... Như vậy có được không..."
"Đương nhiên được rồi." A Tử cười nói, "Coi như cảm ơn ngươi khi nãy đã trò chuyện giải sầu cùng ta, nhận lấy đi."
Cảnh Lê hỏi: "Ngươi phải về sao?"
"Đúng thế, xem ra hôm nay không đợi được Chiêu Ly tiên sinh." A Tử có phần ủ rũ, sau đó rất nhanh lại khôi phục tinh thần, "Nhưng ta sẽ không từ bỏ, ngày mai ta lại đến."
"Vì sao ngươi lại muốn gặp hắn đến vậy?"
"Muốn gặp người mình ngưỡng mộ thì có gì kỳ quái đâu?" A Tử như nghĩ tới điều gì, vội vàng giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta biết hắn đã có vợ con, ta không ôm chủ ý kia đâu! Ta chỉ cảm thấy người có thể viết ra áng văn như vậy, nhất định là một người có rất có mị lực, nội tâm ấm áp. Ta muốn làm quen với hắn."
Thái độ của thiếu niên càng khiến Cảnh Lê thấy suy nghĩ và hành vi trước đó của mình thật quá đáng.
Cậu ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "A Tử, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, thật ra ta..."
"A!" Không rõ A Tử nhìn thấy gì mà bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cảnh Lê nhìn theo tầm mắt y, thấy ở góc đường chỉ có mấy người qua lại, không có gì bất thường, cậu buồn bực hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có gì." A Tử thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay Cảnh Lê, vội vàng nói: "A Lê, người nhà ta tìm tới, ta phải trốn cho nhanh. Ngươi nếu có tin tức gì về Chiêu Ly tiên sinh thì cứ tới quán tra vừa nãy, ta sẽ còn đến đó. Hẹn gặp lại Cá Con, hôm nào ta lại làm bánh ngọt cho nhóc ăn nhé."
Y cúi xuống xoa đầu cá con, xoay người đi về hướng khác, chẳng bao lâu đã hòa vào dòng người.
Để lại Cảnh Lê cùng cá con đứng ở trên đường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Sao lại thành thế này rồi?
Một hồi gặp gỡ ngẫu nhiên đã kết thúc trong vội vã, đến phút cuối Cảnh Lê vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối phương đã biến mất không còn bóng dáng từ lâu, cậu chỉ có thể tạm thời cho qua.
Buổi tối lúc dùng cơm, cậu kể lại chuyện này cho Tần Chiêu nghe.
"... Không biết người kia thật ra là ai." Cảnh Lê ăn bánh ngọt A Tử đưa cho, khe khẽ thở dài.
Tần Chiêu thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn tra thì cũng không khó."
"Tra thế nào?"
"Không thể chỉ dựa vào bốn chữ 'Mộng Đàm tiểu ký' mà nhận ra là bút tích của ai, trừ phi có bút tích chân chính của ta để so sánh." Tần Chiêu gần như đã tìm ra phạm vi, cố ý nhắc nhở: "Ngươi nghĩ thử xem, ai là người có được bút tích chân chính của ta?"
Cảnh Lê "ồ" một tiếng: "Cố phủ?"
Tần Chiêu hiếm khi xuất đầu lộ diện, người ngoài khó lòng có được bút tích của hắn, cứ vậy mà nghĩ, chỉ khi dạy học ở Cố phủ mới có lúc viết ra mấy chữ.
Tần Chiêu lại cười bảo: "Nếu là người Cố phủ, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"
"Cũng phải..."
Vậy còn có thể là ai được?
"Thôi, không cần tra nữa." Cảnh Lê nói, "Là ta giấu y trước, đợi lần sau gặp mặt ta sẽ chủ động nói rõ mọi chuyện với y."
Tần Chiêu gật đầu, "Cũng tốt."
Ban đêm, Cảnh Lê dỗ cá con ngủ rồi tới thư phòng đọc sách cùng Tần Chiêu.
