Chỉnh sửa: Sunny
Trời đất chứng giám, Tần Chiêu và tiểu Hoàng đế ngoại trừ tình nghĩa thầy trò thì không có bất kỳ quan hệ nào khác.
Trước đây hắn một lòng xử lý chính sự, có một dạo còn thấy thằng nhãi kia vướng tay vướng chân, trời sinh ngu dốt. Nếu không phải ghi nhớ lời dạy của trưởng bối là phải bảo vệ hoàng quyền, trong Hoàng thất lại không còn người thay thế thì hắn đã sớm bỏ mặc tiểu Hoàng đế từ lâu rồi.
Nhưng Cảnh Lê đâu nghe những thứ này.
Cậu vừa nghĩ tới việc tiểu Hoàng đế được Tần Chiêu dạy dỗ, được thưởng thức phong thái khí phách trước đây của đối phương đã cảm thấy lòng dạ chua lòm.
Sao chuyện tốt như vậy lại không rơi xuống người cậu kia chứ?
Tần Chiêu nói lý với cậu: "Năm đó ngươi còn chưa sinh ra."
"Nhưng sau khi ta ra đời ngươi cũng đâu có đón ta về!" Cảnh Lê lời lẽ chính đáng, "Đúng rồi, đều tại ngươi. Nếu năm đó ngươi đón ta về kinh thành thì sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy? Chưa biết chừng còn tránh được cái nạn ám sát."
Tần Chiêu: "..."
Đúng là ngụy biện.
Hồi đó hắn vội vàng lo liệu sự vụ, sao có thể mất công đón một con cá về kinh? Có điều nếu trước đây hắn biết đó chính là phu lang tương lai của mình, bản thân sau này lại thích cậu đến vậy thì cho dù phải đánh đổi tất cả hắn cũng sẽ giữ cậu bên cạnh.
Tiếc rằng đời không có từ "nếu".
"Nhưng mà xét thấy biểu hiện bây giờ của ngươi không tệ, ta tha thứ cho ngươi đó." Tần Chiêu còn đang sầu não không biết dỗ người ta thế nào thì đã nghe Cảnh Lê thản nhiên thốt ra một câu như vậy.
Hắn giương mắt, trông thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của đối phương mới sực tỉnh: "Ngươi cố ý."
Cảnh Lê không đáp.
Tần Chiêu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đến đây ngồi đi."
Cảnh Lê chần chừ một lát, Tần Chiêu nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia uy hiếp.
Cảnh Lê: "..."
Cậu ngoan ngoãn đi tới.
Lập tức bị ôm.
"Sẽ bị người khác thấy đó." Cảnh Lê tóm lấy cổ tay hắn, nhỏ giọng nói.
"Sợ sao? Ta cũng đâu có làm gì..." Bàn tay Tần Chiêu đặt trên eo đối phương, tựa như vô ý mà nhẹ nhàng vuốt ve, "Chẳng biết học xấu từ bao giờ, cũng biết dọa ta rồi."
"Không..."
"Không có?"
"Không phải chỉ đùa thôi sao." Cảnh Lê nói, "Ngươi và tiểu Hoàng đế kia thân thiết như vậy, còn không cho người ta ghen một tí?"
"Ta với y trong sạch, hơn nữa còn chưa rõ y là địch hay là bạn." Tần Chiêu bất đắc dĩ, "Ngươi biết rõ, ta..."
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn mình, ánh mắt mang theo chút chờ mong.
Hóa ra là chờ những lời này sao.
Tần Chiêu cười rộ lên, ngữ khí vừa trịnh trọng vừa dịu dàng: "Ngươi biết rõ, ta chỉ yêu một mình ngươi."
Khi yêu mỗi người có cách bày tỏ khác nhau. Tần Chiêu vốn không phải kiểu người luôn treo chuyện tình ái ở cửa miệng. Hơn nữa hắn và Cảnh Lê đã ở bên nhau lâu như vậy, còn cần những lời ngon tiếng ngọt đó làm gì.
Mà Cảnh Lê cũng không phải người tùy tiện nói lời yêu.
Nhưng gần đây Tần Chiêu phát hiện ra tuy cậu không thích nói nhưng lại thích nghe.
Cảnh Lê không lên tiếng, bằng lòng để Tần Chiêu ôm mình. Cậu dựa vào vai Tần Chiêu nghe âm thanh nước vỗ mạn thuyền ngoài cửa sổ, trong mắt trên môi đều không giấu nổi vui vẻ.
Ngọt như ăn mật.
Ngày thứ ba rốt cuộc thuyền cũng cập bến.
Lần này Tần Chiêu không nói rõ thời gian về thôn nên ở bến thuyền không có người trong thôn ra đón. Có điều cả nhà bọn họ ăn mặc không giống thôn dân tầm thường nên vẫn làm không ít người chú ý.
A Thất đi tới trạm dịch tìm xe ngựa. Tần Chiêu một tay ôm cá con một tay nắm tay Cảnh Lê, đứng chờ ở ven đường.
Gần đó có mấy thôn dân đang nói chuyện phiếm.
"Thuận Tử ca, ngươi tại đi đến thôn Lâm Khê à? Ta bảo rồi, Giải nguyên lão gia không về sớm thế đâu, chẳng phải thôn trưởng thôn bọn họ vẫn chưa nhận được tin đấy ư?"
"Không nhìn tận mắt làm sao biết thật sự chưa về hay là cố ý không nói." Người vừa trả lời kia điều khiển xe bò dừng lại phía sau đám Tần Chiêu, "Ngươi không rõ đó thôi, từ khi biết thôn Lâm Khê có một vị Giải nguyên thì các thôn trấn xung quanh đã có biết bao người mong được bái vị lão gia kia làm thầy. Ta mà không nhanh chân chắc chắn sẽ bị người khác giành trước!"
"Không phải trước đây ngươi không muốn cho con trai mình đi thi hay sao? Đột nhiên thông suốt rồi?"
Người nọ cười ha ha: "Lại chẳng, bây giờ ta đã nhận ra chỗ tốt của việc đọc sách rồi. Nếu con trai ta cũng có thể đỗ Cử nhân, không, chỉ cần đỗ Tú tài thôi cũng được, cuộc đời nó chắc chắn sẽ khá hơn."
"... Lại nói, lúc cái vị Tần Chiêu kia và phu lang hắn rời thôn ta đã từng trông thấy. Ai mà ngờ được một năm qua đi, người ta nay đã khác xưa."
Hai người trò chuyện ngay phía sau Tần Chiêu và Cảnh Lê mà không nhận ra họ.
Thế nhưng cá con nghe thấy cái tên quen thuộc, ghé vào vai Tần Chiêu, nghiêng đầu nhìn: "A?"
Tần Chiêu và Cảnh Lê liếc nhìn nhau, lẳng lặng đi sang một bên cách xa chỗ hai người kia.
Giọng của cá con non nớt nói: "A cha... Bọn họ đang nói tới a cha."
"Ừ, đang nói tới a cha." Tần Chiêu đáp.
"Vì sao nha?"
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn cha mình, không rõ đang hỏi vì sao mấy người kia lại nhắc tới a cha hay vì sao Tần Chiêu lại yên lặng đi sang chỗ khác.
Cảnh Lê cười cười nói xen vào: "Bởi vì a cha của con rất lợi hại đó."
Cá con chớp chớp mắt, có vẻ vẫn chưa hiểu.
A Thất đánh xe ngựa tới, hai người không tiếp tục giải thích mà ôm cá con lên xe.
Xe ngựa lắc lư đi trên đường núi, Cảnh Lê nhìn ra bên ngoài. Lúc này đã gần giữa trưa, chính là thời điểm thôn dân quay về thôn sau phiên chợ trên trấn.
Trên đường rất đông người, thế nhưng vẫn có thể nhận ra điểm khác với trước đây.
Cảnh Lê nói: "Có nhiều người cầm sách theo."
Dọc đường có không ít thôn dân cầm sách trên tay hoặc để sách trong giỏ, nếu nhìn xung quanh còn phát hiện có người ngồi đọc sách ở nơi trống trải trên núi.
"Không ngờ ngươi lại có ảnh hưởng lớn tới vậy." Cảnh Lê có chút cảm khái.
Hai năm trước lúc Tần Chiêu và thôn trưởng muốn mở trường có rất nhiều thôn dân không đồng ý, ai ngờ bây giờ đã có nhiều người bằng lòng đọc sách như vậy.
Tần Chiêu nói: "Bọn họ chỉ thiếu một hình mẫu thôi."
Người dân vùng sơn thôn hoang dã cũng có người muốn đọc sách, có điều bọn họ đời đời dựa vào trồng trọt mà sống, lâu ngày thành quen, ít người chịu thay đổi.
Nhưng chỉ cần có người tiến thêm một bước rồi đạt được thành công, người khác nhìn ra chỗ tốt, không cần phải khuyên bọn họ tự nhiên cũng bắt chước theo.