Lúc Tần Chiêu chưa biết cậu viết thoại bản, cậu chỉ có thể một mình trốn trong thư phòng trộm viết vài đoạn, bây giờ thân phận đã bại lộ, Cảnh Lê không thèm che giấu nữa, mỗi tối đều ngâm mình ở thư phòng cùng Tần Chiêu.
Tần Chiêu đọc sách, cậu ngồi bên cạnh viết thoại bản.
Thi thoảng viết mệt thì sẽ đắp áo lên, rúc vào lòng Tần Chiêu thoải mái ngủ một giấc, chờ Tần Chiêu đọc sách xong sẽ ôm cậu về phòng.
Cuộc sống hàng ngày thật bình dị, thế nhưng mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Mới viết được một lúc Cảnh Lê đã bắt đầu thất thần, nghiêng đầu nhìn sang nam nhân bên cạnh. Dưới ánh đèn, gương mặt đối phương cực kỳ dịu dàng, như thể được bao phủ bởi một vầng sáng ấm áp.
Cho dù đã sống chung với Tần Chiêu một thời gian dài, cậu vẫn cảm thấy gương mặt này đẹp đến mức không chân thực.
Khó trách có nhiều người nhớ thương hắn như vậy!
"Hoàn hồn đi." Tần Chiêu không buồn ngẩng lên, nhẹ nhàng vỗ đầu Cảnh Lê.
Nói muốn viết thoại bản thật hay để kiếm tiền, sao lúc nào cũng viết được vài câu đã phân tâm như vậy?
"Ta không nhìn ngươi..." Cảnh Lê định giải thích theo bản năng, lại kinh ngạc nhận ra mình vừa lỡ miệng, vội vàng lấp liếm: "Ta đang nghĩ... Hình như nửa tháng nữa là sinh nhật của Tri phủ đại nhân, chúng ta nên đưa hạ lễ thế nào."
Những việc này đúng là chỉ có Cảnh Lê mới biết.
Tần Chiều thường ngày vội vàng, vừa dạy Cố Hoành học vừa chuẩn bị cho kỳ thi Hương, ít khi quan tâm đến những chuyện vặt vãnh. Huống hồ với thân phận của mình, hắn cũng không cần ghi nhớ sinh nhật của một Tri phủ.
Có điều hiện giờ bọn họ đang sống ở phủ thành, Tri phủ lại luôn nể trọng Tần Chiêu, còn giúp bọn họ khá nhiều trong vụ án của ông chủ Thường, theo lý cũng nên cảm ơn.
Tần Chiêu nói: "Tri phủ đại nhân cả đời thanh liêm, sẽ không nhận lễ vật quá quý giá đâu."
"Ta biết, thế nên mới định thương lượng cùng ngươi đây." Mấy hôm trước Cảnh Lê đã suy tính chuyện này, lập tức đề nghị: "Thời điểm này là lúc thu hoạch trà vụ xuân, chúng ta có thể viết thư gửi về thôn, nhờ thôn trưởng hái giúp một ít lá trà gửi lên, còn có thể đưa đến ít thổ sản vùng núi. Những thứ này không quý hiếm gì, chỉ là tâm ý mà thôi."
Tần Chiêu gật đầu: "Được đấy."
"Bây giờ ta sẽ viết thư luôn." Cảnh Lê lấy ra một tờ giấy viết thư, bắt đầu hạ bút.
Tần Chiêu ngồi bên cạnh nhìn cậu viết.
Hiện tại Cảnh Lê đã quen dùng bút lông, hơn nữa lúc tập viết lại bắt chước chữ của Tần Chiêu nên bây giờ bút pháp cũng có vài phần bóng dáng của hắn.
Tuy rằng còn kém khá xa.
Ban đầu Cảnh Lê tập viết chỉ vì muốn thuận lợi trong sinh hoạt, căn bản không định luyện chữ để thành đại gia thư pháp, thế nên điều này cũng dễ hiểu.
Cảnh Lê lưu loát viết xong bức thư ngắn gọn, bỏ vào trong phong bì, nói: "Ngày mai ta sẽ đem đi gửi."