Bởi vậy thôn trấn có người đỗ Cử nhân sẽ có nhiều người đọc sách hơn, cũng có nhiều nhân tài xuất hiện hơn các địa phương khác. Điều này trước đây Tần Chiêu đã từng thấy không ít.
Thoáng chốc đã tới vùng đồng ruộng ngoài thôn Lâm Khê.
Nơi đây mấy chục năm vẫn như một ngày, xa cách đã hơn một năm nhưng phong cảnh không hề thay đổi. Hiện giờ đang là cuối mùa thu hoạch vụ thu, lúa mì vàng óng mới gặt chất đống trên bờ, dưới ruộng vẫn còn người đang làm việc.
"Là một năm được mùa nha." Cảnh Lê nói.
Một lát sau xe ngựa dừng ở cổng thôn.
Không ít người đang làm việc trên đồng, trông thấy chiếc xe ngựa xa lạ đều sôi nổi ngẩng đầu lên.
"Đó là... Đó là Tần Chiêu sao?"
"Là Tần Chiêu, Tần Chiêu lão gia về rồi!"
"Mau đi báo với thôn trưởng!"
Vốn dĩ lần này Tần Chiêu không viết thư báo trước là để không bị chú ý. Một năm nay hắn sống ở phủ thành, thôn trưởng đã giúp hắn rất nhiều, lần này hắn định lặng lẽ về thăm hỏi thôn trưởng, không muốn quá nhiều người biết, ai ngờ...
Còn chưa vào thôn kế hoạch đã thất bại.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người kéo tới cửa thôn.
Dẫn đầu là vị hán tử mới từ ruộng về, xoa xoa mồ hôi trên đầu, vẻ mặt có phần câu nệ: "Tần... Tần lão gia hôm nay trở về sao không viết thư báo trước cho bọn ta một tiếng, bọn ta lên trấn trên đón ngươi!"
"Đại Lực ca không cần xưng hô như thế, cứ như trước đây là được." Tần Chiêu nói.
Người trước mắt chính là Lý Đại Lực trước đây cho Tần Chiêu thuê ruộng, có điều xa cách hơn một năm, người này đã đen thêm mấy độ, Cảnh Lê suýt nữa không nhận ra.
"Tránh ra, tránh ra, để ta nhìn coi." Một người bước lên, cười nói: "Tần Chiêu, ta còn tưởng ngươi phát đạt rồi không muốn về thôn, xem ra vẫn có lương tâm!"
"Lâm Nhị thúc chớ nên nói thế." Tần Chiêu cười, "Năm đó nhờ có thúc quan tâm, Tần Chiêu không dám quên."
Ở thôn Lâm Khê, ngoại trừ thôn trưởng, người giúp Tần Chiêu nhiều nhất chính là Lâm lão nhị. Năm đó vì Tần Chiêu là người xứ khác nên bị người trong thôn xa lánh, chỉ có ông ta bằng lòng qua lại với Tần Chiêu.
Sau khi chào hỏi xong thì mọi người đều chú ý tới nhóc con trong lòng Cảnh Lê.
Cá con lần đầu gặp nhiều người như vậy nhưng không hề sợ hãi, Cảnh Lê bảo gọi thì gọi, bảo chào thì chào, dùng mấy tiếng thúc thúc bá bá làm cho trái tim ai nấy đều mềm nhũn.
"Đứa nhỏ này đáng yêu quá, giống Tần Chiêu y như đúc!"
"Tần Chiêu, ngươi muốn đính hôn từ nhỏ cho nó không, hài tử nhà ta mới sinh năm trước đó!"
Lời này chủ yếu là nói đùa mà thôi. Theo quy củ trong thôn, nếu muốn đính hôn từ nhỏ phải nghiêm chỉnh tặng lễ, tìm người chứng kiến, không phải chỉ vài câu nói miệng là có thể quyết định.
Tần Chiêu nghiêm túc trả lời: "Không có ý này."
Thôn dân vừa đưa ra đề nghị thở dài tiếc nuối, bị mọi người chê cười một phen.
Một lát sau có một tiếng la vô cùng mạnh mẽ đánh gãy mọi người: "Thôn trưởng tới!"
Lần này không cần nhìn Cảnh Lê cũng đoán được người vừa nói là ai.
Ngoại trừ Trần Ngạn An, bây giờ còn ai dám la to trước mặt Tần Chiêu nữa.
Mọi người tránh sang hai bên, Trần Ngạn An đỡ thôn trưởng đi đến.
Trần Ngạn An trước mắt đã không còn giống một năm trước nữa.
Ước chừng hắn ta gần đi mấy chục cân, cũng đã cao lên không ít, tinh thần phấn chấn nhìn rạng rỡ hẳn ra.
Một năm qua bọn họ thư từ qua lại không ngừng, Cảnh Lê đã sớm nghe nói Trần Ngạn An giảm béo thành công, trước đó cậu còn tưởng hắn ta nói khoác, không ngờ lại thật sự đã làm được.
Tần Chiêu không để ý lắm, bước lên đón thôn trưởng: "Thôn trưởng không cần đích thân tới, nên để ta đến bái phỏng ngài mới đúng."
"Không dám, hiện giờ ngài là Giải nguyên lão gia." Thôn trưởng tuổi đã cao, một năm không gặp hai bên thái dương lại thêm nhiều tóc bạc. Khi nói chuyện ông còn ho khẽ hai tiếng, nhìn xung quanh mình: "Ngươi đừng trách bọn họ, thôn Lâm Khê chưa bao giờ có vị Giải nguyên nào. Lúc quan gia tới báo tin mừng, hương thân ai ai cũng vô cùng vui vẻ. Mong mãi mới thấy ngươi về nên muốn được trò chuyện mấy câu, lây dính chút không khí vui mừng của Giải nguyên."
Tần Chiêu cười: "Là các vị hương thân coi trọng Tần Chiêu."
Thôn trưởng cười gật đầu, nhìn Tần Chiêu bằng cặp mắt đầy tán thưởng. Ông cũng từng tham gia khoa cử, gặp qua rất nhiều người thất tín bội nghĩa, sau khi đỗ đạt cao liền không thèm lui tới quê nhà.
Thế nhưng Tần Chiêu không như vậy, người này tuy đỗ đạt cao nhưng lời nói cử chỉ lại không hề nóng vội, phẩm hạnh không tệ.
Thôn trưởng hàn huyên với hắn mấy câu, lại bảo: "Muộn một chút tới nhà ta ăn cơm, dẫn theo Tiểu Lê và hài tử, cả vị tiểu ca này nữa."
A Thất vẫn luôn yên lặng cầm hành lý theo sau Tần Chiêu và Cảnh Lê, hiển nhiên là dáng vẻ của một gia nô, nhưng thôn trưởng vẫn đối xử bình đẳng như thường.
Tần Chiêu đáp: "Vâng."
"Được rồi, Tần Chiêu là về thăm nhà, sao các người lại cứ như lần đầu gặp hắn vậy, không ngại hay sao?" Thôn trưởng dùng dăm ba câu đuổi khéo mọi người, lại dặn Trần Ngạn An: "Ngạn An, đưa Tần Chiêu về đi, các ngươi trước nay quan hệ tốt, lâu ngày không gặp hẳn là có nhiều chuyện để nói, lão già này không quấy rầy nữa."
Thôn trưởng rất có uy tín trong thôn, ông nói một câu mọi người lần lượt tản ra hết.
Tần Chiêu cuối cùng cũng vào được thôn.
Trần Ngạn An thực ra không có gì muốn nói với Tần Chiêu, mọi người vừa đi là hắn ta đã gấp không chờ nổi bước tới trước mặt Cảnh Lê, hỏi nhóc con trong ngực cậu: "Cá con, còn nhớ ta chứ?"
Cá con nghi hoặc nhìn hắn ta hồi lâu, sau đó lắc đầu.
"Trước đây ta đã từng ôm ngươi, còn tặng cho ngươi rất nhiều quần áo, có cả búp bê vải cá nhỏ nữa, không nhớ sao?" Trần Ngạn An tỏ ra đau lòng.
Từ lần đầu trông thấy cá con hắn ta đã rất thích đứa nhỏ này, không những tặng cho một đống đồ mà còn muốn Tần Chiêu hứa cho nó đính hôn với con mình.
Đáng tiếc lại bị Tần Chiêu và Cảnh Lê dùng lời lẽ nghiêm khắc mà từ chối.
Con búp bê vải cá nhỏ là món đồ thủ công tinh xảo mà hắn ta tặng cho cá con, vẫn luôn được cá con yêu thích.
"Búp bê vải cá nhỏ... Không phải thúc nha." Cá con cau mày, vươn tay vẽ một vòng tròn lớn trước mặt, "Là thúc thúc béo."
Trần Ngạn An: "..."
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê: "Ha!"