Tần Chiêu: "Vất vả rồi."
"Thế này có vất vả gì đâu." Cảnh Lê không để bụng, "Đây vốn là chuyện nhà của chúng ta, là việc ta nên làm."
Tần Chiêu vuốt tóc cậu, thấp giọng bảo: "Kiên trì thêm một thời gian nữa là ổn, chờ đến khi cuộc sống của chúng ta tốt hơn, ngươi không cần phải lo những việc này nữa..."
Không cần học cách giao tiếp cùng người khác, cũng không cần vì sinh kế mà ép bản thân phải bôn ba.
Động tác của Cảnh Lê thoáng ngừng lại, cậu cười rộ lên: "Không làm những việc đó nữa thì ta biết làm gì? Ngươi định nuôi ta như nuôi cá con chắc, ngày ngày chỉ cần ăn uống vui chơi?"
"Ngươi không thích như vậy sao?" Tần Chiêu hỏi.
"Ta không thèm để ý những thứ này đâu." Cảnh Lê đặt bức thư sang một bên, lần nữa cầm lấy bản thảo, "Chỉ cần có thể ở cạnh ngươi, cuộc sống như thế nào cũng tốt."
Khi cậu nói lời này, hàng mi cong dài hơi hơi cụp xuống, tạo thành một cái bóng nhỏ trên má. Tần Chiêu chăm chú nhìn gương mặt cậu, chân mày khẽ cau lại khó có thể nhận ra.
Sau khi gửi thư khoảng bảy tám ngày, Cảnh Lê nhận được hồi âm từ thôn Lâm Khê.
Ngoài tin tức thường ngày còn có lá trà và thổ sản vùng núi mà Cảnh Lê cần.
Hai ngày trước sinh nhật của Tri phủ, Tần Chiêu và Cảnh Lê mang theo hạ lễ tới bái phỏng.
Nhà Tri phủ nằm ở thành Nam, so với các nhà phú quý trong thành, phủ đệ của Tri phủ đại nhân hiển nhiên giản dị hơn nhiều. Nếu không nói ra, hơn phân nửa sẽ bị nhầm thành nơi ở của bá tánh thường dân.
Tất cả đều khẳng định Tri phủ đại nhân là quan thanh liêm.
Tần Chiêu nói rõ ý đồ mình tới đây, được hạ nhân trong phủ mời vào.
"Tần tiên sinh có tâm."
Sau vụ án của ông chủ Thường, chút ít bất mãn của Tri phủ đối với Tần Chiêu đã sớm tan thành mây khói. Xem qua hạ lễ Tần Chiêu đưa tới, hảo cảm dành cho Tần Chiêu trong lòng ông ta lại tăng thêm không ít.
Ông ta mời Tần Chiêu và Cảnh Lê tới nhà chính thưởng trà, trò chuyện. Cảnh Lê hầu như không biết nói gì, ngoan ngoãn ôm cá con ngồi bên cạnh uống trà ăn bánh ngọt.
Tri phủ cố ý vô tình mà nhìn Cảnh Lê vài lần, cảm khái: "Dân chúng phủ thành đều biết Tần tiên sinh yêu vợ như mạng, còn bảo không biết Tần phu nhân đã tu luyện mấy đời mới được phần phúc này, nhưng bản quan lại thấy hai vị hẳn là duyên trời tác hợp."
Tần Chiêu: "Đại nhân quá khen."
Tri phủ vuốt râu, nửa đùa nửa thật mà bảo: "Tiếc rằng bản quan chỉ có một người con gái, tuổi lại nhỏ, bằng không thật muốn cùng Tần tiên sinh kết duyên Tần Tấn*."
*Kết duyên Tần Tấn: Thời kỳ Xuân Thu, hai nước Tần Tấn không chỉ có một thế hệ thành hôn với nhau, phiếm chỉ quan hệ thông gia giữa hai nhà.
Nụ cười của Cảnh Lê cứng đờ: "..."
Những người này có thể đừng đặt chủ ý lên người Tần Chiêu nhà cậu không?
Cảnh Lê lườm Tần Chiêu một cái, người nọ hắng giọng nói: "Đa tạ ưu ái của đại nhân, có điều tại hạ không..."
Hắn còn chưa nói xong đã thấy hạ nhân vào bẩm báo: "Đại nhân, công tử nghe nói trong nhà có khách quý nên đã làm chút bánh ngọt để chiêu đãi."
Công tử?
Cảnh Lê nhíu mày, lại nghe Tri phủ giải thích: "Đó là cháu của ta, gần đây mới đến phủ thành sống." Ông ta ngừng một lát, lại nói thêm: "Là một song nhi."
Cuối cùng Cảnh Lê đã hiểu.
Cảm tình đều được chuẩn bị từ sớm.
"Bảo nó vào đi." Tri phủ phân phó.
Hạ nhân lui ra ngoài, rất nhanh sau đó đã thấy một thiếu niên y phục đẹp đẽ quý giá dẫn hai gã gia đinh bước vào.
Trên tay gia đinh là mâm bánh ngọt nóng hôi hổi, Cảnh Lê còn chưa kịp phản ứng đã nghe cá con trong ngực "oa" lên một tiếng. Cậu theo tiếng mà nhìn lại, bánh ngọt trên mâm trắng mềm như tuyết, được tạo hình tinh tế, nhìn chẳng khác gì thỏ nhỏ linh động đáng yêu.
Lại thấy thiếu niên kia không nhanh không chậm tiến về phía trước, hành lễ với Tri phủ: "Nhị thúc, chất nhi đã tới."
"Thanh Tử à, tới thật đúng lúc." Tri phủ đại nhân mặt mày hớn hở, chỉ vào Tần Chiêu mà nói: "Vị này chính là người lúc trước ngươi từng hỏi thăm, Tiểu tam nguyên Tần Chiêu, mau tới chào Tần tiên sinh đi."
"Vâng." Thiếu niên đáp lời, quay người lại, lúc thấy Cảnh Lê thì không khỏi ngạc nhiên.
Cảnh Lê cũng ngây người.
Đây chẳng phải là thiếu niên A Tử mà cậu đã gặp ở quán trà hay sao?
Sau hôm ngẫu nhiên gặp mặt, Cảnh Lê luôn nghĩ phải giải thích chân tướng sự việc với thiếu niên, đã mấy lần đến quán trà tìm người, nhưng mấy ngày liên tiếp đều không thấy thiếu niên kia xuất hiện.
Dẫu chỉ mới gặp gỡ một lần nhưng Cảnh Lê thật sự rất có hảo cảm với thiếu niên đơn thuần thẳng thắn này. Cậu rất muốn nói rõ chân tướng cho y biết, rất muốn cùng y kết làm bằng hữu.
Cậu chỉ không ngờ thiếu niên lại là cháu của Tri phủ.
Càng không ngờ bọn họ sẽ gặp lại trong tình cảnh thế này.
Thiếu niên lập tức phản ứng lại, y cụp mắt, làm như không có việc gì mà hành lễ với hai người: "Tại hạ Nhạc Thanh Tử, bái kiến hai vị."
Tư thái tự nhiên ưu nhã, không hề giống với người Cảnh Lê gặp ở quán trà hôm đó.
Cảnh Lê hơi chột dạ.
Cậu và Tần Chiêu cùng nhau xuất hiện ở đây, thân phận thế nào không cần nói cũng biết. Thiếu niên ngưỡng mộ Tần Chiêu như vậy, liệu có cho rằng cậu cố tình lừa gạt mình mà nổi giận hay không?
Cảnh Lê âm thầm nghĩ cách giải thích, lúc này thiếu niên lại đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Lê.
Từ góc độ mà Tri phủ không nhìn thấy, y lặng lẽ nháy mắt với Cảnh Lê.
Tác giả có lời muốn nói:
Yên tâm, A Tử là đứa bé ngoan.